53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đùng một cái bị báo tin trở về Tây Bắc thành nhậm chức, Trường An ngơ ngơ ngác ngác bị sư phụ cùng sư huynh vác đi. Vào phủ thành chủ, chưa kịp an vị bao lâu, một vị đại hiệp đã đạp cửa sổ xông vào trước mặt ba người bọn họ. Trên lưng người kia cõng theo một thiếu niên bạch y nhuốm máu.

Vừa đề cao cảnh giác, ba người lập tức thả lỏng xuống. Nhìn một cái liền biết người này cõng bệnh nhân đến tìm Thanh Vân.

"Ai chà...sư phụ làm thần y cũng khổ ghê...mỗi lần ra khỏi cốc là mỗi lần có người bệnh kiếm." Đứng ở phía sau lưng Thanh Vân, Trường An nhỏ giọng nói "Mấy người này thật phiền a..."

Nhan Ngọc Quân lại không thèm để ý lời nói của sư đệ, y sắc mặt ngưng trọng vội vàng bước lại gần hai người vừa đột nhập, nhận ra người bị thương là ai thì nhíu mày càng sâu.

"Tử Lăng đâu?"

Nhất Tâm nghe giọng điệu âm trầm của người này liền rùng mình một cái, hắn nhướn mày nhìn thoáng qua Nhan Ngọc Quân.

Tên này không phải là đại đệ tử của Thanh thần y sao? Thấy người trọng thương lại không thèm đỡ một cái, hắn thật sự có thể làm lương y sao?

Nhan Ngọc Quân nhận ra, tất nhiên Thanh Vân cũng lập tức nhận ra. Y không nói một lời dư thừa mà lập tức bước tới, đem Phong Hiểu Minh đỡ lấy. Trường An từ lúc Nhan Ngọc Quân lên tiếng đã há hốc mồm đứng một bên, cậu nhóc không nghĩ tới người đến tìm Thanh Vân cứu trị lại là bạn thân của mình. Rốt cuộc là Tiểu Minh nhà bọn họ lăn lộn kiểu gì mới thành ra thế này?

Biết hậu bối hiện tại an toàn, Nhất Tâm lúc này mới thả lỏng xuống, hướng Nhan Ngọc Quân đáp lời.

"Phong thiếu có lẽ đang trên đường tới. Có công tử nhà chúng ta đi cùng hắn, ai có chuyện chứ Phong thiếu là sẽ không có chuyện."

"Ngươi lại là ai?" Nhan Ngọc Quân đối người này chậm chạp trả lời lấy làm bất mãn

"Tại hạ là Hàn gia thuộc hạ, Nhất Tâm."

"Hàn gia hộ vệ thủ lĩnh sao?" Nhan Ngọc Quân lầm bầm tự hỏi "Ngươi nói công tử...có nghĩa là Hàn Thiên Vỹ đang ở cùng Tử Lăng?"

"Là như thế này...công tử nhà ta cùng với Phong Thiếu là có chút giao tình." Nhất Tâm nhún vai "Công tử nhà ta tìm Phong thiếu thật lâu, hôm nay rốt cuộc gặp mặt ôn chuyện."

"Đem Phong Hiểu Minh trọng thương như thế, xem ra cũng không chỉ đơn giản vậy đi."

"Đúng vậy a...đang vui vẻ thì một vị tự nhận là hôn phu của Phong thiếu chạy tới. Mà hai huynh đệ bọn họ thân phận làm sao có thể để người ngoài tiết lộ. Hiểu Minh chạy ra ứng đối, sau đó liền bị đánh thành thế này rồi. Là Phong thiếu bảo ta đem người đi tìm Thanh thần y trước... "

"H..hôn phu?"

"Đúng rồi, là hôn phu. Hình như là hồi Phong lão gia còn sống liền hứa hẹn đâu..." Nhất Tâm nghiêng đầu suy ngẫm "Ah, nói nhiều như vậy, ta còn chưa biết tên các hạ."

Nhưng mà tất nhiên là Nhất Tâm không nhận được đáp lại, Nhan Ngọc Quân đã nhảy cửa sổ ra ngoài.

"Xì, khinh người quá đáng! Liền cố ý nói cho ngươi khó chịu! Thích người ta mà một cái hai cái đều không đem người ta bảo bối đệ đệ làm người xem..." Nhất Tâm bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm "Phong thiếu trêu chọc toàn cái gì không...Công tử ngốc bạch ngọt như vậy cảm giác không có chút nào hy vọng a...Mong hắn sớm một chút nhận ra nhà mình ưu điểm đi..."

Cùng lúc đó, Phong Tử Lăng đang cùng Hàn Thiên Vỹ đi tới phủ thành chủ. Nhận được báo cáo của Nhất Tâm, Hàn Thiên Vỹ thở phào một hơi, hướng Phong Tử Lăng truyền lời. Người bên cạnh nháy mắt tâm trạng thả lỏng là mắt thường có thể thấy được.

"Thật xin lỗi Thiên Vỹ. Rõ ràng là chúng ta đã hẹn trước ôn chuyện mà ta lại để xảy ra việc này..."

"Không phải lỗi của ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian. Cũng không cần tiếc nuối như vậy." Hàn Thiên Vỹ phẩy tay "Lại nói, tên kia xử lý như vậy ổn chứ? Dù gì Trầm gia cùng Phong gia trước đây cũng giao hảo... Có ma giáo theo đuôi đã đủ mệt, ngươi không sợ cùng Trầm gia kết thù?"

"Ngươi nói cái gì vậy? Ta đâu có chủ động đi tìm người kết thù chứ!" Phong Tử Lăng bật cười "Bọn họ nghĩ cái gì thì có liên quan gì tới ta đâu! Có giỏi liền đến chiến nha! Nếu vì lấy lòng kết giao với họ mà để Hiểu Minh ủy khuất ta mới không cần kết giao!"

"Ngươi...không luyến tiếc?"

Hàn Thiên Vỹ có chút lo âu nhìn người bên cạnh. Cái tên này làm sao vừa mới giận dữ bùng nổ như thế, thoắt cái lại vui đùa tung tăng thế này? Không phải là Hàn Thiên Vỹ muốn nói giúp tình địch, nhưng mà Phong Tử Lăng trạng thái không đúng! Rõ ràng Chủ Thần nói thời gian đầu Phong Tử Lăng mất tích là đi làm phó bản, cùng Trầm Thiên Thu kết bạn. Tốt xấu cũng cùng nhau trải qua sóng gió, tên này không có một chút để ý mà đem người kia xem như người dưng rồi? Thời điểm này không nên thất vọng, buồn khổ hay gì gì đó sao?

"Luyến tiếc? Vì cái gì? Ta cùng bọn họ cũng đâu có qua hệ thân thiết gì đâu..." Phong Tử Lăng không chút chần chờ trả lời, vẻ mặt có chút khó hiểu

Trong đầu Hàn Thiên Vỹ cũng lóe lên ý tưởng là Phong Tử Lăng đang gượng cười, nhưng mà nhìn vào đôi mắt sạch sẽ trong veo kia làm ý tưởng đó biến mất. Người này trong mắt quá sạch sẽ, đến độ gây cho người khác cảm giác không có ai có thể khiến cậu ta thật sự nhìn thẳng vào.

Hàn Thiên Vỹ mạc danh nổi lên không cam lòng, hắn hiện tại rõ ràng có tư cách đứng bên cạnh Phong Tử Lăng nhất, cùng cậu có rất nhiều bí mật chung nhất, nhưng mà địa vị của hắn trong lòng cậu so với những người bạn khác cũng không hơn bao nhiêu đâu. Duy nhất khiến Phong Tử Lăng có thể thật tâm chú ý đến độ vì hắn mà không ngại kết thù, có lẽ chỉ có Phong Hiểu Minh một cái hệ thống.

Thật khiến người ghen tỵ a....

Hàn Thiên Vỹ mặt ngoài cùng Phong Tử Lăng nói chuyện, trong lòng lại không vui vẻ được chút nào. Nhận ra được trạng huống này, hắn thấy có chút bất lực, giống như ngươi nhiệt tình làm thứ gì đó nhưng liên tục bị người lơ đi vậy. Phải làm sao mới có thể được Phong Tử Lăng công nhận, đó là một vấn đề khó... Nhất Tâm năm đó một lời thành sấm. Quả nhiên chỉ có thông qua Phong Hiểu Minh hệ thống kia mới có thể được sao?

"Tử Lăng!!"

Một bóng người đem đường đi của hai người họ chặn ngang, Hàn Thiên Vỹ phản xạ nhanh đem Phong Tử Lăng chắn ở phía sau. Nhưng mà vừa nhìn thấy người kia là ai, Phong Tử Lăng cũng không trốn mà mỉm cười chào hỏi.

"Đã lâu không thấy, Nhan huynh! Các ngươi vừa đến liền để đệ đệ ta làm phiền thật xin lỗi."

"Không cần khách sáo. Ngươi không sao là tốt rồi, Trầm Thiên Thu không làm khó ngươi chứ?" Nhan Ngọc Quân nhìn thấy Phong Tử Lăng an toàn liền nở nụ cười

"Hắn a? Dám đem Hiểu Minh đánh thành như vậy, ta giáo huấn cũng đủ rồi đi." Phong Tử Lăng phẩy phẩy tay không coi là chuyện to tát " Không nói hắn, ngươi làm sao chạy tới đây?"

"Còn không phải thấy Hiểu Minh thương nặng nên lo cho ngươi."

Nhan Ngọc Quân trong lòng lo lắng tan thành mây khói sau có chút đắc ý cười trên nỗi đau của người khác. Xem Phong Tử Lăng thái độ tới, Trầm Thiên Thu mang danh hôn phu chứ quan hệ với Phong Tử Lăng cũng chẳng khác này đó người qua đường chút nào, đó là chưa nói hôn ước đã mất hiệu lực. Thật là làm hắn lo chuyện không đâu.

"Tử Lăng! Đây là..." Hàn Thiên Vỹ nhướn mày ra ý hỏi

"Ngươi không biết sao? Đây là Thanh thần y đại đệ tử, Nhan Ngọc Quân. Làm người đứng đầu một trong tam đại thế gia mà vòng giao tế của ngươi hạn hẹp như vậy a~" Phong Tử Lăng nhướn mày trêu chọc "Nhan huynh, đây là bạn tốt của ta. Hàn gia chủ, Hàn Thiên Vỹ."

"Không phải không biết, chỉ là đã lâu không thấy liền nhìn không ra thôi!"Hàn Thiên Vỹ lắc đầu

"Ngươi lừa ai đâu! Đầu óc đến người cũng không nhận được còn làm cái gì gia chủ?" Phong Tử Lăng le lưỡi

"Thật sự là lâu không gặp lá gan của ngươi lại mập lên ha? Lời này đều dám nói rồi?" Hàn Thiên Vỹ bẻ khớp tay

"Hì, đại nhân tha mạng! Không dám!" Phong Tử Lăng giơ tay đầu hàng

Quan trọng hơn là cái tên này cố tình không hỏi tới ta mới đúng. Hừ, tiếu lý tàng đao hồ ly!

Hàn Thiên Vỹ đưa tay vò đầu Phong Tử Lăng, ánh mắt lướt qua Nhan Ngọc Quân đang ở một bên cười tủm tỉm.

Trong khi đó thì Nhan Ngọc Quân cũng đang quan sát vị thanh niên đứng đầu Hàn gia. Ánh mắt đánh giá sắt bén không khác gì mấy bà thím ra chợ lựa thịt. Thấy Hàn Thiên Vỹ cùng Phong Tử Lăng cử chỉ thân thiết, khung cảnh một mảng tường hòa liền khó chịu. Tên này làm cho Nhan Ngọc Quân không hiểu sinh ra cảm giác nguy cơ. Lúc này Phong Tử Lăng chạy trốn ra sau lưng Nhan Ngọc Quân, trốn khỏi Hàn Thiên Vỹ ma trảo, lại còn trêu ngươi nhau vài lời thì Nhan Ngọc Quân biểu cảm mới thả lỏng một chút. Xem biểu hiện tới, hai người này quả thật giống như bạn thân ấu trĩ đùa giỡn mà thôi, có lẽ là hắn nghĩ chuyện Trầm Thiên Thu nhiều nên nghĩ vớ vẩn rồi. Nếu như là bạn tốt của Tử Lăng thì y cũng nên cùng người này đặt tốt quan hệ.

Nhan Ngọc Quân hồn nhiên không biết bản thân nhìn nhầm tình địch thành bằng hữu.

Trong khi đó, xa xa ở Đông Nam thành cùng nhóm nhân vật chính giải quyết xong án mạng ở vương phủ. Quách Chi Lan nhận được bồ câu đưa thư, cánh tay run lên đem bình hoa trên bàn đánh đổ.

"Chi Lan? Xảy ra chuyện gì?" Quách Vân Thiên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền lo lắng tiến vào

"Không...không có gì. Chỉ là muội lỡ tay thôi." Quách Chi Lan đem tờ giấy giấu đi, hướng đại ca mình áy náy mỉm cười

"Thật là...vụ án tuy đã giải quyết ngươi vẫn nên cẩn thận chút." Quách Vân Thiên thở phào gãi đầu "Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.."

Quách Chi Lan mím môi nhìn Quách Vân Thiên, trong mắt tràn đầy hoang mang rối loạn. Vương phủ xảy ra huyết án, không ai khác ngoài nàng gây ra. Nàng là người của ma giáo, nàng hận cái vương phủ này. Nhưng mà đại ca của nàng không tính trong phạm vi đó, nếu có thể nàng không muốn Quách Vân Thiên bị thương tổn. Hắn là người duy nhất trong gia đình coi nàng là người nhà chứ không phải là đồ vật. Hắn đem trọng trách của vương phủ gánh trên vai, nhưng vẫn không quên quan tâm nàng. Điều này khiến nàng thấy ấm áp, lại thấy hổ thẹn. Tờ giấy trong tay bị vo chặt, Quách Chi Lan phân vân không biết có nên cho đại ca mình biết tin tức trong tờ giấy này hay không.

"Sắc mặt ngươi không tốt lắm đâu. Làm sao vậy?" Quách Vân Thiên nhíu mày

"K..không có gì. Huynh đi nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn phải xuất phát đi Tây Bắc thành xem một cái tân thành chủ.."

Quách Chi Lan rốt cuộc cũng không đem tin tức lộ ra, Quách Vân Thiên lo lắng nhìn nàng vài cái cũng rời khỏi phòng. Còn lại một mình Quách Chi Lan ngồi xuống ghế, cầm lên mấy trang nhạc phổ được bảo dưỡng phẳng phiu mà nhìn thất thần.

"Tử Lăng ca...huynh dặn ta không nên vì người khác mà sa đọa. Chi Lan chỉ có thể xin lỗi."

"Chi Lan hiện tại tay dính không ít huyết, lại còn lừa dối đại ca..."

"Tử Lăng ca sẽ tha thứ ta sao?"

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
A/n: Rất muốn viết dài thêm nhưng mà không biết viết gì luôn...đoạn cuối mở chi nhánh ngôn tình?

Đùa, A Ly với Chi Lan về với nhau coi còn được 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro