Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thưởng Nam ho khan không ngừng lại được, màu đỏ ướt át lan từ khóe mắt tản tới đuôi mắt. Cậu trừng mắt nhìn Ngu Tri Bạch, cổ họng bị bóp chặt đến mức đau đớn. Bình thường nhìn Ngu Tri Bạch không hề thấy cậu ta có sức mạnh lớn như thế này.

Ngu Tri Bạch chống tay lên, cúi người nhìn xuống, căn phòng tối tăm càng làm vẻ mặt cậu ta thêm sâu thẳm. "Tôi không biết là cậu, tôi tưởng là Ngu Tiểu Vũ.”

"Nếu là cô ấy, cậu sẽ xé cô ấy sao?" Thưởng Nam không nhìn rõ biểu cảm của Ngu Tri Bạch, chính vì không nhìn rõ nên không thể nắm bắt được cảm xúc vui giận của đối phương lúc này.

"Dù không phải là cô ấy thì cũng thế thôi." Ngu Tri Bạch xem thường, người giấy do chính tay cậu ta làm và con người chẳng có gì khác biệt.

Nhưng Thưởng Nam thì khác, Thưởng Nam là bạn của cậu ta.

Thưởng Nam rất đẹp, đứng trước một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn mỹ, bất kỳ ai cũng sẽ kìm chế bản thân để không nảy sinh ý niệm muốn phá hủy nó.

Thưởng Nam bị đè ở dưới, giường của Ngu Tri Bạch rất cứng, xương bả vai của cậu bị cấn đến đau nhói, chăn của Ngu Tri Bạch cũng lạnh ngắt. Căn phòng lạnh lẽo, mùi bột giấy và mực nước, khuôn mặt người giấy mơ hồ, Thưởng Nam đưa tay đẩy vai của Ngu Tri Bạch. "Sinh nhật của Trương Hỗ, cậu có đi không?”

Ngu Tri Bạch nghiêng đầu: " Cậu muốn đi?’

“Ừ, lúc trước đã đồng ý, tôi đã mua quà rồi.”

“Tại sao phải mua?”

“Sinh nhật Trương Hỗ.”

"Sinh nhật cậu ấy, tại sao cậu lại mua quà cho cậu ấy?" Lực đẩy của Thưởng Nam lên vai Ngu Tri Bạch gần như không đáng kể, người giấy vẫn lù lù bất động, không hề bị ảnh hưởng. Phần dưới của cậu ta càng lúc càng tiến gần Thưởng Nam, môi gần như đã chạm vào chóp mũi của Thưởng Nam.

Thưởng Nam chớp chớp mắt, cậu nhìn vào mắt Ngu Tri Bạch gần trong gang tấc, một vùng đen kịt, lông tơ sau gáy của cậu dần dựng đứng lên, " Cậu... đang giận à?”

[14: Chính xác mà nói, là ghen tị…]

[14: Giá trị hắc hóa 40, giá trị tình yêu 10.]

"Cậu là bạn của tôi." Ngu Tri Bạch cúi người xuống, đôi môi đỏ như máu lạnh lướt qua sườn mặt của Thưởng Nam, tay của cậu ta vòng qua lưng Thưởng Nam, bế cậu từ trên giường dậy, ôm vào lòng như đang ôm một bảo vật khó có được. Ở góc độ Thưởng Nam không nhìn thấy, khuôn mặt của cậu ta trắng bệch không còn chút máu, giống như một tờ giấy, "Cậu chỉ có thể là của tôi.”

Thưởng Nam sắp bị Ngu Tri Bạch bóp nát trong ngực, cậu khẽ cau mày, " Ngày đó chúng ta đã đồng ý với Trương Hỗ rồi, nếu lật lọng, người ta cũng sẽ giận đó.”

"Hơn nữa, quà tôi cũng đã mua rồi, mua tùy tiện thôi, lần sau sinh nhật cậu, tôi sẽ mua cho cậu món tốt nhất.”

“Tôi và Trương Hỗ chỉ là bạn học, còn với cậu mới là bạn. "Thưởng Nam vỗ vỗ lưng Ngu Tri Bạch.

Qua thật lâu, Ngu Tri Bạch mới từ từ buông cậu ra, cậu ta nâng khuôn mặt của Thưởng Nam dùng đồng tử đen nhánh quan sát hồi lâu, rồi mới cong môi mỉm cười, "Được, nếu Nam Nam lừa tôi, tôi sẽ làm Nam Nam thành người giấy, mãi mãi ở bên tôi.”

Nói xong, Ngu Tri Bạch dùng chăn trùm Thưởng Nam vào bên trong, nhét chặt các góc chăn, đứng dậy đi rửa mặt.

Thưởng Nam ngây người nhìn hoa cỏ vẽ tay trên tường một lúc lâu, mới đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường, " Cậu ta là người giấy sao lại còn rửa mặt đánh răng? Chẳng phải sợ nước sao?”

[14: Lúc bị tai nạn xe, cơ thể của cậu ta vẫn còn nguyên vẹn, cậu ta không phải người giấy bình thường. Ngoại trừ đôi mắt, các bộ phận khác của cậu ta không sợ nước, cậu có thể hiểu là cậu ta chống nước.]

[14: Người giấy bình thường làm sao có tư cách trở thành quái vật?]

[14: Nhưng tôi muốn nói thêm một chút, cậu ta có dục vọng độc chiếm rất mạnh, rõ ràng không phải quái vật thuộc hệ sinh vật. Tôi cứ nghĩ chỉ có quái vật của hệ sinh vật mới có tính độc chiếm mạnh như thế.]

Thưởng Nam cố gắng ngồi dậy từ trên giường, xếp lại chăn ngay ngắn, "Còn có hệ sinh vật sao?”

[14: Theo cơ sở dữ liệu hiển thị, chỉ là không có cung cấp thông tin chi tiết. Người giấy không thuộc hệ thống sinh vật, phân loại của thế giới này là linh dị phi nhân loại.]

Thưởng Nam không thấy điều gì quá đỗi kỳ quái, bởi ngay từ đầu Ngu Tri Bạch đã thể hiện sự nhận thức khác biệt với con người. Theo cậu ta, bạn bè là duy nhất, là độc chiếm. Cách cậu ta xử lý "phản bội" cũng không nằm trong phạm vi hành vi của con người.

"Thế giới này của tôi vốn dĩ đã xoay quanh cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vui là được, cậu ấy vui thì tôi mới có thể đến thế giới tiếp theo." Thưởng Nam ngồi trước bàn học của Ngu Tri Bạch, chờ cậu ta quay lại.

Không phải đợi lâu, Ngu Tri Bạch từ phòng vệ sinh trở về, tóc cậu ta ướt, chỉ lau sơ qua bằng khăn lông. Thưởng Nam liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, những giọt nước tích tụ đã lâu nhỏ xuống từ chóp tóc, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo lông mày, sống mũi, khe môi rồi rơi xuống đất.

"Bởi vì nhãn cầu sẽ bị phai màu, nên khi gội đầu tôi đã tháo nó ra." Ngu Tri Bạch phát hiện Thưởng Nam nhìn mình không chớp mắt, cậu ta giơ ngón tay chỉ vào vị trí mắt mình, không có nhãn cầu, hai hốc mắt trở thành hai lỗ tròn đen ngòm. "Nam Nam, cậu sợ rồi à?”

Thật ra thì cũng đại loại thế.

Thưởng Nam nắm chặt lòng bàn tay, "Không sao." Cậu cố gắng giữ vững giọng nói trả lời. Nói rằng không sợ chút nào thì là nói dối, bình thường Ngu Tri Bạch nhìn không khác gì con người, thậm chí còn tuấn tú và đẹp đẽ hơn, đôi khi còn khiến Thưởng Nam có ảo giác rằng cậu ta chính là con người. Vì vậy mà khi Ngu Tri Bạch bộc lộ chút ít bản chất quái vật sẽ tạo thành lực trùng kích rất mạnh đối với cậu.

Ngu Tri Bạch nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của Thưởng Nam, cậu ta lau sạch nước đọng trên mặt, rồi quay người đi ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng máy sấy tóc hoạt động.

Khi quay trở lại, Ngu Tri Bạch đã lắp nhãn cầu vào, "Giống màu nâu nhạt của cậu.”

Thưởng Nam ngồi im, "Đẹp mà.”

Đồng tử màu nâu nhạt, so với màu đen thuần khiết khiến Ngu Tri Bạch thoạt nhìn dịu dàng lương thiện hơn rất nhiều, tựa như Thưởng Nam.

Thưởng Nam vốn dịu dàng như mặt trời đầu xuân, độ sáng và ấm vừa đủ, còn Ngu Tri Bạch... tất cả đều là giả vờ.

-
Nhà của Trương Hỗ mua là căn nhà cuối trong khu biệt thự cạnh nhà Thưởng Nam, không sát hồ nhưng sân rất rộng. Bình thường Trương Hỗ quan hệ tốt, bạn học cùng lớp khác lớp hắn đều quen, quan hệ còn không tệ.

Lần sinh nhật này, hắn mời lặt vặt tổng cộng sáu bảy chục người, chưa kể những người chỉ chúc mừng qua điện thoại. Hơn nửa lớp đã đến, còn có bạn học cấp hai của hắn, bạn học tiểu học thân thiết…

Khi Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đến nhà Trương Hỗ, sân đã sáng rực đèn đuốc, vài con chó xỡ lớn đuổi nhau chạy vòng quanh trong sân, lò nướng đã được chuẩn bị từ lâu, khói xanh lơ lửng, mùi thịt nướng từ xa đã có thể ngửi thấy. Trương Hỗ đội mũ len đỏ thẫm, vừa đi vừa nói: "Ăn uống ngon miệng, ăn uống ngon miệng.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, được chiều mà sợ chạy ra đón hai người vào, "Chỉ thiếu hai cậu thôi.”

Thưởng Nam đưa khăn quàng cổ trong cặp sách cho Trương Hỗ, "Sinh nhật vui vẻ.”

Dù Trương Hỗ không nhận ra được thương hiệu của khăn quàng cổ, hắn cũng biết cậu ấm Thưởng gia sẽ không tặng món đồ gì kém chất lượng, nụ cười trên gương mặt hắn càng tươi hơn. Ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt của Ngu Tri Bạch, ngạc nhiên nói: " Oa, Ngu Tri Bạch, cậu đeo kính áp tròng à?”

Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch liếc nhìn nhau, Thưởng Nam trả lời: "Tôi giúp cậu ấy chọn, đẹp không?”

“Đẹp trai thật. "Trương Hỗ khen ngợi từ tận đáy lòng, rồi cẩn thận nhìn kỹ hơn so với trước, "Tôi đã luôn cảm thấy màu mắt của Ngu Tri Bạch quá đậm, nhìn đáng sợ lắm, bây giờ màu này thì vừa vặn.”

"Đi nào, vào nhà trước đi, à, tôi phải nói trước này, không có bữa chính đâu, nếu các cậu muốn ăn thì có thể đi loanh quanh, sân có thịt nướng, phòng khách có trái cây và đồ ngọt, bếp có đầu bếp ba tôi mời riêng đang làm món Nhật và món  Âu, các cậu thích ăn gì thì cứ đi lấy là được.”

Thái độ của Trương Hỗ đối với Thưởng Nam rõ ràng khác biệt, hắn đứng gần Thưởng Nam, nhìn trước ngó sau, hạ giọng hỏi: "Thông tin vỉa hè, ba của Lỗ Dương đã đưa cậu ta về nhà, nghe nói sẽ chuyển trường.”

Thưởng Nam kỳ quái nhìn Trương Hỗ, "Sao cậu biết?”

“Nhà tôi và cậu ta.. "Vẻ mặt Trương Hỗ có chút khó xử,"Có chút quan hệ quanh co, con gái dì út, chị họ tôi là con giáp thứ mười ba của ba cậu ta.”

“……”

"Dù sao các cậu cũng đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng, cậu ta đi rồi, với Ngu Tri Bạch là chuyện tốt, đúng không?" Trương Hỗ nói.

Trương Hỗ dẫn hai người đến ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lại cho người rót trà cho họ.

Ngồi đây đều là bạn cùng lớp, bình thường không quá thân thiết với Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, đặc biệt là Thưởng Nam, dù cậu đẹp trai, lại có tiền, nhưng không hiểu sao sự hiện diện của cậu trong lớp lại luôn thấp đến đáng sợ. Mãi đến gần đây, cậu mới dần dần thường xuyên xuất hiện trong miệng của mọi người trong trường.

"Chơi trò chơi thật lòng hay thử thách không?" Lớp phó thể chất cầm một chai rượu, hỏi Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch.

Thưởng Nam bên cạnh Ngu Tri Bạch, nháy mắt với đối phương, Ngu Tri Bạch mím môi: "Chơi.”

"Được, luật chơi rất đơn giản, thêm hai cậu chúng ta có tổng cộng mười một người ở đây. Tôi sẽ đặt chai rượu lên bàn xoay, miệng chai chỉ vào ai, người đó sẽ chọn một trong hai: thật lòng hay thử thách. Chơi thật lòng thì không được nói dối, thử thách thì không được chơi xấu.”

Không ai dị nghị luật chơi, lớp phó thể chất đặt chai rượu lên bàn rồi quay nó. Chai rượu xoay nhanh trong vài giây rồi chậm lại, miệng chai chỉ thẳng vào Thưởng Nam, người còn đang xoa tay chuẩn bị xem kịch vui.

Ngu Tri Bạch lập tức quay đầu nhìn Thưởng Nam: "Là cậu.”

Thưởng Nam: "Thật lòng.”

Lớp phó thể chất hỏi rất trực tiếp, "Người cậu thích vẫn là Ngu Tri Bạch sao?" Một cậu bé thông minh, câu hỏi này nếu chia thành "Có thích ai không?" và "Là ai?" thì thành hai câu hỏi, lần sau có thể bốc trúng Thưởng Nam hay không còn chưa biết.

Trong lớp, gần đây mọi người khá quan tâm đến chuyện tình cảm của bạn Thưởng Nam. Cậu có tiền, giúp Ngu Tri Bạch ra mặt, điều đó cho thấy nhân phẩm cũng không tệ, chỉ là không rõ hiện tại cậu có còn thích Ngu Tri Bạch nữa không.

Thưởng Nam suy nghĩ một hồi, thử thăm dò đáp: "Thích như bạn bè, có tính là thích không?”

Vài người đang hồi hộp chờ câu trả lời lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt, "Tính, tính.”

Ngu Tri Bạch nghe được đáp án mình muốn nghe, ngượng ngùng cười cười, chỉ là đồng thời cậu còn có chút khó hiểu, Thưởng Nam thích mình, sao bọn họ lại vui vẻ?

Một nam sinh khác lúc này cố gắng đổi vị trí, cậu ta muốn ngồi cạnh Thưởng Nam, nhưng khi đứng lên không để ý, khuỷu tay đụng đổ ly nước trái cây, nước trái cây lạnh chảy dọc theo mặt bàn đổ hết lên quần của Ngu Tri Bạch. Dù trong phòng có hệ thống sưởi nhưng giữa mùa đông như thế này vẫn lạnh lắm.

Cậu nam sinh lập tức lúng túng đỏ bừng mặt, "Xin, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Ngu Tri Bạch nhìn nước trái cây loang trên quần, màu đỏ, quần trắng lập tức bị nhuộm màu không thể nhìn nổi, màu đỏ từ từ loang ra thành một mảng lớn, đỏ rực.

“Không sao. "Ngu Tri Bạch thấp giọng nói.

Ngu Tri Bạch đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh một lát." Cậu ta cụp mắt xuống, vẻ mặt không lộ ra cảm xúc gì.

Cậu ta bước đi hơi cứng ngắc để tìm nhà vệ sinh, nước trái cây màu đỏ từ từ loang ra trên vải trắng, tạo thành một vết lớn, chảy dọc xuống ống quần, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Mặt cậu ta trắng như một tờ giấy, đồng tử màu nâu nhạt đờ đẫn.

Cậu nhớ lại, nhớ đến mẹ, chiếc váy đỏ của mẹ, máu từ dưới cơ thể mẹ từ từ chảy ra, màu đỏ đó còn tươi hơn nhiều so với màu của nước trái cây này.

Thưởng Nam nhìn theo bóng lưng của Ngu Tri Bạch, không yên tâm để cậu ta đi một mình, liền đặt ly xuống, "Để tôi đi cùng cậu ấy, mọi người cứ chơi trước đi.”

Một nhóm người còn chưa kịp giữ Thưởng Nam lại, thì cậu đã chạy theo Ngu Tri Bạch.

Có người nhỏ giọng nói thầm: "Thưởng Nam vẫn thích Ngu Tri Bạch à?”

Lại có người trả lời: "Nhìn là biết rồi, xem cậu ấy lo lắng thành cái dạng gì kìa, chỉ là vô tình đổ chút nước thôi, Ngu Tri Bạch có cần phải không vui đến vậy không, đúng là mất hứng.”

Ngu Tri Bạch chạy ra sân sau, ở đó không có ai, cũng không có đèn điện, bãi cỏ đen kịt, gió rét thấu xương như lưỡi dao, tiếng ồn ào náo động đều ở phía sau.

Thưởng Nam thấy Ngu Tri Bạch bước đi loạng choạng, không kịp nghĩ gì đã vội đuổi theo, nắm lấy cổ tay cậu ta: "Ngu Tri Bạch, cậu đi sai đường rồi.”

Chàng trai bị Thưởng Nam kéo lại từ từ quay đầu, trên mặt cậu ta có hai vết máu đỏ, đôi mắt nâu nhạt vừa mới thay còn chưa phai màu, trong mắt đầy ánh nước, nước mắt chảy ra lại là màu đỏ nhạt, "Nam Nam?”

Cả người Thưởng Nam như bị đông cứng, tiếng gió nhỏ như gào thét bên tai, "Là tôi đây.”

"Tôi đau quá." Ngu Tri Bạch trở tay chế trụ cổ tay Thưởng Nam, kéo người vào lòng.

Toàn thân cậu ta đã biến thành màu trắng như giấy, đôi môi đỏ rực như máu, giọng nói mơ hồ nghẹn ngào, "Tôi đau quá, mắt tôi đau quá…”

Thưởng Nam bị hơi lạnh từ cơ thể đối phương bao bọc, cả người cậu cũng trở nên lạnh ngắt, khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch, Thưởng Nam cứng đờ nâng tay, vỗ nhẹ lên lưng Ngu Tri Bạch, "Ngu Tri Bạch, không sao đâu, đừng sợ.”

Tiếng nghẹn ngào trong cổ họng Ngu Tri Bạch nghe rõ mồn một, còn đau đớn hơn cơn gió quất vào mặt, nhiệt độ cơ thể cậu ta thấp đến đáng sợ.

Nghe thấy Ngu Tri Bạch nói đau quá, trong lòng Thưởng Nam cũng trở nên nặng nề áp lực.

"Không sao đâu, từ nay về sau tôi sẽ luôn ở bên cậu.”

Một lúc lâu sau, Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch đã dần bình tĩnh lại, còn đột nhiên nở nụ cười, Thưởng Nam thấy khó hiểu, da đầu bỗng râm ran.

[14: Giá trị hắc hoá 60, giá trị tình yêu 30]

Thưởng Nam còn chưa kịp hiểu tại sao giá trị Hắc hóa đột ngột tăng lên, Ngu Tri Bạch đã từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt ướt đẫm nhìn chăm chú vào Thưởng Nam, gần như không để cậu có thời gian phản ứng, đã nắm lấy cằm Thưởng Nam mà cắn mạnh vào môi cậu.

Ngu Tri Bạch cắn rất mạnh, Thưởng Nam đau đến mức đẩy ngay đối phương ra, sau khi đẩy ra rồi, Thưởng Nam đưa tay sờ lên chỗ bị cắn, dưới ánh sáng mờ ảo, môi cậu cũng bị cắn rách, Thưởng Nam đã nếm thấy vị mặn tanh trong miệng.

"Cậu làm gì vậy?" Thưởng Nam cúi đầu nhìn đầu ngón tay dính máu tươi.

Ngu Tri Bạch nhìn chằm chằm vào máu trên môi Thưởng Nam, không chớp mắt, "Vừa rồi ở trong đó, cậu nói cậu thích tôi, đây là lời đáp lại của tôi, tôi cũng thích cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro