38. Nam chính gặp chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tri Thư đúng hẹn bước vào bên trong ngọn núi kia, hắn khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy đồ vật lẫn nhà ở mà hai huynh đệ Phong đã 'tự' làm ra mà không cần hắn giúp đỡ hay mua sắm gì ở ngoài thị trấn.

Làm sao hắn biết được khi hắn rời khỏi hai huynh đệ không tới thị trấn mua sắm?

Bởi vì, thần linh ơi, cái thị trấn nhỏ xíu ngoài kia cũng không có bán mấy vật dụng bằng gỗ tốt như vậy đâu. Những thứ này chất lượng có thể còn hơn các tiệm đồ gỗ ở kinh thành đấy!

Nhấp một ngụm trà Phong Hiểu Minh mang tới, Lâm Tri Thư một lần nữa đưa sự chú ý về cho thiếu niên trước mặt. Mặc dù hắn cũng rất tò mò hai tiểu tử này lấy vật liệu ở đâu, làm sao làm ra được,... nhưng bây giờ cứ lo việc chính cái đã.

"Tiền bối xin chờ một lát. Thái tử hắn nói muốn ca ca ta gọi mới chịu đi ra." Phong Hiểu Minh thở dài

"Không sao. Thái tử hắn vẫn luôn loạn đả loạn nháo. Ta cũng chịu khổ từ hắn  nhiều rồi." Lâm Tri Thư hiểu rõ gật đầu "Nếu như các ngươi muốn. Lát nữa cứ đánh ngất hắn rồi bỏ lên ngựa đưa về thôi."

"Vậy xin nhờ tiền bối." Phong Hiểu Minh gật đầu

Vừa được Phong Tử Lăng dẫn vào, nghe hai người đối thoại, An Diệp Hàm lập tức xù lông

"Hai người các ngươi hơi quá đáng!! Muốn âm mưu đánh ngất ta? Các ngươi nằm mơ!"  Thái tử chỉ thẳng mặt hai người kia

Phong Hiểu Minh thậm chí không quay qua nhìn tên thái tử bỗng dưng lên cơn kia.Lâm Tri Thư chỉ là bóp trán thở dài. Chưa để An Diệp Hàm làm ra hành động tiếp theo hắn đã cảm thấy sau gáy phát đau.

"Thái tử, mạo phạm rồi." Giọng của Phong Tử Lăng vang lên trước khi hắn mất ý thức

"Lần sau nhớ nói trước rồi mới đánh." Lâm Tri Thư nhắc nhở

Phong Tử Lăng đỡ An Diệp Hàm đang bất tỉnh, nghe Lâm Tri Thư nói vậy liền chảy mồ hôi hột

Giang hồ võ lâm, cậu liền không hiểu lắm cái quy củ này. Tại sao lúc ra tuyệt chiêu phải báo trước một tiếng? Ra tay cũng phải lên tiếng? Cứ lúc nhào tới đánh cũng phải thông báo trước một câu. Để làm chi vậy? Phải biết lúc muốn phân định sinh tử đánh cho người ta trở tay không kịp mới là hữu hiệu nhất.

Nhào tới còn phải "Xem kiếm!", "Xem chiêu!" mà hô lên chẳng phải là báo trước cho người ta né?

Phong Hiểu Minh hướng cậu lắc đầu, ý nói mấy cái quy tắc giang hồ này cậu không cần quan tâm.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Tiễn đi hai vị khách kia, hai huynh đệ bọn họ bắt đầu quay sang dọn dẹp đồ đạc. Mặc dù, Phong Hiểu Minh đã nói hết nước hết cái nhưng Phong Tử Lăng vẫn cảm thấy nơi này bỏ đi quá uổng phí nên cứ lưu luyến không bỏ, lề mề mãi chưa chịu đi.

Cuối cùng cũng khiến tiểu hệ thống phải thỏa hiệp, đưa ra biện pháp giải quyết

" Đây là lưu trữ thạch. Huynh dùng nó ghi chép lại vị trí này, sau này muốn quay lại liền sử dụng nó." Phong Hiểu Minh thở dài đem viên bảo thạch toát ra màu lam óng ánh ném cho ca ca

"Ta liền biết đệ có giấu đồ tốt. Còn bảo bối gì mau lấy ra!" Bắt lấy lưu trữ thạch, Phong Tử Lăng cười hì hì

"Đừng có nhìn đệ, đồ đều là phải tự mình làm nhiệm vụ mới có. Hệ thống đã quá thời như đệ không phải Doraemon mà cái gì cũng có cho huynh." Phong Hiểu Minh nhún vai

"Quá thời? Đừng nói thế chứ? Hiểu Minh vẫn rất tài giỏi mà." Phong Tử Lăng ngẩn người nhìn đệ đệ một chút, lập tức phản bác

"Đệ không đùa đâu...tuy không hiểu ra sao, nhưng mà quyền hạn của đệ bị thu nhỏ lại. Hiện tại đệ chỉ coi như là túi đồ với khả năng hỗ trợ huynh đánh quái thôi. Thông tin, vật phẩm, nhiệm vụ đều do chủ thần quyết định."

"Hả? Sao có thể như vậy? Chủ thần không phải rất quý đệ sao?"

"Đệ sao biết được..." Phong Hiểu Minh lắc đầu, bản thân y cũng không hiểu tại sao mình lại bị như vậy

Không phải hôm trước đi họp vẫn luôn miệng gọi y là 'Tiểu khả ái' sao? Hừ, nếu không phải 003 lén lút đem thông tin cho y, thì y còn ngây thơ không biết mình bị giảm quyền hạn.

Nhưng mà Phong Hiểu Minh có thể làm gì? Đến tra hỏi chủ thần? Đừng đùa, chưa kể sẽ liên lụy 003, chủ thần là người tạo ra bọn họ, muốn làm gì là quyền của nàng. Vả lại, chủ thần đã từng nhiều lần nhắc nhở về việc y tò mò quá nhiều. Phong Hiểu Minh dù thắc mắc cũng phải im lặng, chỉ có thể tin tưởng lời chủ thần rằng mọi việc nàng làm là tốt cho họ.

"Được rồi, không nói cái này." Thấy tâm trạng của Phong Hiểu Minh không tốt, Phong Tử Lăng liền chuyển đề tài "Rời khỏi đây rồi, đệ muốn chuyển đi đâu?"

"Việc này..."

Phong Hiểu Minh nhíu mày, hiện tại y không thể tra cứu thông tin địa điểm như trước. 003 đã đem một ít thông tin truyền cho y, nhưng hầu hết đều là địa điểm có xảy ra sự kiện cốt truyện.

"Đệ lo lắng cái gì? Còn không phải được thưởng thuật dịch dung sao? Còn sợ ta bị bọn họ nhận biết?"

Phong Tử Lăng trấn an đệ đệ, cầm hộp trang điểm được ban thưởng kia mày mò thử một chút.

Mở ra hộp trang điểm, một màn hình giả lập xuất hiện. Nó nhìn giống như hệ thống bóp mặt trong game kiếm hiệp. Chỉ cần lựa chọn và điều chỉnh số liệu một chút là được.

Dễ sử dụng thì tốt rồi.

Phong Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tô son chét phấn. Nhưng mà hệ thống thành phẩm quả nhiên đảm bảo phẩm chất.

Cậu tự mình điều ra một khuôn mặt nhìn tương đối đẹp đẽ, lựa chọn dịch dung.

Một luồng sáng từ hộp trang điểm bay tới, từ từ ngấm vào mặt cậu. Phong Tử Lăng cảm giác khuôn mặt như được đắp thêm một lớp mặt nạ mát rượt, sau đó cảm giác rất nhanh biến mất.

"Lăng ca, ngươi đổi mặt cũng phải báo trước một tiếng chứ!" Phong Hiểu Minh vừa từ trong suy nghĩ quay lại liền thấy khuôn mặt mới của Phong Tử Lăng liền bị dọa giật nảy mình

"Haha, thật sự khác đến vậy sao?" Phong Tử Lăng tò mò soi vào gương "Thật là đẹp mắt, nếu có khuôn mặt này ở ngoài ta liền đi làm minh tinh cũng không chừng."

Mặc kệ ca ca tự luyến, Phong Hiểu Minh như chấp nhận quyết định gì đó. Y quay sang vỗ vai ca ca mình.

"Trừ chỗ này không thể quay lại thường xuyên...còn lại bây giờ tùy quyết định của huynh đi, thích làm gì thì làm. Chủ thần cũng đã nói rồi... Nhưng không cho tiếp cận nhân vật trọng yếu của cốt truyện!"

"Thật sự?" Phong Tử Lăng mắt mạo tinh tinh

"Ân, nếu không phải thấy thuật dịch dung này quá thành công thì đệ cũng sẽ không thỏa hiệp như vậy đâu.. bây giờ, cần tìm một cái tên mới."

"Ta đặt cho! Ta tên Long Ngạo Thiên! Ngươi sẽ là Phượng Kinh Thiên!"

Phong Hiểu Minh làm một cái vẻ mặt 'Ngươi đang đùa ta?'

"Haha, chính là đọc nhiều tiểu thuyết muốn đùa một chút." Phong Tử Lăng gãi đầu "Chúng ta liền đổi cái họ đi. Hàn Tử Lăng? Thế nào?"

"Vẫn là ít cùng người nêu tên đi. Ngươi đổi họ theo Hỷ Thần đại nhân, lại bị người coi là người của Hàn gia mất. Gây chuyện sẽ làm phiền nhân gia... " Phong Hiểu Minh thở dài

Sự thật là là...nếu Hàn Thiên Vỹ biết Phong Tử Lăng đòi đổi theo họ mình, chắc chắn hắn lập tức mở rộng cửa, chuẩn bị sẵn sàng rước người vào gia tộc .

"Phải rồi..." Phong Tử Lăng gãi đầu "Như vậy cứ gọi Tử Lăng và Hiểu Minh đi. Ở đời đầy người trùng tên. Miễn không phải họ Phong. Với lại hiện  tại đã đổi mặt, ta cũng không cần lo nhiều như vậy."

Cuối cùng bỏ qua vụ đổi tên, Phong Tử Lăng ghi chép lại vị trí vào lưu trữ thạch sau, hai người thay đổi trang phục giản lược như hai cái thư sinh rời khỏi ngọn núi, hòa vào dòng người từ thị trấn chuyển đến thành Tây Bắc. Bởi vì đó là nơi mấy năm nữa sẽ tổ chức đại hội võ lâm, nhân vật chính ở đó đăng tràng. Phong Tử Lăng muốn đến đó hóng hớt một chút. Phong Hiểu Minh bất mãn một chút nhưng cũng mặc kệ tùy theo cậu.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Đến thành Tây Bắc, Phong Tử Lăng dùng số tiền còn trữ trong túi mua một trà quán đặt tên Lan Tiêu Quán muốn bắt đầu kinh doanh. Phong Hiểu Minh trở thành chân chạy vặt, ngày ngày bị phái đi mua vật liệu làm trà bánh. Cũng bởi vì không thể tiếp tục truy cập thương thành, nhiều khi y phải đi sang tận địa phương khác.

Rất nhanh Lan Tiêu Quán trở thành trà lâu nổi tiếng thu hút rất nhiều người bởi vì những thứ điểm tâm kì lạ và các loại trà phong phú. Tất nhiên Phong Tử Lăng luôn ở trong bếp hoặc trốn trong thư phòng lười biếng, Phong Hiểu Minh cũng thường xuyên không ở quán, liền có mấy cái tiểu nhị được thuê làm việc. Mọi người cũng chỉ biết nơi này có hai cái lão bản nhưng chưa bao giờ thấy mặt.

Hòa vào cuộc sống bình thường, Phong Tử Lăng trở nên nhàn nhã nhiều. Cậu lại tiếp tục công cuộc làm khổ đệ đệ là tốt. Nghĩ tới  Phong Hiểu Minh vẻ mặt ai oán nhìn mình trước khi chạy sang Hòa Thôn trấn để mua lá trà tươi, Phong Tử Lăng lặng lẽ ôm tim, đệ đệ cậu vẫn luôn đáng yêu như vậy!!

Hôm nay cũng như mọi ngày, Phong Tử Lăng nhàn nhã đi dạo trong thành. Tây Bắc thành tuy cách kinh thành xa nhất, nhưng vẫn luôn như vậy phồn hoa, tấp nập. Giang hồ tụ tập ở đây cũng nhiều. Trà quán của cậu lúc nào đón tiếp mấy vị tay cầm vũ khí , che mặt kín mít hoặc là tử khí âm trầm. Cũng may là chưa bao giờ gặp trường hợp đánh nhau trong quán.

Đang đi dạo đến một góc hẻo lánh ở kinh thành, Phong Tử Lăng nghe thấy tiếng đao kiếm.

Với tính hóng hớt của cậu, rất tự nhiên là phải chạy đến xem một chút.

Phong Tử Lăng vận khinh công, lén lút đáp xuống một mái nhà gần đó, lặng lẽ quan sát.

Một đám người bận đồ đen cùng mấy cái thiếu niên thiếu nữ đang đối chiến.

"Hm...là ma giáo? Nói vậy đám nhỏ kia là môn phái nào đó ra ngoài lịch lãm sao? Chậc, thật là xui xẻo a..."

Phong Tử Lăng miệng cảm thán, vẻ mặt vẫn là xem trò vui. Bỗng như nhớ ra gì đó, cậu trợn mắt

"Khoan đã, Tây Bắc thành nam chính cùng đồng môn xuống núi làm nhiệm vụ đụng độ ma giáo đang truy đuổi nữ chính liền ra tay cứu? Đây là lúc Trầm Thiên Thu cũng nam chính gặp mặt?? A...không đúng, gặp mặt chính là Trầm Ly!"

Tự cảm thán mình đúng là hảo vận, có thể xem nam nữ chính gặp mặt trực tiếp. Phong Tử Lăng ánh mắt lướt qua đám người, quả nhiên nhìn thấy bị thương nặng Trầm Ly được mấy người kia bảo hộ phía sau.

Ngón tay giựt giựt, Phong Tử Lăng ngứa tay muốn tham chiến. Dù biết là nội dung cốt truyện, nhưng Trầm Ly cũng coi như một trong số bằng hữu ít ỏi của cậu. Thấy người bị khi dễ cũng thật khó chịu. Nhưng cuối cùng Phong Tử Lăng kìm được không ra tay. Cậu không muốn Phong Hiểu Minh nổi nóng.

Thay vào đó, cậu đi tìm xem nam chính là người nào.

Không phải tên nhóc này, nhìn quá bình thường. Cũng không phải tên kia, quá lắm lời...

Phong Tử Lăng nhíu mày nhớ lại nội dung cốt truyện. Nam chính của Xích Nguyệt tên Liên Kỳ là người trầm mặc ít nói,bị khiết phích, mặt lại tê liệt. Dù vậy nhưng thật ra rất đơn thuần, sống rất tình cảm và coi trọng bằng hữu. Có vẻ là do đả kích diệt tộc khiến y trở nên lạnh như băng như vậy chứ đó vốn là một hài tử rất tốt.

Aiss...cũng là do đại ca gây nghiệt.

Thở dài một hơi, Phong Tử Lăng khóe mắt bắt được hình ảnh một tiểu thiếu niên khí chất lạnh lẽo một mình đối đầu ba người. Nam chính quả nhiên là nam chính, một đánh ba vẫn nhìn như ở trên cơ.

"Liên sư huynh, Trầm tiểu thư bị thương nặng quá, chúng ta phải rút lui!" Một nữ đồng môn lo lắng kiểm tra vết thương của Trầm Ly

Nghe vậy Phong Tử Lăng phải tự nhéo bản thân mới không lộ diện giúp đỡ. Cậu phải lặp đi lặp lại nói với bản thân rằng đây là một đoạn cốt truyện thôi, Trầm Ly sẽ không sao.

"Các ngươi nhanh chóng đưa Trầm tiểu thư trở về tìm sư phụ hỗ trợ! Chúng ta ở lại chặn đám ma giáo!" Nam chính lạnh giọng nói, nhắc đến chữ ma giáo không giấu gì sự chán ghét.

Mấy người kia nhìn nhau, lập tức nghe lời đem Trầm Ly đưa đi. Lúc này chỉ còn Liên Kỳ cùng với mấy nam đệ tử ở lại chặn đường.

Thấy Trầm Ly thành công được đưa đi, Phong Tử Lăng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tình trạng của mấy người nam chính cũng ổn, có lẽ sắp kết thúc chiến đấu

Lúc này đang định khinh công rời khỏi, Phong Tử Lăng nghe thấy tiếng hô, suýt thì trượt chân té xuống.

Tất nhiên không phải là gọi cậu, là đang hô tên người vừa xuất hiện trên chiến trận kia.

"Nguy rồi!! Độc nương tử đến!!"

Phong Tử Lăng quay ngoắt lại, bên nam chính đang chiếm tiên cơ hiện tại lại trở thành phe bất lợi. Một nữ nhân đứng chặn giữa họ cùng đám người ma giáo, miệng nở nụ cười quyến rũ

Nhị phu nhân??!

Phong Tử Lăng trợn mắt hốc mồm. Làm sao Tâm Liên lại ở đây? Theo cốt truyện hai bên đánh đến không có ý nghĩa liền tự mình rút đi. Hiện tại Tâm Liên xuất hiện, ma giáo thế mạnh sẽ không từ bỏ, Liên kỳ làm sao rút?

"Tiểu thiếu hiệp thật là hảo thân thủ." Tâm Liên lúc này khúc khích cười, mặc dù đã quá tuổi thiếu nữ xinh đẹp nhất nhưng Tâm Liên tự mình lộ ra làm một loại nữ tử thành thục quyến rũ

"Độc nương tử quá khen. Chúng ta cũng không phải không chết không thôi. Cần gì phải lấy thế hiếp người như vậy?"

Liên Kỳ giọng lạnh băng, sự chán ghét ma giáo của y như muốn hóa thành thực thể. Nhưng y hiểu rõ bản thân thực lực chưa đủ, đồng môn sư đệ cũng muốn bảo vệ. Đành phải lễ phép nhân nhượng

Tâm Liên ma mị bật cười, ánh mắt trào phúng

"Nha, các ngươi sư phụ gặp chúng ta người liền muốn ra tay giết bằng sạch. Giờ gặp ta lại nói ỷ thế hiếp người?"

"Không giống nhau."

"Làm sao không giống nhau? "

"Chúng ta không lạm sát người vô tội!"

"Hm, làm sao các ngươi biết người chúng ta giết là vô tội?"

Tâm Liên thú vị nhướn mày. Nàng lần này chỉ là tình cờ đến cái trà lâu đang nổi của Tây Bắc thành mua điểm tâm về cho Nguyệt Ly tỷ nhà nàng,  gặp được cái phân đội đi đối phó với Trầm gia liền xuống giúp đỡ. Đúng là thật lâu mới có thể nhìn thấy một tiểu tử có ý tứ như vậy, dám cùng nàng đối mặt lý luận. Vả lại, ánh mắt của đứa trẻ này rất giống một người. Mỗi lần gặp nàng, trong người kia lòng luôn giấu giếm sợ hãi, nghi vấn cảm xúc, vẫn cố tỏ ra bình thản cùng nàng nói chuyện.

Đúng vậy, đôi mắt của Liên Kỳ làm nàng nhớ đến đứa trẻ mất mạng vì Phong Lân. Người mà Phong Xuy Nguyệt vẫn đinh ninh còn sống và điên cuồng tìm kiếm. Đôi mắt này giống y như Phong Tử Lăng lúc nhìn nàng.

Tuy không biết vì sao Phong Tử Lăng cảm thấy sợ hãi với mình, nhưng Tâm Liên không thể quên được ánh mắt đó. Dù sao cũng là đứa trẻ nàng và Nguyệt Ly yêu thương hết mực.

Càng nhớ lại, Tâm Liên trong lòng tự nhiên nóng nảy. Nàng không thích nhớ lại chuyện cũ, nó làm cho nàng cảm giác khó chịu, y như lúc nhớ về cựu thánh nữ ma giáo Phật Ly vậy.

"Được rồi nói sao cũng tốt! Nếu bọn ta rút,các ngươi cho người đi theo dõi rồi báo cho đám lão quái vật kia thì không tốt chút nào. Chi bằng...Chúng ta cùng nhau đối một chiêu." Độc nương tử Tâm Liên híp mắt mỉm cười "Duy nhất một chiêu, sau đó hai bên đồng loạt rút. Thế nào? Ngươi chịu được sao?"

"Hảo." Liên Kỳ liếc về phía đồng môn sư đệ, ra hiệu bọn họ sẵn sàng rời khỏi

"Sư huynh..." Mấy vị đồng môn sư đệ lo lắng nhìn y

"Đừng có chần chừ gì hết. Tính mạng quan trọng. Ta vừa ra chiêu các ngươi lập tức rời khỏi! Độc nương tử chiêu thức nếu không kịp thời tránh chắc chắn sẽ bị nhiễm hàng loạt. " Liên Kỳ nghiêm giọng " Còn không biết nàng sẽ dùng độc gì, các ngươi tốt nhất mặc kệ ta mà rời khỏi."

"Nhưng..."

"Đó là lệnh."

"Ân, chúng ta đã rõ..."

Phong Tử Lăng đứng xem bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt. Thật sự không biết nên làm gì cho phải. Nếu tiếp tục không nhúng tay, nam chính sẽ ổn chứ? Cốt truyện quả nhiên có thay đổi, chủ thần sẽ quản sao?

[Chủ thần đại nhân!]

[Chủ thần đại nhân, ngài nghe thấy ta sao?]

Cố gắng liên hệ với chủ thần nhưng vô dụng, Phong Tử Lăng lại càng sốt sắng. Cậu quyết định đành cùng nhà mình hệ thống nói chuyện.

[Hiểu Minh!]

[Lăng ca?]

[ Ta không cố ý ảnh hưởng đến cốt truyện đâu, nhưng ta gặp nam chính...]

Đem mọi thứ kể thật nhanh cho đệ đệ nghe, Phong Tử Lăng mắt vẫn gắt gao xem xét tình hình.

[Đệ hiểu rồi..huynh cố gắng nhìn xem. Nếu nam chính nguy hiểm đến tính mạng liền cứu hắn. Nếu nam chính chết, thế giới sụp đổ, chúng ta không sống nổi đâu. Đệ sẽ chạy về sớm.]

[Ta biết.]

Lúc này hai người kia rốt cục ra chiêu. Tâm Liên miệng mỉm cười trên tay xuất hiện ba viên lôi châu phóng tới, nhìn là biết nổ ra sẽ phát tán độc khí hoặc độc phấn loại này.  Liên Kỳ vũ khí là một cái thiết phiến, y vận nội lực đưa vào thiết phiến phóng ra. Một loạt gió xoáy theo đó nổi lên. Cố gắng thổi tán khí độc.

Ra chiêu nhanh kết thúc cũng nhanh. Khói bụi tản đi, trong chiến trường còn lại cũng chỉ là một mình Liên Kỳ. Y liêu xiêu đổ gục xuống, máu tươi từng ngụm phun ra. Từ mắt cũng thấy máu chảy xuống thành huyết lệ.

Phong Tử Lăng nuốt vội một viên thuốc giải bách độc trước từng được hệ thống ban thưởng để tránh bị độc khí xâm nhập cơ thể. Phi thân xuống đỡ lấy Liên Kỳ, nhận ra y đã bất tỉnh.

Đưa tay lấy một viên giải dược khác nhét vào miệng Liên Kỳ, Phong Tử Lăng âm thầm đau lòng. Rốt cuộc chỉ còn có 3 viên.

Phong Tử Lăng nhìn người đang bất tỉnh, nhíu mày. Hiện tại, trên người Liên Kỳ vẫn còn ám theo khí độc, mang người trả về khả năng cao bị chính phái nghi ngờ muốn hại bọn họ. Đem về trà lâu cũng không ổn..

Phong Tử Lăng lấy ra lưu trữ thạch. Đành phải đến chỗ kia. Cũng may vì cậu có ý định lâu lâu trở về, Phong Hiểu Minh vẫn giữ nguyên nhà ở và vài vật dụng cần thiết.

Tuy đã có giải dược nhưng nội thương của Liên Kỳ có vẻ nặng hơn độc tố nhiều. Xem chừng phải ở đó dưỡng thương một thời gian. Phong Tử Lăng dùng lưu trữ thạch truyền tống khỏi hiện trường.

"Chính là chỗ này!! Liên sư huynh , huynh vẫn ổn chứ?"

Lúc này một đội người tiến đến, bọn họ là người hỗ trợ được đám người Trầm Ly gọi đến. Vừa lúc đến gặp được những người vừa rời khỏi liền mau chóng chạy đến hỗ trợ. Nhưng dư lại chỉ có khói độc mù mịt cùng vết máu loang lổ.

"Liên sư huynh không thấy!"

"Huynh ấy bị ma giáo bắt đi rồi?"

"Cũng có thể là đã chạy khỏi."

"Dù thế nào cũng phải về báo cáo trưởng môn. Cử người đi tìm nhanh!"

Phong Tử Lăng cũng không biết bản thân lại một lần nữa khơi ra ma giáo cùng chính phái mâu thuẫn

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
*tiểu kịch trường

Phong Hiểu Minh: Mình đừng làm quán trà nữa, lập đội cứu hộ đi.

Phong Tử Lăng: Tại sao??

Phong Hiểu Minh: Huynh không biết từ nhỏ đến giờ huynh toàn đi cứu người không hả? Toàn đi trêu hoa ghẹo nguyệt...

Phong Tử Lăng:...có sao?

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

A/n: Thi xong rồi!!! Hết năm nhất rồi!!

Hắc hắc, thề luôn nếu như học kì này điểm của mình qua môn hết.

Mình sẽ viết H :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro