Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thưởng Nam tắm rửa xong đi ra ngoài, nhặt mảnh giấy nhỏ dưới đất lên. Mảnh giấy đã ướt đẫm, mỏng manh đến mức ánh sáng có thể xuyên qua được, rõ ràng đã mất hết linh khí.

Suy nghĩ một lát, Thưởng Nam đem mảnh giấy vào nhà tắm, dùng máy sấy thổi khô. Sau khi được thổi khô thì mảnh giấy không còn phẳng nữa, nó khô ráo cứng ngắc, một số chỗ còn bị phồng lên.

“... "Xem ra hết thuốc chữa rồi.

"Từ một phương diện nào đó mà nói, đây có tính là một loại giết chóc hay không?" Thưởng Nam lẩm bẩm.

[14: Những mảnh giấy nhỏ như thế này, cậu muốn bao nhiêu, cậu ta có thể cho cậu bấy nhiêu.]

“……”

Thưởng Nam có giấc ngủ rất nông dễ tỉnh, nhà họ Thưởng dù ban ngày hay ban đêm đều yên tĩnh như không có ai ở nên cậu có thể nghỉ ngơi rất tốt ở đây.

Chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ.

Đại Lệ Lệ mãi đến hai, ba giờ sáng mới về, say khướt được tài xế dìu xuống từ ghế sau, chiếc áo khoác da dài vắt trên vai, bước đi không vững lung lay lắc lư, gót giày cao gót nghiêng trái ngả phải, tiếng giẫm xuống đường đá không theo một quy tắc nào.

Đèn xe chiếu sáng khắp phòng của Thưởng Nam, cậu gần như tỉnh dậy ngay lập tức.

Nghe động tĩnh dưới lầu, Thưởng Nam đoán Đại Lệ Lệ chắc đã vào nhà. Cô giúp việc giúp bà cởi giày cao gót, thay dép lê rồi hỏi bà có muốn uống canh giải rượu không.

Mái tóc đen nhánh của Đại Lệ Lệ buông xuống, nhếch môi cười, "Không cần, cám ơn.”

Bà hất tay cô giúp việc ra, để cô đi nghỉ, còn mình thì tự vịn tay vào lan can, nhìn như không có mục đích đứng trước phòng của Thưởng Nam.

Cô giúp việc ở dưới lầu nhìn thấy bóng lưng gầy thon dài của bà, thầm nghĩ một tiếng "Hỏng rồi," rồi vội vã đuổi theo.

Thưởng Nam vốn đang nửa tỉnh nửa mơ, cho đến khi tiếng bước chân của Đại Lệ Lệ xuất hiện ở cửa phòng cậu, cuối cùng biến mất, bên ngoài sáng, trong phòng tối, bóng của Đại Lệ Lệ kéo dài qua khe cửa hẹp.

Cánh cửa bị đẩy ra, Đại Lệ Lệ đứng ngược sáng, bà quá gầy, đứng ở cửa bị ánh sáng chiếu thành một bộ khung xương người.

Ngay khoảnh khắc bà bước vào phòng, Thưởng Nam bật dậy bật đèn trong phòng lên. Cậu mặc đồ ngủ, đôi mắt vẫn còn cảm giác nhập nhèm chưa tỉnh, "Mẹ?”

"Đến thăm con." Bước chân Đại Lệ Lệ không có lực, bà đã uống rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu ngồi xuống mép giường của Thưởng Nam, còn ngáp một cái, năm ngón tay khô quắt gầy như chân gà.

Thưởng Nam cảm thấy bà có gì đó không đúng, bất kể là ánh mắt hay động tác của bà.

[14: Không như con người.]

Giọng thiếu niên của 14 chưa kịp vang lên trong ý thức của Thưởng Nam, Đại Lệ Lệ đã đột ngột lao về phía cậu. Thưởng Nam không kịp trở tay, gáy đập vào đầu giường gỗ cứng mà trượt xuống, hộp sọ như bị nứt, trước mắt rơi vào một mảng đen kịt.

Hai tay Đại Lệ Lệ dùng sức bóp cổ Thưởng Nam, hai mắt bà lồi ra khỏi hốc mắt, xương gò má nhô cao, bà cưỡi lên người Thưởng Nam, tóc tai rối bù, ngũ quan vặn vẹo biến dạng.

Thưởng Nam dùng hết sức tách tay Đại Lệ Lệ ra, nhưng sức lực của đối phương như một ngọn núi đè xuống, oxy có thể sử dụng ngày càng mỏng manh.

"Mẹ... Mẹ?" Thưởng Nam nói chuyện gian nan, mặt đỏ bừng.

Đại Lệ Lệ chỉ thoáng vẻ nghi ngờ trong vài giây, rồi nước mắt chảy xuống, hét lên một tiếng chói tai gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ người khác, "Tao không phải mẹ của mày, mày là con của kẻ lừa đảo, mày cũng là kẻ lừa đảo, mày cũng giống như ông ta, đều đi chết đi."  Bà khom lưng ghé sát vào vành tai của Thưởng Nam, hơi thở thở ra lạnh lẽo ẩm ướt.

Thưởng Nam cho rằng mình sẽ chết ở thế giới thứ nhất.

“Trời ơi, trời ơi, phu nhân, bà đang làm gì vậy?!" Cô giúp việc thở hồng hộc đuổi theo, nhìn thấy Thưởng Nam bị bóp cổ,  ôm lấy eo Đại Lệ Lệ kéo ngược lại về phía sau. Đại Lệ Lệ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cô giúp việc gấp gáp đến mức vừa khóc vừa kêu, "Phu nhân, cậu ấy là Thưởng Nam mà, cậu ấy là thiếu gia là con trai của bà đấy!”

Cô gào thét đến khàn cả giọng, nhưng Đại Lệ Lệ hoàn toàn không nghe lọt tai một chữ nào.

Cô là người nhìn Thưởng Nam lớn lên, tất nhiên cũng biết Đại Lệ Lệ dần dần trở nên điên dại thế nào, cô khóc thét lên: "Có ai không cứu với!" Thậm chí cô còn bắt đầu cắn Đại Lệ Lệ, dù bà có thể hơi nới lỏng một chút cũng được.

[14: Không phải bà ấy phát bệnh, bà ấy đã vẽ mắt cho búp bê giấy, bị oán khí cắn trả. Cậu là người nhà họ Thưởng, oán khí tất nhiên sẽ đổ lên cậu.]

[14: Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu.]

Bên ngoài cửa xuất hiện một cái bóng không quá dài, con búp bê giấy xinh đẹp đầy kim bạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa.

Con búp bê giấy cao chỉ đến đầu gối của Thưởng Nam, trong tay nó cầm một chiếc giá nến bằng đồng.

Người gục xuống đầu tiên là cô giúp việc, búp bê giấy tấn công không phân biệt, nó nhảy lên giường dùng giá nến đánh ngất cô. Tiếp theo là Đại Lệ Lệ, nhưng khi đối phó với Đại Lệ Lệ, nó không dùng giá nến mà túm lấy tóc của bà từ phía sau, mạnh mẽ giật một cái. Tiếng thét chói tai của Đại Lệ Lệ cao vút điên cuồng, cuối cùng cũng buông lỏng vòng tay đang siết cổ Thưởng Nam, còn búp bê giấy thì ngơ ngác nhìn nắm tóc đen bị giật đứt trên tay.

Thưởng Nam chỉ dựa vào chút oxy hệ thống cung cấp để duy trì hơi thở, sau khi được cứu, một lượng lớn không khí tràn vào khí quản và cổ họng, Thưởng Nam gục xuống mép giường, ho dữ dội.

Sau khi hòa hoãn một chút, Thưởng Nam ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy búp bê giấy đang dùng cả hai tay bóp cổ Đại Lệ Lệ. Mắt búp bê đen kịt vô hồn, môi mím chặt, cổ của Đại Lệ Lệ trong tay nó gần như sắp bị bẻ gãy — hai chân Đại Lệ Lệ giãy đạp dưới mặt đất, khuôn mặt vì thiếu oxy mà chuyển sang xanh tím, ngón tay cào xuống sàn cũng dần mất sức, đồng tử cũng dần dần tan rã.

[14: Nếu quái vật trong thế giới này giết người vì chủ quan chứ không phải tự vệ, nhiệm vụ của Nam Nam sẽ thất bại, cậu sẽ bị kẹt mãi mãi trong thế giới này.]

[14: Còn tôi thì có thể thoát ra được.]

Thưởng Nam vội vàng xuống giường, lảo đảo chạy tới, "Buông bà ấy ra.”

Búp bê giấy hoàn toàn không động đậy, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn, Thưởng Nam gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị bóp biến dạng.

Thưởng Nam rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Ngu Tri Bạch!”

Búp bê giấy nghiêng đầu.

Chỉ hơi thất thần một chút, Thưởng Nam lập tức kéo Đại Lệ Lệ từ trong tay búp bê giấy ra, Đại Lệ Lệ quỳ rạp xuống mặt đất điên cuồng ho khan nôn mửa, búp bê giấy đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam.

[14: Đúng vậy, lúc trước Ngu Tri Bạch từng nói, con búp bê giấy này là của cậu ta.]

[14: Nhưng Nam Nam, cậu ta đang tức giận.]

Búp bê giấy nhìn Thưởng Nam, không nói một lời, nhảy ra khỏi ban công.

Rất lâu sau đó, búp bê giấy xuất hiện trên con đường, dưới ánh đèn đường bóng của nó từ dài biến thành ngắn rồi lại dài ra, càng đi càng xa.

-
Bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, trong phòng khách có mấy chiếc vali, Lý Hậu Đức và một tài xế khác đang đốt một đống đồ trong sân, tất cả đều là những món đồ bằng giấy. Chỉ cần bật lửa là cháy, lưỡi lửa nhanh chóng nhảy lên cao, những hình nhân giấy được chế tác giống hệt như chủ nhân, khuôn mặt của chúng trở nên méo mó, mờ ảo trong ánh lửa.

Lý Hậu Đức thấy da đầu tê dại, một tài xế khác nói: "Phu nhân cải tà quy chính rồi à?"

"Không biết.”

Bọn họ bị gọi dậy giữa đêm, còn đang say ngủ, cô giúp việc ôm sau đầu gọi bọn họ dậy, Lý Hậu Đức phải đưa thiếu gia đến căn nhà khác giữa đêm.

[14: Không có búp bê giấy, Đại Lệ Lệ sẽ không sao.]

Thưởng Nam quấn một lớp băng trắng quanh cổ, che đi vết bầm tím, "Có chuyện gì, mẹ cứ gọi cho con, con sẽ bảo người qua.”

Đại Lệ Lệ đan tay vào nhau trên đầu gối, móng tay cắm vào lòng bàn tay, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười, "Trên đường chú ý an toàn.”

"Vâng, mẹ cũng chú ý sức khỏe," Nói về tình cảm, Thưởng Nam mới đến đây, đối với Đại Lệ Lệ chỉ có sự thương hại, việc bà ấy tẩu hoả nhập ma cũng là chuyện đã dự đoán từ trước. Thưởng Nam không có ý định vừa cứu quái vật lại vừa tốn thời gian, công sức can thiệp vào vận mệnh của người khác.

Đại Lệ Lệ dùng búp bê giấy nguyền rủa Ngu Tri Bạch, Ngu Tri Bạch nói bà ấy không cố ý, cậu ta đối với Đại Lệ Lệ đã đủ khách sáo.

Bị cắn trả, Ngu Tri Bạch chỉ mặc cho Đại Lệ Lệ bước vào con đường không lối về, cuối cùng biến thành người mà đến Thưởng Nam cũng không nhận ra.

[14: Nếu không phải vì bây giờ Ngu Tri Bạch đối xử với cậu khác biệt, tối nay dù Đại Lệ Lệ có giết cậu, cậu ta cũng sẽ không bận tâm.]

Búp bê giấy yên lặng nằm trong phòng Đại Lệ Lệ, lắng nghe một vở bi kịch có tên "Người mẹ bóp chết con trai ruột của mình." Đợi đến khi Đại Lệ Lệ tỉnh táo lại, bà ấy sẽ có một cái xác cứng ngắc, với biểu cảm hoang đường của chính mình và những người xung quanh, tạo nên một cơn ác mộng kinh hoàng không đầu đuôi.

Đây là thiết lập trước, là kết cục khi Thưởng Nam vẫn chỉ là một người không liên quan đến cậu ta.

Nhưng tối nay, cậu ta suýt nữa đã bẻ gãy cổ Đại Lệ Lệ.

Bây giờ trong nhà không còn búp bê giấy, cũng không còn người giấy, oán khí theo người giấy bị thiêu hủy mà tan biến, Đại Lệ Lệ khôi phục lại tỉnh táo nhưng Thưởng Nam sẽ không ở lại nữa.

Một là vì nếu cậu ở lại đây, búp bê giấy có thể sẽ quay lại; hai là thấy cậu, Đại Lệ Lệ không khỏi lại nhớ đến ba cậu, lại bước vào vết xe đổ.

"Thực ra mẹ có thể thử tìm một người thật lòng yêu mẹ." Thưởng Nam thay giày, mở cửa, gió lạnh bên ngoài gào thét, cậu quay lại nhìn người phụ nữ tiều tụy ngồi trên ghế sofa.

Lý Hậu Đức lần lượt xếp vali lên xe, cô giúp việc cũng đang giúp đỡ, cô dự định sau tối nay sẽ nghỉ việc về nhà chăm cháu, phu nhân ngày càng thần kinh, quả thật nên đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau khi Thưởng Nam rời đi rất lâu, Đại Lệ Lệ bỗng nhiên hắt xì một cái, nước mắt liền rơi xuống.

Giống như kéo tơ lột kén, đầu óc bà dần dần tỉnh táo lại, bà bắt đầu nhớ lại cảm xúc của mình khi Thưởng Nam lần đầu tiên gọi "mẹ," nhớ lại tâm trạng nóng ruột nóng gan khi Thưởng Nam lần đầu tiên đi học. Sau khi ba Thưởng Nam qua đời, bà phát hiện ra đối phương chỉ coi bà là công cụ kết hôn, để đối phó với ba mẹ, ông ta yêu, cưới, sinh con với bà. Thế nên bà nhìn Thưởng Nam cũng cảm thấy ghê tởm, tại sao bà lại ghét bỏ cả con mình kia chứ?

-

Căn nhà ở trung tâm thành phố thực ra gần trường học hơn, mặc dù lâu rồi không có ai ở nhưng đồ đạc đều được phủ vải chống bụi, điện nước vẫn cung cấp bình thường, chỉ cần xác nhận nhận dạng khuôn mặt là có thể hoạt động như bình thường.

Lý Hậu Đức giúp chuyển đồ vào nhà, còn giúp dọn dẹp sơ qua căn nhà. Thưởng Nam thấy chú bận đến mức mồ hôi ướt đẫm, nói: "Một lát nữa cháu sẽ tự bắt xe đi học, hôm nay chú nghỉ ngơi một ngày đi.”

"Được." Lý Hậu Đức bị gọi dậy giữa đêm, buồn ngủ không chịu được, thiếu gia đối xử tốt, chú liền đồng ý ngay.

Căn nhà rất lớn, dạng căn hộ một tầng một, đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm thành phố.

Sau khi Lý Hậu Đức đi, nơi này chỉ còn lại một mình Thưởng Nam. Cậu treo quần áo vào tủ, những đồ dùng sinh hoạt khác cũng được lấy ra.

Sau khi dọn dẹp qua loa, Thưởng Nam nhìn thời gian, chưa đến sáu giờ, vẫn còn có thể ngủ thêm một tiếng nữa.

Trời vẫn chưa sáng, cả thành phố chìm trong tĩnh lặng, bị nhấn chìm trong màn đêm vô tận, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe kéo dài từ xa vọng lại.

Thưởng Nam nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhớ lại hình ảnh con búp bê giấy cô đơn và mất mát trên đường. Dù chỉ là một con búp bê giấy, nhưng vẫn khiến Thưởng Nam ngay lập tức liên tưởng đến Ngu Tri Bạch.

Mất mát là con búp bê giấy, hay là Ngu Tri Bạch?

Thưởng Nam đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy ngoài phòng "Lạch cạch" một tiếng, ngay sau đó tất cả đèn trong phòng đều tắt, trong nháy mắt liền lâm vào trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón.

Có thể do đã lâu không có ai ở, hệ thống điện gặp vấn đề, Thưởng Nam nghĩ, nhưng dù sao trời cũng sắp sáng rồi, không cần quan tâm.

Cậu trở mình, quay mặt về phía cửa sổ.

Một bóng người gầy gò mơ hồ xuất hiện ở đó.

Thưởng Nam sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai tại chỗ.

Khi đã quen với bóng tối, cậu nhận ra bây giờ vẫn còn đủ sáng để nhìn thấy một số thứ.

Bóng người dần dần tới gần giường Thưởng Nam, Thưởng Nam thấy rõ người tới, là Ngu Tri Bạch.

Mặt đối phương trắng bệch, môi đỏ tươi, mặc áo len màu đen đơn bạc, hơi thở u ám ẩm ướt, cảm giác không giống con người vô cùng nồng đậm.

Cậu ta ngồi xổm xuống trước giường Thưởng Nam.

Thưởng Nam ngồi dậy, vô thức lùi lại, "Cậu vào đây bằng cách nào?”

Ngu Tri Bạch trực tiếp nắm lấy cổ tay Thưởng Nam kéo cậu lại, cậu ta bóp khiến cổ tay Thưởng Nam đau đớn, Thưởng Nam chưa kịp kêu đau thì thấy Ngu Tri Bạch ngẩng đầu, mím môi, khẽ hỏi: "Tại sao đêm nay cậu lại hung dữ với tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro