Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, cũng không đợi Tạ Trường Sinh phản ứng mà quay đầu đi vào trong điện.

Động tác này tất nhiên là mang theo vài phần khinh miệt, nhưng nhiều hơn là để thăm dò. Hắn có chút hoài nghi Tạ Trường Sinh có phải đang giả vờ ngốc hay không.

Người ta thường nói, thiếu cái gì thì hay để ý cái đó. Cái tên chó con Tạ Trường Sinh này bình thường luôn để ý nhất đến lễ nghĩa của người khác đối với mình. Nếu không quỳ, roi của Tạ Trường Sinh sẽ chẳng ngần ngại mà chào hỏi người hắn. Nếu Tạ Trường Sinh đang giả vờ ngớ ngẩn, ắt hẳn sẽ có chỗ sơ hở.

Từ khóe mắt, Cố Phi Y quan sát nhất cử nhất động của Tạ Trường Sinh. Hắn thấy Tạ Trường Sinh được cung nhân đỡ dậy từ trong vũng bùn lầy, nhưng lại chẳng hề để tâm đến hành vi thất lễ của cung nhân. Trái lại y còn cười ha hả, đôi mắt cong cong ánh lên nét chân thành tha thiết mà Cố Phi Y chưa từng thấy.

Vào đến trong điện, Cố Phi Y đuổi tất cả hạ nhân lui ra. Tạ Trường Sinh chẳng chút đề phòng, bước vào rồi liền tìm ngay một chiếc ghế ngồi xuống, miệng không ngừng kêu khát: "Ta khát rồi↑, khát rồi↓, khát rồi↑, khát rồi↓…”

Mắt Cố Phi Y đảo qua dấu chân bùn đất Tạ Trường Sinh lưu lại, lại nghĩ đến cảnh y vừa rồi ngồi bệt xuống đất, chẳng mấy chốc chiếc ghế này cũng sẽ bị làm bẩn. Hắn nhịn không được mà nhíu mày: "Trong ấm có trà.”

Tạ Trường Sinh mờ mịt nhìn Cố Phi Y, mặt đầy vẻ đần độn, như thể không hiểu "trong ấm" nghĩa là gì. Dù không muốn Cố Phi Y  vẫn phải rót cho y một chén trà, rồi đưa cho Tạ Trường Sinh.

Tạ Trường Sinh đưa tay ra định nhận lấy, nhưng lông mày Cố Phi Y càng nhíu cành chặt lúc thấy đôi tay của y. Không thể phủ nhận đó là đôi tay đẹp, trắng trẻo  thon dài nhưng lại lấm đầy bùn đất. Cố Phi Y có cảm giác muốn lấy khăn lau sạch cho y.

Trong lòng tự rủa mình là nô lệ, hắn nhét chén trà vào tay Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh cứ kêu khát không ngừng, lại không uống ngay mà dùng miệng thổi bọt nổi trên mép ly.

"..." Cái ly này không dùng được nữa rồi.

Cố Phi Y giấu đi vẻ chán ghét trong mắt, đứng ngay trước mặt Tạ Trường Sinh. Dáng người cao ráo của hắn hoàn toàn bao phủ Tạ Trường Sinh, tạo ra một cảm giác áp lực vô tận. Khoảng cách quá gần khiến hương mai trên người Cố Phi Y hòa lẫn với mùi trà trong tay Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh có cảm giác rùng mình, nhưng vẫn cố gắng đè xuống. Y chỉ chăm chăm thổi bọt trong ly trà, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Phi Y.

Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu, cho đến khi lòng Tạ Trường Sinh càng lúc càng bất ổn, thì bất chợt một bàn tay lạnh như băng nắm lấy cằm y, khiến y ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Trường Sinh thấy trong mắt Cố Phi Y đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Y kinh ngạc nhìn hắn, không ngừng tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh. Cố Phi Y dùng đầu ngón tay xoa nhẹ miếng thịt mềm trên cằm của y, rồi hỏi: "Ta nghe nói mấy ngày trước tiểu điện hạ bị đập đầu phải không?”

Hắn cẩn thận quan sát thần sắc của Tạ Trường Sinh. Tạ Trường Sinh vẫn ngơ ngác nhìn hắn, nghe xong thì mặt xị xuống: "Đau đầu." Nói xong Tạ Trường Sinh vừa nắm lấy cổ tay Cố Phi Y, kéo tay hắn đặt lên sau gáy mình. Cố Phi Y thật sự thò đầu ngón tay vào trong mái tóc dày của Tạ Trường Sinh, sờ soạng vài cái, nhưng không sờ thấy vết sẹo nào. Có lẽ là đã lành rồi.

Cố Phi Y rút tay về, hỏi Tạ Trường Sinh: "Thường Niên Bình nói tiểu điện hạ đã hóa ngốc, nhưng theo ta thấy, tiểu điện hạ lại rất thông minh."

"Ta nghĩ, tiểu điện hạ giả ngốc, chắc chắn có nỗi khổ tâm.”

Câu nói này chắc nịch. Tạ Trường Sinh cười hề hề, gật đầu: "Đúng vậy, ta không ngốc.”

Ánh mắt Cố Phi Y bỗng trở nên sắc bén. Nhưng Tạ Trường Sinh như vô tri vô giác: "Dương La nói ta biết ăn cơm, ta rất thông minh.”

Cố Phi Y: "......”

Cố Phi Y trầm tư một lát, nở nụ cười.

Hắn có một dáng vẻ lạnh như băng, dáng vẻ thường ngày như cười như không cũng đủ dọa người, nụ cười này lại càng làm cho người ta sợ hãi.

Cố Phi Y đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tạ Trường Sinh, ngón tay trượt dọc theo cổ áo của y xuống dưới, cuối cùng điểm lên ngực. Hành động có vẻ ám muội này lại chỉ khiến Tạ Trường Sinh cảm thấy uy hiếp làm da đầu người ta tê dại. Y cố trấn định cảm xúc, sợ rằng nhịp tim đang đập nhanh của mình sẽ bị Cố Phi Y phát hiện không đúng.

Giọng nói hơi trầm của Cố Phi Y vang lên gần sát tai Tạ Trường Sinh: "Nhưng ta đã hiểu... ý của những người đất đó…”

Ngón tay điểm vào ngực Tạ Trường Sinh trở nên dùng sức: "Trong lòng tiểu điện hạ chắc chắn hiểu rõ ta có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu tiểu điện hạ không chê, ta có thể trở thành lưỡi đao sắc bén của tiểu điện hạ.”

Giọng của Cố Phi Y càng lúc càng chậm, như thể muốn kéo người ta vào vực sâu thẳm: "Bất cứ thứ gì tiểu điện hạ muốn, ta đều có thể cho ngài.”

Tạ Trường Sinh "A" một tiếng, lại hỏi: "Lưỡi đao sắc là cái gì?”

“... "Cố Phi Y nghẹn ngào:" Chính là vũ khí.

"Ngươi gạt ta, ta xuyên vào văn cung đình, đâu phải truyện tu tiên, sao ngươi có thể là vũ khí được?”

...... Cái gì?

Từng chữ rõ ràng, nhưng sao nghe lại chẳng hiểu gì cả? Hay là những bức tượng đất kia chẳng có ý nghĩa sâu xa gì, chỉ là trùng hợp thôi?

Cố Phi Y nhìn ánh mắt dại ra của Tạ Trường Sinh, lời nói lộn xộn, nghi ngờ trong lòng cũng biến mất ba phần, chỉ là vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Đang muốn thử lại thấy Tạ Trường Sinh vẫn chưa than thở hết.

"Nói đến kiếm linh, cũng may ta không phải vào truyện tu tiên, làm sư tôn. Hắc hóa, giam cầm, nhốt, cưỡng chế yêu..."

“Còn có sinh con!” Tạ Trường Sinh ngẩng phát đầu, nhìn vào mắt Cố Phi Y: "Ta thiếu chút nữa liền sinh con mang bầu chạy!"

Cố Phi Y: "......”

Kiếm linh gì? Sinh con gì? Đây là mớ hỗn độn gì vậy?

Hắn nhìn Tạ Trường Sinh vẫn than thở không ngừng, cuối cùng cũng tin tám chín phần rằng Tạ Trường Sinh thật sự đã ngốc rồi. Sau một lúc im lặng, Cố Phi Y lạnh lùng à một tiếng: "Ai mà ngờ, ngươi thật sự đã hóa ngốc.”

Đây vốn là một câu nói nhẹ nhàng, mang theo chút cảm khái trào phúng, nhưng Tạ Trường Sinh lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn. "Ngươi tên là gì?" Tạ Trường Sinh hỏi.

Cố Phi Y nhìn y.

Hắn nhớ rõ lần trước đã nói tên mình, nhưng Tạ Trường Sinh không nhớ. Hắn cố kìm lại: "Cố Phi Y.”

"Cố Phi Y, ta là Tạ Trường Sinh.”

Tạ Trường Sinh ngơ ngác nói với Cố Phi Y: "Ta không phải kẻ ngốc.”

“Nhưng mà... "Cố Phi Y như nổi hứng đùa giỡn, ác liệt nói:"  Ngươi chính là đồ ngốc.”

"Cố Phi Y.”

“Cái gì? Điện hạ?”

“Ta là Tạ Trường Sinh.”

“Ta không phải kẻ ngốc.”

Cố Phi Y:...

Không chỉ ngốc, còn cứng đầu.

Tạ Trường Sinh nhìn thẳng vào mắt Cố Phi Y: "Ngươi cái đồ ngốc này, ngươi có biết ta thông minh lắm không?”

Nghe một kẻ ngốc gọi mình là "ngốc", phản ứng đầu tiên của Cố Phi Y là cảm thấy thật hoang đường.

Hắn tức cười ra tiếng: "......”

Cố Phi Y không phải là không cười. Bình thường hắn luôn cong khoé miệng, dáng vẻ như cười như không. Nhưng lần này là lần đầu tiên hắn cười lớn như vậy. Chỉ là nụ cười này lại khiến người ta có cảm giác như một con thú hoang cuối cùng cũng xé rách chiếc mặt nạ da người của mình, làm người ta lạnh cả sống lưng.

Tạ Trường Sinh run lên, không dám nhìn thêm, liền huýt sáo rồi cúi mắt xuống.

Cũng may nụ cười này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Cố Phi Y thu lại nụ cười, trở lại vẻ lạnh lùng như trích tiên: "Ta phải đi hầu hạ Hoàng thượng rồi, tiểu điện hạ có muốn đi cùng ta không?”

Tạ Trường Sinh như không nghe thấy,ngơ ngác không có phản ứng.

Cố Phi Y cũng rất hài lòng với biểu hiện của y: “Xem ra chúng ta không cùng đường, tiểu điện hạ bảo trọng sức khỏe." Từ "bảo trọng" và "sức khỏe" được Cố Phi Y nói ra rất loạn, âm dương quái khí. Nhưng Tạ Trường Sinh không hề nhận ra.

Những cung nhân bị Cố Phi Y đuổi đi lại được gọi trở lại, trái phải dìu đỡ Tạ Trường Sinh đi ra ngoài. Khi đi đến cửa, có lẽ vì bước chân quá nhanh, Tạ Trường Sinh chân trái giẫm chân phải, còn bị vấp lảo đảo. Cố Phi Y sau lưng phát ra một tiếng cười khẽ, Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng Cố Phi Y: "Phùng Vượng, đem ghế và ly này vứt đi.”

Sau khi từ chỗ ở của Cố Phi Y đi ra, Tạ Trường Sinh siết chặt nắm đấm trong tay áo.

Thật đáng sợ.

Y buồn bực chậm rãi đi một mình, không biết vì sao lại nghĩ đến đoạn miêu tả Cố Phi Y tiến cung trong "Phong Vân Đoạt Đích”.

Cố Phi Y vào cung lúc mười bốn tuổi, lão hoàng đế lạm sát, mỗi ngày đều có vô số thi thể bị bọc ở cửa nhỏ vận chuyển ra ngoài. Ai ai cũng biết vào cung là đem đầu buộc ở trên lưng quần.

Không bảo đảm được khi nào thì rớt.

Nhưng có cách nào khác? Thuế khóa quá cao, nhà quá nghèo, đến cơm cũng không có mà ăn. Những đứa con trai khác khóc chờ tịnh thân, nhưng Cố Phi Y không khóc. Thậm chí khóe miệng hắn còn có một nụ cười.

Sau khi đăng ký tên, không cần ai bắt, hắn tự mình đi vào phòng tịnh thân.

Sau khi tịnh thân Cố Phi Y phát sốt ba ngày.

Hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại hôn mê.

Trên chiếu cỏ bên cạnh đã thay hai thiếu niên khác, cả phòng đều là tiếng khóc tê tâm liệt phế. Nhưng Cố Phi Y không hề phát ra một tiếng nghẹn ngào nào. Đến khi sốt hạ, cơ thể hồi phục, Cố Phi Y cũng sống lại. Chỉ mất chưa đầy một năm, hắn đã trở thành con chó săn đáng tin cậy nhất của lão hoàng đế.

Những việc khiến nhiều người nghe đến biến sắc, Cố Phi Y lại có thể làm với khuôn mặt không biểu cảm. Như thể hắn vốn không có trái tim, không có độ ấm.

Lúc đọc sách, Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy Cố Phi Y là một người cực kỳ ngầu.

Nhưng khi thật sự đối mặt và đứng ở thế đối địch với hắn, Tạ Trường Sinh mới biết mình chỉ là kẻ chỉ thích vẻ bề ngoài. Hít thở sâu mấy lần, đi dọc con đường nhỏ mấy vòng, cơ thể cứng ngắc vì căng thẳng của Tạ Trường Sinh cuối cùng cũng thả lỏng.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị dọa.

Buổi tối lúc nằm mơ mơ thấy Cố Phi Y cầm dao nhỏ điên cuồng đâm vào eo mình.

Vừa đâm eo, còn vừa đút điểm tâm vào miệng y.

Cùng với đó là cảm giác nghẹt thở.

Tạ Trường Sinh chỉ cảm thấy càng lúc càng khó thở, chợt mở mắt ra mới phát hiện cảm giác ngạt thở đó không phải là ảo giác, mà là Tạ Hạc Diệu đang bóp mũi y.

Mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi hương xông vào mũi Tạ Trường Sinh, làm y hắt xì ba cái liên tiếp.

Tạ Trường Sinh không vui gạt tay Tạ Hạc Diệu ra, định nằm xuống. Nhưng Tạ Hạc Diệu nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo của Tạ Trường Sinh.

"Nhóc ngốc, đừng ngủ nữa." Nhị hoàng tử Tạ Hạc Diệu cười ngà ngà say, hàm hồ không rõ: "Phụ hoàng đã chuẩn bị cung yến, mở tiệc chiêu đãi bá quan. Mau dậy chuẩn bị đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro