Chương 28 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm đen, giữa nơi rừng sâu núi thẳm âm trầm, tiếng thở dốc cùng gầm gừ như dã thú mang lại một cảm giác ái muội kì lạ. Ánh trăng xuyên qua tầng tầng tán lá đã trở nên yếu ớt vô cùng, xanh xao u ám. 


Trong hốc cây được đào ra, hai thân ảnh đang quấn vào nhau. Hơi thở ẩm ướt quanh quẩn, không khí đều mang lên một loại sắc dục mùi hương.


Phượng Tử Ngọc luồn tay qua lớp vải, vuốt ve thân thể trong lòng mình. Từng thớ cơ bắp rắn chắc mà cân đối, tràn đầy lực lượng, trên cơ thể không có một chút thịt thừa. Bàn tay vuốt dọc từ trên xuống dưới, làn da đầy tính đàn hồi, trơn nhẵn giống như tơ lụa thượng đẳng, khiến người yêu thích không muốn buông tay.


Hắn cười nhạt, hôn hôn khóe miệng hồng phát nam nhân, sau lại vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vành tai nhọn. Sau đó một đường hôn xuống, mút thật mạnh cần cổ, để lại dấu vết dị thường dễ thấy. Rồi hắn hôn lướt qua xương quai xanh mềm dẻo, đầu lưỡi hồng hồng liếm láp trêu chọc nhũ tiêm đã hơi dựng lên. Xích Ngạo lúc này ý thức mơ hồ, cũng không có cố ý nhẫn nhịn, bật ra một tiếng rên nhẹ.


"Hừ... ân... "


Giọng của Xích Ngạo trầm khàn cực kì, đáng sợ rồi lại gợi cảm. Phượng Tử Ngọc chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang gãi vào xương, cả người đều rùng mình một cái, hôi sắc con người càng thêm âm u. 


Ngón tay thon dài cào vào bắp đùi của nam nhân, một tay cầm lấy cự vật nóng nảy, không nhanh không chậm di động, mà một tay tắc thì lần mò tới nơi ao hãm giữa khe mông, ngón tay không chút do dự cắm vào. Mật huyệt vẫn còn khô ráo, nam nhân cao lớn nhất thời cau mày, như một con tiểu cẩu mà cọ mũi vào tóc Phượng Tử Ngọc, tỏ ý lấy lòng. Chiêu này quả nhiên có tác dụng, lửa giận trong lòng Phượng Tử Ngọc tiêu tán không ít, động tác cũng ôn nhu đi một tia. Rất nhanh, cự vật trong tay hắn đã hoàn toàn sưng lên, mà mặt sau của Xích Ngạo cũng bắt đầu phân bố ra dịch thể trơn trượt, khiến ngón tay di chuyển dễ dàng. Từ một ngón tay, Phượng Tử Ngọc nhét thêm một ngón tay nữa, sau đó là ba ngón tay. Tiểu huyệt vốn lâu rồi chưa dùng tới, ba ngón tay nhất thời trở nên có chút chật chội, Xích Ngạo cảm thấy khó chịu mà bắt đầu vặn vẹo hông, tuy vậy không có sức lực để tránh thoát.


"Ô... ân..."


Đôi môi căng mọng của Phượng Tử Ngọc áp vào môi Xích Ngạo, giữa khóe môi hai người truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng. Trong lúc Xích Ngạo rời đi lực chú ý, hắn một tay đỡ lấy eo người trong lòng, một tay rút ra, cởi quần tới một nửa, sau đó nhắm ngay hạ thân đỏ hồng mà kéo thân thể nam nhân xuống.


"Ô ô..." 


Xích Ngạo trừng lớn mắt, cảm giác trướng đau khiến hắn theo bản năng giãy dụa kịch liệt, nhưng phần eo bị Phượng Tử Ngọc ghì chặt, đầu lưỡi bị đối phương gắt gao cuối lấy, đành phải nhận mệnh. Không biết qua bao lâu, một cỗ khiến người tê dại khoái cảm bắt đầu lan truyền từ xương cụt, nam nhân không tự chủ được mà bắt đầu đong đưa hạ thân. Ngặt nỗi hai đùi như nhuyễn ra, không nhấc nổi người, đành phải dùng tay giật giật áo Phượng Tử Ngọc.


Phượng Tử Ngọc hạ thân tuy cũng sưng đau, rất muốn thật tốt làm một làm, nhưng trước giờ lãnh tĩnh khiến lí trí của hắn vẫn còn nguyên. Nhìn Xích Ngạo dùng tay giật giật áo mình, khuôn mặt tuấn mĩ đầy tình dục, hắn thật sâu hít một hơi, đè nén xuống hung hăng thao hắn xúc động, vẫn ngồi im. Nam nhân tựu gấp, dùng cả hai tay bám vào vai hắn, môi mỏng hôn lên mặt hắn, lấy lòng một dạng dùng lưỡi liếm lên cánh môi khép hờ.


"Cho...ta..."


Nam nhân tưởng như đã quên cách nói chuyện bỗng khó khăn bật ra từng tiếng.


Đầu não Phượng Tử Ngọc nhất thời hỗn loạn. Một cỗ mãnh liệt lực hút xuất hiện trong não hải, khiến lí trí của hắn nhanh chóng bị hút vào.


Sau đó, mi mắt đang rũ xuống của Phượng Tử Ngọc nhấc lên. Hắn giống như thay đổi một người, mang theo nét tang thương, trầm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng khi nhìn đến người đối diện thì lại vô hạn nhu tình.


Phượng Tử Ngọc hơi động thắt lưng, bắt đầu luật động đi lên. Tiếng nước cùng tiếng da thịt đập vào nhau, theo đó là tiếng thở hổn hển.


"A..."


Một cỗ bạch trọc sắc chất lỏng phun ra, bụng hai người ướt một mảng lớn. Mà nơi hậu huyệt của nam nhân tóc đỏ cũng được lấp đầy bởi tinh hoa phun trào.


Xích Ngạo xụi lơ dựa vào người Phượng Tử Ngọc. Phượng Tử Ngọc từ từ rút ra, gợi ra tiếng rên nhỏ cùng một trận run rẩy từ người trong lòng. Hắn yêu thương vuốt mái tóc dài để xõa của đối phương, cười dịu dàng.


_ Tiểu Ngạo, là ta.


Câu nói của Phượng Tử Ngọc như sét đánh ngang tai, khiến Xích Ngạo nhất thời đầu óc trống rỗng, kí ức bị mất bắt đầu trào lên như nước thủy triều, không thể ngăn cản. Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc đến tận xương tủy trong trí nhớ,  cánh tay siết chặt vào người Phượng Tử Ngọc, giống như sợ chỉ cần buông lỏng tay, đối phương sẽ tan biến, mãi mãi không thể gặp lại. Nam nhân hắc phát ôm thật chặt thắt lưng hắn, song nhãn màu xám trầm lặng mà ôn nhu. Hồng phát nam nhân nhìn ngây người, bất giác nỉ non:


_A Tư, ta nhớ ngươi...


Nồng đậm mong nhớ cùng yêu say đắm.


Cuối cùng hắn cũng nhớ ra. Khuôn mặt nhu hòa của Tạp Tư, đôi mắt màu tro bình thản. Song nhãn huyết hồng nhu nhuyễn, vậy mà chảy ra nước mắt.


Khi Tạp Tư biến mất, hắn phát điên lên, hóa thân đại lục sát thần, điên cuồng sát lục. Mà có thứ gì đó trong bụng giống như động không đáy, liên tục hút đi ma lực của hắn, sau đó lại lọt vào đồng tộc ám hại, bị nhốt trong băng ngục cả trăm năm, sống không bằng chết. Ma lực khổng lồ theo thời gian mà bị cắn nuốt sạch, đến lí trí cũng hoàn toàn tiêu tán. Chỉ dựa vào một chấp niệm để chèo chống đến ngày hôm nay.


Chấp niệm được gặp Tạp Tư của hắn một lần nữa.


Xích Ngạo cúi người, thật sâu hôn Phượng Tử Ngọc, muốn thông qua đó mà khiến đối phương cảm nhận được tâm ý của mình, đồng thời cầm tay Phượng Tử Ngọc đặt vào ngực.


Trái tim của ta chỉ thuộc về ngươi, vì ngươi mà đập.


Lại một lần cảnh xuân tái diễn.


Ánh trăng trở nên ôn hòa lạ kì. Mát mẻ, bình lặng.


Tạp Tư vuốt ve khuôn mặt của Xích Ngạo đang dựa vào ngực mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Hắn hôn hôn môi người nọ, thì thầm.


_ Còn một chút nữa. Chỉ còn một chút nữa... Ráng chờ nhé, Tiểu Ngạo của ta...


Người đang ngủ như có cảm giác, bất an mà túm lấy Tạp Tư càng chặt. Tạp Tư ôm lấy hắn, mang hắn đến sông tẩy rửa, giúp hắn mặc quần áo, hệt như lần đầu họ làm việc này với nhau. Suốt cả quá trình, Xích Ngạo bám chặt không buông, Tạp Tư không thể làm gì khác hơn là để mặc hắn ôm, cùng hắn cùng nhau ngủ. Nằm bên cạnh ái nhân, Tạp Tư nhìn chằm chằm Xích Ngạo ngủ nhan, sau đó nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro