Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạp Tư muốn nhất, chính là trái tim của ngươi.


Như vậy, liền để ta móc nó ra.


Để trái tim của ngươi, mãi mãi không thể thuộc về người khác.


Xích Ngạo ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoang, hai mắt trợn to, giống như không thể tin được những gì vừa xảy ra. Vết thương trước ngực không khiến hắn để ý, cái hắn để ý là...


Ánh mắt người nọ nhìn hắn...


Lạnh lẽo, bạo ngược, tuôn trào sát cơ...


Giống như... đang nhìn cừu nhân...


Khiến cho hắn... không thể thở nổi...


_ A Tư... Tại sao...


Xích Ngạo khó khăn hỏi, trong giọng nói truyền ra một cỗ thê lương chi ý. Hắn đã làm gì có lỗi sao? Khụ khụ, hắn tiếp tục nôn ra một búng máu, huyết sắc tóc dài ảm đạm không ánh sáng, áo bào vương giả vì thấm ướt mà dính lên đầy bụi đất, trông có vẻ thập phần chật vật cùng thảm hại.


Hoang lúc này, nói thật, chẳng dễ chịu gì. Cái ý chí khốn nạn, lúc đầu thì oán niệm ghê lắm, tới lúc hắn ra tay lại ngay lập tức chuyển thành đau lòng, đau như người bị đâm là chính mình vậy. Muốn chết hơn nữa là, trái tim hắn cũng đau quá, đau tới nỗi hắn không thể chịu đựng nổi! Hắn không biết mình bị làm sao vậy, hắn mà cũng biết đau lòng sao? Quá thống khổ, cho dù hắn bị người móc ra trái tim, cũng sẽ không thể để hắn thống khổ đến vậy, để hắn... khó chịu đến vậy.


Linh hồn của Hoang cũng vì thế mà rung chuyển. Luồng sáng nọ bay qua bay lại, giống như đang đắn đo suy nghĩ, sau đó Hoang được truyền tới một ý niệm.


Ta... có thể ra đi được rồi...


Cảm ơn...


Còn có... xin lỗi...


Xin lỗi, xin lỗi cái gì? Chết tiệt, hắn đã quên mất điều gì?


_ Chủ nhân kia rồi! Nhanh lên, nếu không thì không kịp mất!


Qua thần thức, Hoang nhìn thấy một thanh niên đang cầm cây thương lao tới chỗ mình. Cây thương, không hiểu sao Hoang cảm thấy có chút quen thuộc. Đang muốn đưa tay lên cản, một giọng nói non nớt, trực tiếp truyền thẳng vào tiềm thức, khiến Hoang cả người chấn động.


"Phụ... thân..."


Mà cây thương màu ngân bạc, nhân lúc đó mà đâm vào lưng Hoang. Với lực đạo của người đằng sau thì không thể nào làm Hoang bị thương được, nhưng cây thương được bao phủ bởi nguồn năng lượng thần bí, giống như tự chủ mà ghim vào Hoang. Sau đó, một hiện tượng kì lạ xảy ra. Chỉ thấy ngân thương hóa thành muôn ngàn điểm sáng, từ vết thương mà chui vào trong người Hoang. Cùng lúc đó, dường như có tiếng gông xiềng gãy vỡ, con ngươi màu xám của Hoang sáng lên, kim sắc tóc dài không gió mà bay. Bàn tay vẫn đang trong lồng ngực của Xích Ngạo từ từ rút ra, cùng với đó là truyền ra vô số quang mang vàng nhạt, vết thương dữ tợn nhanh chóng khép lại. Hai tay chuyển thành động tác ôm lấy người đối diện, nhẹ nhàng cực điểm, ôn nhu cực điểm.


Tạp Văn ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt. Đúng thế, người vừa nãy đâm thương vào người Hoang chính là Tạp Văn. Hắn đã có lại kí ức, trong đó có một đoạn, đó là khi Tạp Tư đưa ngân thương cho hắn, Tạp Tư đã nói rằng:


"Nếu như một lúc nào đó ta làm chuyện mà ta nhất định sẽ hối hận, ngươi hãy dùng nó đâm vào người ta. Nhớ rõ, không được do dự."


Thanh ngân thương bị bỏ lại ở chiến trường lần trước, được Tạp Văn lúc đó thấy đem về. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cảm khái. Chủ nhân của hắn a, đúng là dự liệu như thần, nếu như trở thành kẻ thù của hắn thì thật là đáng sợ.


Mấy người Ma Tộc cũng tới rồi. Kha Mệnh nhìn hai người hỗ động, nói nhỏ với Mộc U:


_ Cái chuyện tình này, có cần phải cẩu huyết vậy không? Cái gì mất trí nhớ nọ kia, đúng là sinh ra để ngược người mà!


Mộc U lườm hắn một cái, nói:


_ Ta xem ngươi là thiếu ăn đòn. Cũng may vương hắn không rảnh để ý tới ngươi, nếu không chắc chắn ngươi sẽ bị đánh một trận nhừ tử.


Nhắc đến Xích Ngạo, hắn đang không hiểu ra sao, chỉ thấy mình lọt vào một khoảng không đen tối. Xung quanh rất tối, rất lạnh, rồi lại rộng lớn vô biên, tìm không thấy bờ. Xích Ngạo đang không biết phải làm gì, chợt nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc từ xa vọng tới, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng trong này thật sự quá yên tĩnh, cho nên Xích Ngạo ngay lập tức để ý đến tiếng khóc đó. Hắn lần theo tiếng khóc, gặp một quầng sáng. Tiến đến gần hơn, thì ra đó giống như một tấm kính, mà hắn lại là người ở ngoài nhìn vào. Hắn thấy một tiểu hài tử, ngồi co cụm trong góc, khóc nức nở một mình. Hài tử quần áo rách rưới bẩn thỉu, xem ra giống cái khất cái, tóc đen rối giống tổ quạ, có lẽ là lâu không chải qua.


Hình ảnh thay đổi, Xích Ngạo lại nhìn đến hài tử đó đi xin ăn, nhận hết ủy khuất, đánh đập. Mấy hài tử khác thì đi qua hắn ném cái nhìn khinh bỉ, thậm chí còn hất tay hắn ra, không cho chạm vào. Lâu dần, hài tử nọ biết điều, không hề lại gần, mà khuôn mặt của hài tử đó cũng dần dần lạnh đi, cứng đơ, thật lâu cũng không hề cười lấy một cái.


Sau lại, một trưởng lão của một môn phái đi qua, phát hiện hài tử nọ tư chất xuất chúng, là tu luyện kì tài, mới đem về phái, đồng thời nhận làm đệ tử thân truyền. Mà hài tử kia, cũng không phụ sự kì vọng, học một biết mười, vô sự tự thông, rất nhanh trở thành đệ nhất thiên kiêu.


Hình ảnh lại thay đổi, lúc này, hài tử nọ đã trở nên cao lớn, gương mặt non nớt trở nên xinh đẹp, mắt phượng mi cong, con ngươi lạnh nhạt vô tình, xung quanh luôn toản ra một loại cảm giác khó gần, khiến người không thể thân cận.


Khuôn mặt đó, Xích Ngạo không thể quen thuộc hơn. Chỉ là hắn không hiểu, đó là ở đâu, vốn không phải thế giới mà bọn họ đang ở.


Người trong kính kia dần qua mà trở thành cường giả, ai cản đường hắn đều phải chết. Hắn ra tay không lưu tình, giống như hắn giết không phải người, mà là một loài động vật hạ đẳng nào đó. Khi hắn đã cường đại tới không thể tưởng tượng, hắn tìm về gia tộc cũ, dùng vũ lực huyết tẩy. Gia tộc nọ đề nghị hắn làm tộc trưởng, nhưng hắn không đồng ý, trở về nơi tu luyện của hắn.


Mãi cho tới, hắn bị phản bội bởi hai người mà hắn tin tưởng nhất...


Cả cuộc đời hắn, chỉ có cô độc cùng trống rỗng. Kể cả khi hắn đã trả thù được rồi, Xích Ngạo vẫn nhìn không ra trên mặt hắn có chút gì được gọi là vui sướng. Giống như tất cả cảm xúc của hắn, đều đã sớm biến mất.


Từ đây, hình ảnh dừng lại, tấm kính biến mất. Một tấm kính khác lại mở ra. Trong tấm kính này, mới là Tạp Tư. Chính xác là nguyên gốc Tạp Tư. Giống như một cái người xem vậy, hình ảnh cứ thay đổi liên tục, Xích Ngạo cũng im lặng xem. Cảnh cuối cùng, là hắn bị một người dài một đầu tóc đỏ, dùng thanh kiếm đang tỏa ra ma khí, xuyên qua trái tim. Ánh mắt của hắn lúc ấy, Xích Ngạo thật lâu không thể quên.


Thật sâu đau lòng cùng tuyệt vọng...


Hình ảnh đến đây kết thúc.


Không gian lại trở về tối đen. Giữa lúc Xích Ngạo mất phương hướng, tiếng gọi êm tai vang lên, giống như đánh một hồi chuông trong tiềm thức của hắn.


_ Tiểu Ngạo...


_ Tiểu Ngạo, tỉnh dậy đi...


_ Thật xin lỗi, Tiểu Ngạo, ta sai rồi...


A Tư! Là A Tư!


Xích Ngạo ra sức vùng vẫy, gào thét.


Mau tỉnh dậy!


Nhất định phải tỉnh dậy!


Không thể mất đi thêm nữa!


Tạp Tư đang ôm Xích Ngạo, chỉ thấy người trong lòng run lên một cái, sau đó hai tay người nọ, vốn đang ôm hắn, siết chặt hơn, giống như sợ chỉ cần buông lỏng tay, hắn sẽ biến mất. Hắn nhẹ giọng an ủi.


_ Không sao, tất cả đã qua rồi. Tiểu Ngạo, ta xin lỗi, thật sự xin lỗi...


Xích Ngạo vùi đầu vào hõm vai Tạp Tư, vừa khóc vừa nói.


_ Không, là ta, là ta mới phải xin lỗi. Xin lỗi A Tư, đừng bao giờ bỏ ta mà đi nữa, đừng bao giờ...


Xích Ngạo, vốn không giỏi trong việc nói chuyện, chỉ có thể dùng những từ ngữ vụng về đi biểu đạt tâm ý của mình. Chẳng qua là, trong lòng hắn, đã hạ thật sâu quyết tâm.


Xin lỗi, A Tư. Xin lỗi vì đã làm ngươi đau lòng. Hết thảy những đau đớn của ngươi, hãy để ta tới bù đắp.


Ta xin thề, sẽ không để ngươi thương tâm thêm một chút nào nữa.


Tạp Tư nhận thấy cảm xúc dao động của Xích Ngạo, lại nghĩ đến lúc nãy, khi hắn chính thức siêu thoát một khắc kia, tâm thần thả lỏng, cảm thấy một tia ý thức ngoại lai tiến vào, khe khẽ thở dài. Xích Ngạo khẳng định là nhìn thấy gì. Tạp Tư không nói dối, xác thực là lỗi của hắn. Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ đến việc trở lại, nhưng nghĩ tới có một ý thức, chính là Thế Giới Thụ, vẫn đang nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi. Mà khi hắn mới luân hồi, vẫn còn yếu ớt, không thể nào là đối thủ. Thế là, hắn quyết định ẩn dấu khí tức của mình, đồng thời phong ấn cùng hóa hình một phần kí ức của mình thành một cây thương, đợi đến thời cơ thích hợp. Tạp Tư mà Xích Ngạo nói chuyện đêm hôm đó, kì thực chính là tàn hồn bên trong ngân thương. Thêm nữa, chỉ có hai hợp làm một, giống như vạn pháp quy tông, mới có thể làm hắn ngắn ngủi tỉnh ngộ, dẫn đến đột phá. Nói chung, hết thảy đều nằm tốt trong suy tính của hắn. Chỉ có một thứ là ngoại lệ...


Tạp Tư đẩy Xích Ngạo ra, khiến hắn đối mặt với mình, mỉm cười ôn nhu.


_ Tiểu Ngạo, ngươi có thai?


Xích Ngạo trợn to mắt. Nói thật, hắn cũng không biết, chỉ nghĩ là thân thể mình vì bị ám hại mà có vấn đề. Lúc này nghe Tạp Tư nói, hắn mới để ý, bất giác đưa tay lên bụng. Vẫn rất phẳng. Như nghĩ tới điều gì, hắn giật mình, nói:


_ Cái đó... Đừng nói là, từ lần đầu tiên...


Tạp Tư nhớ lại, bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra lần đó hắn cảm thấy mệt mỏi, căn bản không phải là vì cái gì lăn giường, mà là vì mất đi một phần tinh huyết! Thảo nào, sức sống của đứa nhóc này lại dai dẳng đến vậy. Lúc Xích Ngạo bị nhốt, hài tử cũng lâm vào trạng thái chết giả, khi gặp lại Tạp Tư mới tỉnh dậy. Thảo nào, cứ đêm đến Xích Ngạo lại bị đau bụng, thì ra là ma lực còn lại ít ỏi của Xích Ngạo căn bản không đáp ứng nổi, nên mới cần đến Tạp Tư!


Hết thảy thắc mắc, hết thảy hiểu lầm đều đã được giải đáp, bọn họ cứ ngồi đó, ôm nhau, không nói một lời. Đám người Ma Tộc sớm biết ý mà đi mất từ lâu. Không biết qua bao lâu, Tạp Tư mới nhẹ nhàng nói.


_ Tiểu Ngạo, chúng ta về nhà đi.


_ Ân, về nhà.


=== Hoàn ===


Lời tác giả


Thật sự, viết ngược thì vui sướng lâm li, đến lúc đôi uyên ương đoàn tụ rồi lại thấy nổi da gà...


Dù sao thì, cũng hoàn rồi, truyện của thằng cả cuối cùng cũng xong ( ' ▽ ' )ノ


Thật ra cũng muốn viết hài lắm, nhưng viết viết, thế quái nào nó lại thành ra như vậy. Mà đằng nào thì, nhân vật chính truyện của tôi đứa nào cũng tâm lí thiếu hụt, văn phong nó sáng lên được mới là lạ (ー_ーゞ


Truyện này tôi viết trong một phút nông nổi, hoàn toàn là theo ý thích, thích thì viết, thích thì ngừng. Nhiều lúc muốn drop luôn cho xong, nhưng nghĩ đến cảm giác cay cú của chính mình khi tác giả mình thích drop, là tôi lại ngồi nghĩ rồi viết tiếp.


Đến đây tôi cũng muốn nói rằng, người tuyệt đối lí trí và có bản lĩnh là người nhận rõ được tình cảm của mình, tìm cách để giữ được tình cảm ấy, đồng thời không để kẻ khác có thể lợi dụng, chứ không phải là người khăng khăng phủ định, lừa mình dối người, để rồi bị kẻ khác dắt mũi. Nói chung, yêu bằng trái tim nóng và cái đầu lạnh. Đó cũng chính là hình mẫu công trong lòng tôi.


Nếu có người hỏi, sao nhanh quá vậy, chưa gì đã nối dây tơ hồng với nhau rồi, thì tôi xin lấy một câu trong "Boss là nữ phụ":


"Em chỉ để ý đến mình anh thôi. Không phải em quan tâm nhất là anh. Cũng không phải em rất quan tâm tới anh. Mà là em chỉ để ý mình anh."


Các bạn mua được món đồ mới, sau đó các bạn làm mất, có khi các bạn còn tiếc cả tuần liền, thậm chí cả tháng. Nữa là hai người này giống như lục bình không rễ, nhất là với Tạp Tư, sống không biết bao nhiêu năm mà chỉ thấy trống rỗng, thì ngay cả cảm giác đau khổ cũng là quý giá. Cho nên, Tạp Tư mới như vậy. Nhưng Tạp Tư vẫn rất tỉnh táo, không hề bị tình làm mờ mắt, chính xác là đại boss suốt cả truyện.


À, còn nữa, tôi chắc chắn sẽ viết phiên ngoại. Tại vì tôi muốn viết về Yên x Tuyệt, Mộc U x Kha Mệnh, còn bạn trẻ Nhược Hỏa chưa được chính thức lên sàn nữa. (Nhược Hỏa: Đúng đúng)


Viết nhiều quá mà không biết có ai đọc không, thôi thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro