Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, mưa đã ngừng. Khu biệt thự nơi Thưởng gia tọa lạc được bao quanh bởi những cây xanh bãi cỏ. Sau cơn mưa có làn sương mờ ảo giữa không trung từ từ di chuyển.

Thưởng Nam đóng cửa phòng chuẩn bị đến trường học.

Cậu ngủ không ngon giấc, vừa bị ánh mắt của Ngu Tri Bạch làm cho kinh hãi, lại bị đánh thức bởi hình nhân giấy. Phòng của Thưởng Nam nằm ở tầng hai, là gian phòng thứ hai đếm ngược từ hành lang đi qua. Phòng thứ nhất chứa những di vật của ba cậu, nhưng Thưởng Nam không có chìa khóa chìa khóa nằm trong tay Đại Lệ Lệ.

Biệt thự rộng lớn, cô giúp việc đang bày bữa sáng lên bàn, những tiếng va chạm của đồ sứ vang lên trên mặt bàn đá cẩm thạch, bên ngoài có tiếng chim hót thanh thúy sáng ngời, là một buổi sáng sau cơn mưa nhẹ nhàng khoan khoái.

“ Két”.

Giống như âm thanh kỳ lạ của món đồ chơi nhựa rẻ tiền sản xuất trong nhà máy bị bóp méo phát ra tiếng quái dị.

m thanh đó phát ra từ phòng của Đại Lệ Lệ.

Bà không ở trong phòng ngủ chính, nói phòng ngủ chính bẩn nên ở phòng đầu tiên sau khi lên cầu thang đi về bên phải.

Cửa phòng khép hờ, chỉ để lại một khe hẹp.

Thưởng Nam đứng tại chỗ, ngón tay đặt trên lan can, dường như vô tình nhìn vào phòng của Đại Lệ Lệ.

Đại Lệ Lệ mặc một chiếc áo ngủ trắng dài tới chân, biểu cảm dịu dàng ngồi trên chiếc ghế sofa da hoa văn rõ ràng ở cuối giường, bên cạnh bà là một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Tầm mắt Thưởng Nam chậm rãi rơi vào thứ phát ra âm thanh trong tay Đại Lệ Lệ - - một con búp bê vải dài hơn hai mươi cm,  tứ chi rất là nhỏ, tỉ lệ đầu và thân rất cân đối, mặc đồng phục học sinh giống hệt như Thưởng Nam. Con búp bê nằm ngửa được Đại Lệ Lệ nắm chặt trong tay, mặt hướng lên trần nhà, bụng của nó bị cắm đầy kim bạc dày đặc.

Những chiếc kim bạc mảnh dài được Đại Lệ Lệ lấy ra từ chiếc hộp gỗ bên cạnh, vê giữa ngón cái rồi từ từ cắm vào bụng con búp bê.

“Két.”

Búp bê kêu lên.

Khóe miệng Đại Lệ Lệ chậm rãi nhếch lên, có thể nhìn ra tâm tình rất sung sướng.

Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ tràn vào phòng như một tấm lưới, cơ thể của con búp bê một nửa sáng một nửa tối, những chiếc kim bạc dày như lông thi thoảng lại phản chiếu ánh sáng chói lòa.

Trời đã sáng hơn trước một chút.

Thưởng Nam nhìn rõ hơn, thứ mà Đại Lệ Lệ đang cầm trên tay có vẻ không phải là con búp bê vải, mà là một con hình nhân giấy thật đến mức có thể lấy giả tráo thật.

Toàn thân lạnh buốt.

Trong phim truyền hình, trong những câu chuyện nghe được từ miệng người già, loại búp bê này đều dùng để làm chuyện thất đức.

Thưởng Nam chưa từng gặp những thứ này trong cuộc sống thực, cũng chưa từng gặp phải những chuyện như vậy, nhưng sự kinh hãi chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vì cậu nghĩ đến con hình nhân giấy nhỏ trong cặp của mình, và Ngu Tri Bạch…

Chúng nó đã là những thứ quỷ dị hơn cả thuật nguyền rủa.

Vì vậy mà bất kể nhìn thấy cái gì, xảy ra điều gì trong thế giới kỳ quái này, dường như cũng không còn quỳ quái nữa.

Nhịp tim của Thưởng Nam từ từ trở lại quy luật, vững vàng một lần nữa.
-

Phường Hồi Nam là một phường ở thành phố phía Nam, vào mùa chuyển giao giữa thu và đông có mưa rất là nhiều. Trận mưa hôm qua là trận mưa cuối cùng của tháng này theo dự báo thời tiết nói.

Nhưng hôm nay trời vẫn không có dấu hiệu nắng lên sau mưa.

Sương mù xám xịt ở trên đỉnh đầu, tầm nhìn cực kỳ thấp, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Thưởng Nam mặc thêm một chiếc áo khoác lông trắng dày bên ngoài đồng phục, áo khoác phồng to, miếng dán ma thuật được dán kín đến tận cổ, cổ áo dựng lên che kín non nửa khuôn mặt.

Thưởng Nam có tài xế riêng, mấy hôm trước trong nhà có việc xin nghỉ, hôm nay trở lại cương vị.

Lái xe lên cao, tài xế Lý Hậu Đức nhàn nhã lái xe, ông liếc nhìn cậu thiếu gia nhỏ ngồi im lặng ở phía sau, rồi nói: "Dạo này phu nhân ngày càng mê tín, thậm chí bắt đầu ăn chay không động đến đồ mặn.”

Mí mắt Thưởng Nam khép hờ: “Miễn bà ấy vui là được rồi.”

Theo lời 14 nói, cha cậu có lỗi với Đại Lệ Lệ, từ đầu đến cuối đều là âm mưu tình yêu khiến Đại Lệ Lệ bị lừa hoàn toàn, sao bà có thể không hận, sao có thể không điên?

Phản ứng của Thưởng Nam khiến Lý Hậu Đức có chút ngạc nhiên.

Vì trước đây thiếu gia rất phản cảm với những trò này của phu nhân. Cậu là thiếu niên thời đại mới, là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, luôn khịt mũi coi thường đối với những lý luận về quỷ thần. Huống chi phu nhân làm những việc đó đều là tự hại thân, chưa bàn đến chuyện thật giả, mục đích có đạt được hay không hay chỉ là mánh khoé lừa gạt, chỉ riêng việc phu nhân suốt ngày mê tín điên điên khùng khùng, cũng đã làm thiếu gia cạn kiệt sự kiên nhẫn cũng như thương xót dành cho bà ấy.

Sao hôm nay... Đột nhiên bình tĩnh như vậy?

Nhưng Lý Hậu Đức không nghĩ sâu xa, trong nhà họ Thưởng giàu có này, những chuyện kỳ quặc, những bí mật động trời…nhiều lắm.

Thưởng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, theo dõi chiếc xe đi xuống cầu tiến vào hầm Hồng Thạch, đường hầm dài 887m, đèn bên trong sáng rực như ban ngày, chỉ có một chiếc xe của họ, trước sau không có xe khác.

Lý Hậu Đức lái xe phát hiện Thưởng Nam phía sau hạ cửa sổ xuống, liền lập tức nói: “Thiếu gia, máy sưởi đang bật, mở cửa sổ ra là mất hết hơi máy sưởi, bên ngoài lạnh lắm!" Dù có gấp gáp, giọng nói của ông với chủ của mình vẫn rất tốt, ông nghĩ có lẽ Thưởng Nam thấy trong xe ngột ngạt, muốn hít thở không khí.

Thưởng Nam rời ánh mắt khỏi bên ngoài xe, nhìn vào lưng ghế lái như có điều suy nghĩ, "Đường hầm dài hơn tám trăm mét, sao chúng ta đi lâu thế mà vẫn ở trong hầm?”

Lý Hậu Đức "ôi" một tiếng, " Chú xem bản đồ.”

Đúng như Thưởng Nam dự đoán, sau khi Lý Hậu Đức mở ứng dụng dẫn đường, mãi không kết nối được mạng, ông còn giơ điện thoại lên, “Sao lại không có sóng nhỉ?”

Ngón tay Thưởng Nam đặt trên cửa sổ, nhìn vào một chiếc đèn bị hỏng chưa được sửa, "Đây là lần thứ sáu chúng ta đi qua cái đèn này.”

Lý Hậu Đức giật mình hoảng hốt, “Cái gì?” Ông tưởng mình nghe nhầm, sống hơn nửa đời người, lái xe mấy chục năm chưa từng gặp tai nạn lớn nhỏ, gặp mèo hoang chó hoang còn giảm tốc độ, không ngờ gần năm mươi tuổi lại gặp phải chuyện xui xẻo này.

Tốc độ xe càng lúc càng chậm lại, Lý Hậu Đức đạp phanh, ông nhìn thấy lối ra của đường hầm ở phía trước khoảng hơn trăm mét, mờ mờ sáng. Nhưng đã gần bảy giờ sáng, trời chắc chắn đã sáng rõ, không thể nào vẫn còn sương mù mịt như hừng đông thế này, cứ như thể có một con quái thú khổng lồ đang há miệng như cái chậu máu chờ đợi trong làn sương dày đặc.

Trán Lý Hậu Đức lấm tấm mồ hôi lạnh, ông nhìn qua gương chiếu hậu ra phía sau, đường phố vắng tanh không có xe, càng không có người, tĩnh mịch đến đáng sợ, ông run rẩy bấm ba chữ số 333, trước khi gọi còn không chắc chắn hỏi Thưởng Nam, "Thiếu gia, đội cứu hỏa có dịch vụ trừ quỷ không nhỉ?”

Thưởng Nam vẫn ngồi dựa vào lưng ghế, cuối cùng cũng thẳng người lên, áo khoác lông ma sát phát ra tiếng sột soạt. Mặt cậu hơi ửng đỏ vì hơi ấm từ máy sưởi, "Chú Lý, đừng vội.”

Lý Hậu Đức định nói rồi lại thôi, lo sợ thứ bẩn thỉu đi vào, nhưng ông không dám nhắc đến chuyện ma quỷ trước mặt Thưởng Nam.

Thiếu gia vốn là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, liệu người theo chủ nghĩa duy vật sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó đây?

“Nhất định là gặp phải quỷ đánh tường rồi."Thưởng Nam lẩm bẩm nói.

Lý Hậu Đức nghe xong suýt sặc nước bọt của mình, chủ nghĩa duy vật đâu rồi?

[14: Nam Nam, cậu định làm gì?]

Thưởng Nam mặc rất dày nên cử động có phần vụng về, khó khăn lắm mới lôi được điện thoại ra từ túi áo, " Ngu Tri Bạch làm không công, gọi điện cho cậu ta chắc chắn sẽ được.”

Cậu nhớ đến người giấy nhỏ mình không quên mang theo, rồi nói thêm: "Có lẽ cậu ta đang chờ tôi chủ động tìm cậu ta.”

Lý Hậu Đức không biết Thưởng Nam đang bận rộn làm gì ở phía sau, tim ông vọt lên cổ họng đập điên cuồng không ngừng, cả không gian yên lặng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một người tứ chi tàn tạ mặt mũi đầy máu.

Mọi âm thanh dường như đều biến mất vào giờ phút này, cả thế giới như chìm vào im lặng. Trong xe chỉ còn tiếng thở của hai người.

Lý Hậu Đức liên tục lau mồ hôi, cúi xuống ôm chặt vô lăng cố gắng gọi đến số 333 nhưng vẫn không có tín hiệu, ông nhìn chằm chằm vào con số này, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.

Ngu Tri Bạch tiếp điện thoại.

"Alo, ai đấy?" Cậu ta đè giọng xuống rất thấp, không lớn hơn tiếng dòng điện yếu ớt là bao nhiêu.

Thưởng Nam cũng hạ thấp giọng, "Ngu Tri Bạch, tôi bị nhốt trong hầm Hồng Thạch rồi.”

Qua một lúc lâu, Thưởng Nam nghe Ngu Tri Bạch thấp giọng mà chu đáo hỏi mình: "Có gì cần tôi hỗ trợ không?”

Nếu như dấu chấm hỏi có thể thực thể hóa, vậy Thưởng Nam chắc chắn rằng đầu mình bây giờ toàn là dấu hỏi. Cậu liếc nhìn phía trước rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại lên nói: "Hôm qua tôi còn giúp cậu nhặt đồ, cậu không thể đối xử với tôi như thế." Giọng nói của cậu có chút ấm ức, nhưng không biết quái vật có thích vẻ giả bộ đáng thương này không.

Ngu Tri Bạch trầm mặc vài giây, chỉ nói: "Cậu vứt tờ giấy nhỏ trong cặp đi.”

Ừ, cậu ta thích rồi, Thưởng Nam nghĩ, nhưng cậu không thích hỏi tận gốc rễ nên không truy hỏi lý do tại sao.

Thưởng Nam cúi đầu lục lọi trong cặp một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy mảnh giấy nhỏ bị dán chặt vào bọc vở sách toán, rõ ràng là không muốn rời khỏi cặp của Thưởng Nam.

Thưởng Nam không chút lưu tình xé tờ giấy nhỏ từ sau lưng sách xuống, sau đó ném ra cửa sổ xe. Hình như người giấy nhỏ thật sự chỉ là một tờ giấy vụn, chậm rãi bay tới mặt đường.

Ngay khi mảnh giấy bị ném ra ngoài cửa sổ, bầu trời trước mắt chợt sáng ngời, dòng xe cộ đông đúc vào giờ cao điểm hiện ra một cách tự nhiên.

Trước kia chỉ cảm thấy tiếng còi xe ồn ào, lúc này nghe lại thật thân thuộc.

Thưởng Nam ghé vào cửa sổ nhìn ra phía sau xe, chiếc xe của họ vừa ra khỏi hầm, lối ra của hầm bị bỏ lại phía sau.

Cậu nhìn thấy giữa dòng xe đông đúc như lưới dệt, một người phụ nữ mặc váy đỏ tóc dài không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở nơi cậu bỏ người giấy nhỏ xuống, khom lưng nhẹ nhàng nhặt nó lên.

Những chiếc xe đi qua người phụ nữ mà không gặp trở ngại, nhưng tà váy của cô cũng vì vậy mà bay lên. Gương mặt của cô thanh tú, khí chất yếu đuối, mờ mịt nhìn theo hướng Thưởng Nam rời đi.

Tài xế lúc này mới nhận ra điều gì đó.

"Mẹ ơi, sao xe lại tự chạy thế này!" Lý Hậu Đức vốn đang cúi xuống tựa vào vô lăng, nghe thấy tiếng động cơ lại thấy chân phải mình đang đạp ga, ông hoảng hốt ngước lên nhìn trái nhìn phải, thấy mọi thứ đều bình thường mới lẩm bẩm: "Đúng là gặp ma rồi.”

Ông quay đầu lại nhìn phía sau thấy Thưởng Nam đang dựa vào cửa sổ ngẩn ngơ, vẻ mặt điềm nhiên như không, không khỏi thán phục trong lòng, quả nhiên là người theo chủ nghĩa duy vật mà!

"Hay là ngày mai đi đường vòng thôi," Lý Hậu Đức vẫn chưa thoát khỏi chuyện lạ vừa rồi, mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, "Hầm này không sạch sẽ.”

Thưởng Nam cảm thấy có chút áy náy, rõ ràng rắc rối là do cậu rước tới.

"Phải rồi," sắc mặt Lý Hậu Đức dần hồi máu trở lại, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, " Chú nhớ cách đây vài năm, hầm Hồng Thạch từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Một chiếc xe sang tông vào một chiếc xe máy điện. Chủ xe sang không sao nhưng người phụ nữ đi xe máy điện thì chết tại chỗ, máu chảy dài cả mấy mét, còn lên cả đài truyền hình địa phương.”

"Tai nạn giao thông?" Thưởng Nam ngẩn ra.

"Đúng vậy, là tai nạn giao thông, nhưng nhiều năm rồi mà hầm Hồng Thạch chưa từng xảy ra chuyện kỳ lạ như thế này." Lý Hậu Đức ngơ ngác, "Ôi thiếu gia, cậu nghĩ chúng ta có nên hỏi phu nhân không?”

Thưởng Nam trả lời: "Bà ấy vốn đang không ổn, tốt nhất là đừng nói cho bà ấy biết.”

Lý Hậu Đức nghĩ, cũng đúng, không thể nói.

Thưởng Nam mở điện thoại, gõ các từ khóa mấu chốt trên trang web “Phường Hồi Nam" "hầm Hồng Thạch," và "tai nạn giao thông" rồi chọn mục tìm kiếm đầu tiên.

Kết quả hiện ra không nhiều, ngoài văn bản còn có cả hình ảnh.

Chiếc váy đỏ của người phụ nữ giống như ánh hoàng hôn diễm lệ phía chân trời, cô nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn sang bên cạnh mình. Mặt không bị làm mờ nên Thưởng Nam nhìn rất rõ - cô chính là người phụ nữ áo đỏ vừa xuất hiện trong hầm.

Vậy thì... chuyện ngoài ý muốn vừa rồi không liên quan đến Ngu Tri Bạch, nhưng tại sao chỉ cần vứt mảnh giấy hình người đi là lại không sao ? Mảnh giấy nhỏ là của Ngu Tri Bạch, chẳng phải vẫn có liên quan đến Ngu Tri Bạch sao?

Bức ảnh chỉ chụp người phụ nữ cùng với đám đông vây xem và một chiếc xe máy điện bị đâm nát bét, những thứ khác đều đã được làm mờ, kể cả biển số xe của chiếc xe sang đang bốc khói đen.

Nhưng người chụp ảnh dường như xem nhẹ một chi tiết, không quá rõ ràng, nếu không thì người chụp đã không không chú ý đến.

Có một gương mặt bé trai xuất hiện ở một góc ảnh chụp,một nửa khuôn mặt đầy máu, một mảnh kính cắm thẳng vào hốc mắt cậu bé, máu chảy ra từ khóe mắt nhỏ xuống đất, biến thành một vũng chất lỏng đen sẫm.

[14: Đây là Ngu Tri Bạch khi tám tuổi, người bị tai nạn chính là mẹ của cậu ta. Mắt trái của Ngu Tri Bạch bị hủy hoại, nhưng vì không được điều trị kịp thời nên mắt phải cũng mất chức năng. Vì vậy tối qua cậu mới nhìn thấy mắt giả của cậu ta.]

Xe dừng lại ở ngã tư khi đèn giao thông chuyển đỏ. Thưởng Nam vuốt nhẹ viền điện thoại, "Không phải mi nói cậu ấy là người giấy sao?”

Thông tin số 14 thu được ngày càng nhiều lên: "Cậu ta là người giấy, tôi không rõ làm sao cậu ta trở thành người giấy nữa.”

[14: Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cậu ta đã chết trong vụ tai nạn xe mười năm trước.]

[14: Cậu ta chính là quái vật của thế giới này, bóng đen vì mẹ chết ngay trước mắt đã theo đuổi cậu ta từ đó, nỗi đau đớn bị bắt nạt và lăng mạ kéo dài từ tiểu học cho đến bây giờ, sự thù hận của cậu ta đối với thế giới này ngày càng sâu đậm.]

[14: Tôi cũng nhận được thông tin về cảm nhận của cậu ta đối với cậu, Nam Nam, cậu ta không còn ghét cậu nhiều như trước nữa.]

Tác giả có lời muốn nói: Người giấy: Không ghét vợ nữa.

Quên nói, người giấy cỡ Ngu Tri Bạch thì là như này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro