Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các ngự y vội vã đến nỗi hận không thể biến một người thành ba.

Khoảng ba mươi người già, một nhóm sắc thuốc cho lão hoàng đế đột nhiên ngất xỉu. Một nhóm khác khám bệnh cho thái tử Tạ Trừng Kính vừa thổ huyết, nhóm còn lại thì vây quanh hỏi han Tạ Trường Sinh.

Cảnh tượng lúc đó thật hỗn loạn.

Trọn vẹn giằng co nửa canh giờ, lão hoàng đế từ từ tỉnh lại.

Tỉnh lại chuyện thứ nhất chính xác nhận tình huống của Tạ Trường Sinh qua ngự y.

Khi nghe tin đứa con út mà lão yêu thương nhất thực sự đã trở thành một kẻ ngớ ngẩn, hoàng đế liền ôm chặt Tạ Trường Sinh vào lòng, nước mắt tung hoành.

“Trường Sinh, Trường Sinh của trẫm… sao con lại ra như này…”

Tạ Trường Sinh nằm trong lòng hoàng đế, đôi mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm: “Ta là cha ông, ta là cha ông, ta là cha ông… Ta là cha ông…”

Nước mắt lão hoàng đế càng chảy dữ dội.
-

Khi mọi việc tạm lắng xuống thì đã qua nửa canh giờ. Tạ Trừng Kính ngừng ho, hoàng đế mắt đỏ hoe được đỡ nằm xuống giường. Chỉ có Tạ Trường Sinh vẫn lẩm bẩm không ngừng.

Lão hoàng đế mệt mỏi hỏi nguyên nhân bệnh.

Ngự y đáp mà cơ thể run rẩy như cái sàng, nói với lão hoàng đế: “Tiểu điện hạ bị nước xâm nhập vào não, lại thêm cú va đập sau gáy nên mới …”

Lão hoàng đế bực bội ngắt lời ông: "Còn có khả năng khôi phục hay không?”

“Nếu tĩnh dưỡng tốt......”

“Trẫm nuôi các ngươi để nghe những lời vô ích này sao?!” Hoàng đế đột nhiên nổi giận: “Phế vật, tất cả đều là phế vật! Đưa hết ra ngoài chém đầu cho trẫm!”

Nghe vậy, Tạ Trừng Kính đột nhiên đứng lên: "Phụ hoàng... Ngụy thái y đã ở trong cung hơn ba mươi năm, y thuật cao minh, tâm địa nhân hậu..."

Lời cầu xin còn chưa nói ra một nửa, lão hoàng đế lại thay đổi sắc mặt.

Lão lạnh như băng nhìn Tạ Trừng Kính: "Thái tử cảm thấy trẫm sai rồi.”

Sắc mặt Tạ Trừng Kính cứng đờ.

Lão hoàng đế giơ tay lên, lập tức có người tiến lên đỡ cánh tay lão dậy.

Lão hoàng đế rút bảo kiếm đầu giường ra, muốn đâm về phía Thái y cầm đầu.

Tạ Trường Sinh cụp mắt, tâm tình phức tạp.

Trong sách, Tạ Trường Sinh đã đọc qua về sự tàn bạo của hoàng đế. Người này xử tử không ít mạng người, còn không ngừng đưa các nữ tử vào cung. Nhưng khi những dòng chữ trong sách biến thành hiện thực trước mắt, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ngay khi kiếm của lão hoàng đế sắp đâm vào ngực lão thái y, Tạ Trường Sinh đột nhiên cười ha hả.

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía y.

Cũng không biết tiểu hoàng tử chợt biến thành ngu ngơ này đến tột cùng là phát hiện chuyện gì thú vị, mới có thể cười thành như vậy.

Ngửa tới ngửa lui không nói, cả người trực tiếp ngã xuống đất.

Theo động tác của Tạ Trường Sinh, đồ trang sức trên người đinh đinh đương hòa cùng tiếng cười khàn khàn, bất giác khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Không đợi người hỏi y, Tạ Trường Sinh lại đột nhiên khóc lớn lên.

Nước mắt theo mắt y vội vàng lưu lại, làm ướt rồi đỏ đuôi mắt y, khiến dung mạo vốn đã tuyệt mỹ càng thêm kinh tâm động phách.

Thấy Tạ Trường Sinh khóc, lão hoàng đế nhất thời đau lòng không chịu được, "leng keng" một tiếng ném kiếm ôm lấy Tạ Trường Sinh: "Trường Sinh, Trường Sinh, con làm sao vậy?"

“Ta, ta......”

Hơn nửa ngày sau, Tạ Trường Sinh rốt cục ngừng khóc.

Vừa khịt mũi, vừa nói: "Ta sợ.”

Y chỉ vào thanh kiếm bị lão hoàng đế ném xuống, lặp lại một lần nữa: "Ta sợ."
-
Từ Dưỡng Tâm điện đi ra, Tạ Trường Sinh dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng không biểu hiện lên mặt, vẫn là dáng vẻ hai mắt đục ngầu kia, cười hì hì kéo tay áo Tạ Trừng Kính chơi.

Lực không nắm chắc lắm, tay áo Tạ Trừng Kính lập tức "xoẹt" một tiếng rách ra.

Tạ Trường Sinh ngẩn người rồi thán phục: "Oa, đại ca là Đoạn Tụ.”

Tạ Trừng Kính: "......”

Nhìn Tạ Trường Sinh thưởng thức nửa miếng tay áo trong tay, ngây thơ trong sáng như đứa nhóc bốn năm tuổi, nội tâm Tạ Trừng Kính phức tạp.

Nghĩ đến trước khi vào điện, hắn còn có chút hả hê nghĩ, có lẽ trở nên ngốc là báo ứng của Tạ Trường Sinh.

Nhưng vừa rồi, chính Tạ Trường Sinh đã cứu mạng các ngự y.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại dạo bước vài vòng tại chỗ, Tạ Trừng Kính rốt cục hạ quyết tâm: "Trường Sinh, chúng ta..."

Nhưng lời vừa mới mở đầu, Tạ Trường Sinh cũng đã chạy xa.

Căn bản không có hứng thú nghe hắn muốn nói cái gì.

Tạ Trừng Kính không nhịn được cười, chậm rãi nói tiếp phần còn lại:

“Những hận thù trước đây giữa chúng ta, coi như xóa bỏ nhé.”

-
Mặc dù Tạ Trường Sinh đã phong vương, nhưng lão hoàng đế vẫn giữ y ở lại trong cung.

Trở về trong điện, cung nữ tên là Dương La kia đang dẫn người ở trong điện treo gương đồng, huân lá ngải.

-- Đây là chủ ý của Hoàng hậu Ngô thị, bà nghe tin Tạ Trường Sinh trở nên như vậy, liền nghĩ rằng y đã phạm phải quỷ thần gì đó, nên muốn thanh tẩy cả điện để xua đuổi tà khí.

Tạ Trường Sinh bị mùi ngải cứu nồng đậm hun đến ho khan, dứt khoát lại mang theo mấy cung nữ thái giám chuồn ra ngoài.
Một mặt là muốn làm quen với bản đồ, mặt khác cũng thật sự tò mò, muốn biết phong cảnh trong hoàng cung.

Một đường đi chơi, phong cảnh non nước quả thật rất đẹp, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác thù ghét sự giàu có. Mỗi khi nhìn thấy một viên gạch mạ vàng y lại trợn trắng mắt, đến cuối cùng mí mắt bắt đầu bị chuột rút y mới ngồi thụp xuống bụi hoa, bới đất chơi.

Chơi một mình vẫn chưa đủ, Tạ Trường Sinh còn kéo thêm thái giám và cung nữ cùng bới đất, thi nhau xem ai nặn được cục đất to nhất.

Các thái giám cung nữ còn tưởng rằng Tạ Trường Sinh ngốc thật, vừa nặn cục đất vừa nhỏ giọng nói chuyện vì tưởng y không nghe hiểu.

“Điện hạ như thế này lại càng dễ thương hơn trước.”

“Suỵt, suỵt suỵt......”

“Sợ cái gì chứ, ta đang khen điện hạ của chúng ta mà!”

“… Điện hạ như thế này, có còn tiền thưởng không nhỉ?”

“...... Cái này......”

Đột nhiên, tiếng nghị luận tất cả đều ngừng lại trong chớp mắt.

Các cung nữ thái giám vội vàng quỳ xuống phía sau Tạ Trường Sinh: "Nhị hoàng tử điện hạ.”

Tạ Trường Sinh không quay đầu lại.

Đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân lúc nhẹ lúc nặng.

Đợi thêm một chút, một mùi rượu xộc vào mũi Tạ Trường Sinh.

Đợi thêm chút nữa, một cây quạt đột nhiên vươn tới, gõ lên đầu y một cái.

Tạ Trường Sinh dùng đôi tay dơ bẩn đầy bùn đất ôm lấy đầu, nhăn mặt không hài lòng quay lại nhìn.

Đứng sau lưng y là một công tử phong lưu, vẻ mặt say khướt.

Thấy Tạ Trường Sinh quay đầu, người nọ cười nói: "Hoàng huynh nghe nói, đệ biến thành nhóc ngốc rồi.”

Thực ra, ngay khi nghe thái giám và cung nữ xưng hô, Tạ Trường Sinh đã biết người này là ai.

Nhị hoàng tử, Tạ Hạc Diệu.

Trong sách, giai đoạn đầu miêu tả về Tạ Hạc Diệu cũng không nhiều.

Chỉ biết hắn là một người què có giao hảo với Tạ Trường Sinh, thích lưu luyến tửu lâu ca lâu cũng như nơi phong nguyệt.

Nhưng ở lúc kết thúc, nhân vật không nhiều mực này lại thực sự cho độc giả một sự ngạc nhiên- - rõ ràng Cố Phi Y đã lần lượt thăm dò, chứng thực hắn thật sự là một tên bù nhìn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn phản kích. Nếu không phải vì Cố Phi Y tỉnh táo, e rằng người leo lên đế vị cuối cùng thật sự có thể là Tạ Hạc Diệu.

Tạ Trường Sinh không muốn dính dáng vào chuyện đoạt đế, nhưng khi thấy Tạ Hạc Diệu, lòng y vẫn run lên một cái.

Trong sách khi Tạ Trường Sinh chết, Tạ Hạc Diệu trong cơn say khướt đã đến. Hắn lao đến như một con thú hoang cắn một miếng lớn trên chân của Tạ Trường Sinh. Bởi vì Tạ Trường Sinh từng chế giễu cái chân què của hắn. Thấy Tạ Hạc Diệu, phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Sinh chính là đau chân.

“Huynh là ai? "Tạ Trường Sinh hỏi.

“Ngốc thật rồi à?” Tạ Hạc Diệu nhướng mày, khập khiễng đi tới bồn hoa: "Nhị hoàng huynh mà cũng không nhận ra sao?"

Tạ Trường Sinh chẳng mấy hứng thú, cúi đầu dùng cành hoa chọc chọc vào con kiến. Trên đầu lại bị người khác gõ một cái: "Sau này nhị hoàng huynh sẽ gọi đệ là nhóc ngốc được không?”

Tạ Trường Sinh vẫn không nói lời nào.

Cán quạt đổi thành chọc gương mặt Tạ Trường Sinh: "Sao vẫn không nói lời nào? Hoàng huynh nghe nói đệ rất dám nói trước mặt phụ hoàng cơ mà.”

Nghĩ đến việc Tạ Trường Sinh từng lẩm bẩm trước mặt lão hoàng đế "ta là cha của ông, Tạ Hạc Diệu không kìm được mà muốn cười lớn.

Nhưng Tạ Trường Sinh vẫn không nói lời nào.

Thế là cán quạt càng trở nên nghịch ngợm hơn. Chọc vào đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, chọc vào eo sau Tạ Trường Sinh, rồi lại chọc vào mặt Tạ Trường Sinh:

"Tiểu Trường Sinh...nhóc ngốc ơi..."

Tạ Trường Sinh bị chọc đến phát cáu, bất ngờ đứng phắt dậy, căm tức nhìn Tạ Hạc Diệu.

Tạ Hạc Diệu mỉm cười cong cong, trong mắt lại hiện lên cảnh giác.

Hắn dùng chân phải què lui về phía sau một bước, hỏi: "Sao vậy?”

"Không được nói! Đừng nói chuyện với ta! Ta là một cây nấm, ta không thể trả lời huynh!”

Tạ Trường Sinh tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Nếu còn nói nữa, ta sẽ nhét kiến vào lỗ của huynh!”

Tạ Hạc Diệu: "......”

Nhìn đôi mắt tràn đầy hỗn độn của Tạ Trường Sinh, Tạ Hạc Diệu run rẩy.

...... Nói tỉ mỉ đi, lỗ nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro