Chương 2: Đổi đời rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu còn muốn nằm trên người tôi đến bao giờ?

Bị giọng nói làm cho thất kinh. Lưu Bình Nguyên liền đau khổ nhận ra là đâm vào người chứ không phải đâm vào cột điện. 

- Ấy, là lỗi của tôi. Tôi lập tức đứng dậy ngay.

Vừa nhỏm người dậy, giày của Lưu Bình Nguyên vì giẫm phải vạt áo khoác dài ngoằng của người kia mà lại ngã chúi mặt. Vừa hé mắt ra nhìn, cậu đã choáng váng vì mỹ cảnh trước mắt.

Để tránh cho việc cả hai bị gãy sống mũi lúc va chạm, Lưu Bình Nguyên đã nhanh trí chống hai tay mình sang hai bên đầu người nằm dưới. Lúc mở mắt ra, thiếu điều chỉ muốn đưa tay lên bưng tim vì khuôn mặt của người nãy giờ vẫn im lặng chịu trận kia. 

Giờ đây trong đầu cậu toàn nhảy loạn lên câu nói "Với khuôn mặt như thế này thì ông anh đây quả thật hợp với một tiểu mỹ thụ xinh xắn đấy", trên môi đồng thời treo một nụ cười hết sức bỉ ổi. Cũng quên luôn tình cảnh hiện tại.

Người thanh niên bên dưới vẫn im lặng nhìn thiếu niên lạ mặt săm soi mình.

Những người qua đường lập tức bàn tán về cảnh tượng quỷ dị này.

Lưu Bình Nguyên vẫn không phản ứng gì. Âm thầm đánh giá người kia bằng ánh mắt vô cùng sắc bén. Bộ vest này có vẻ rất đắt tiền, được là ủi cẩn thận nên vô cùng thẳng thớm, có mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng. Đánh giá sơ bộ qua có thể thấy đây là một công tử nhà giàu, vô cùng tuấn tú, vô cùng tiêu sái. Lưu Bình Nguyên đâu biết là mình đang nhìn người kia chằm chằm.Thời gian như ngừng trôi kể từ khi ánh mắt hai người giao nhau.

- Nhìn tôi chằm chằm vậy không giúp cậu đứng lên được đâu.

Cậu liền nhanh chóng đứng dậy, không quên chìa tay về phía người kia ra hiệu nắm lấy. Người kia không thèm để ý, chỉ im lặng đứng dậy.

Giờ cậu mới thấy người này cao lừng lững, bản thân cậu đã cao 1m76 rồi. Mà người kia còn muốn cao hơn cậu cả một cái đầu. Nhìn khuôn mặt không biểu cảm kia, Lưu Bình Nguyên chỉ chực khóc:

- Đại ca a, tha cho tôi... Nhà tôi còn mẹ già phải nuôi, con nhỏ còn nheo nhóc...

- Tôi có ăn thịt cậu đâu mà lại trưng ra bộ dáng sợ sệt như vậy?

- A... Tôi có sợ đâu. Chỉ là tôi hơi run thôi.

- Áo khoác của tôi. Cậu tính sao đây?

Lưu Bình Nguyên không nói gì, chỉ im lặng miết những ngón tay của mình. Người kia vẫn nhẫn nại chờ âm thanh thốt lên từ người trước mặt. Sau một hồi, Lưu Bình Nguyên mới chịu mở miệng:

- Tôi.. Tôi sẽ đền cho anh.

- Đền?

Nhìn cái áo là Lưu Bình Nguyên đã biết cậu không đủ khả năng chi trả rồi. Nhưng vẫn hi vọng người nào kia rủ lòng từ bi.

- Không cần đền. Cậu chỉ c..

Người kia còn chưa nói xong câu định nói. Lưu Bình Nguyên vì nghe không cần đền liền nói:

- Xin lỗi vì đã quấy rầy bữa tối của anh.

Nói rồi, Lưu Bình Nguyên chạy biến, rất nhanh đã không thấy bóng dáng. Trong lòng cậu nghĩ "Người anh em kia quả nhiên tốt bụng a". 

- Ôi không! Phim!

Lúc chạy về nhà, bật laptop lên thì phim đã chạy credits rồi...

Sáng hôm sau, Lưu Bình Nguyên lết cái thân già tới công ty, ngồi phịch xuống ghế, trán đập cái "cốp" xuống mặt bàn. Lục Kim Ngân thấy thế hốt hoảng hỏi thăm:

- Này, không sao chứ?

- Có sao chứ ở đó mà không sao. Hôm qua bỏ lỡ mất tập phim rồi, nếu mà lỡ thì phải chờ ít nhất một tuần nữa người ta mới đăng bản sub. Đã vậy còn đang đến đoạn cao trào.. Hai người họ sắp hôn nhau đấy. Là hôn đó.

Lưu Bình Nguyên giọng không khỏi rầu rĩ.

Lục Kim Ngân chỉ biết cười trừ, nhẹ nhàng an ủi.

- Nhanh nhanh trấn tĩnh lại đi. Hôm nay có sếp lớn bên trụ sở qua khảo sát đấy.

- Ủa? Có sếp lớn đến đây sao không nghe thông báo gì hết vậy?

- Nghe nói là có thông báo, nhưng thông báo lúc sáu giờ sáng hôm nay.

- Mới thông báo khi sáng, bây giờ liền đến. Có phải là gấp quá không?

Lục Kim Ngân còn chưa kịp trả lời, bất giác nhìn thấy cửa chính đẩy mở, theo sau là một đoàn người vận toàn đồ vest đen. Những người vào trước xếp thành hàng dài hai bên, chừa lối đi ở giữa. Và ở cuối hàng, giữa lối đi là một người đàn ông. Ánh sáng sau lưng tỏa sáng tựa như ánh hào quang.

Lưu Bình Nguyên cùng Lục Kim Ngân và toàn thể những nhân viên khác bị hành động của đám người nào đó làm cho cả kinh. Không ai nói một lời, chỉ chăm chăm mắt nhìn vào đám người đứng im như tượng kia. Thanh âm nhẹ nhàng của trưởng phòng từ đâu truyền tới:

- Còn không mau đứng dậy "hành lễ" với Diệp tổng!

"Hành lễ"? Bộ đây là người trong bang phái xã hội đen nào à? Dây thần kinh phản ứng của mọi người là muốn hỏng rồi. Sau khi hành lễ xong xuôi, mọi thứ lại trở về như bình thường, ai lại trở về làm việc nấy. Diệp Thần quan sát một vòng văn phòng, thầm hài lòng về năng suất của nhân viên ở phòng này. Chân định tiến đến phòng làm việc của trưởng phòng , chân vừa nhấc lên, chân của đám người kia cũng nhấc lên theo. Diệp Thần cũng lấy làm phiền về vấn đề này, liền cất giọng nói:

- Các anh có thể lui ra ngoài.

Đám người kia lại rần rần rút khỏi phòng. Một giây sau đã không còn sót lại ai.

Ai ai cũng làm việc chăm chỉ. Riêng ở một góc văn phòng, có một cậu thiếu niên vẫn đang cắm cúi đọc đam mỹ. Khi giọng nói ấy vô tình truyền đến tai cậu, đôi tay vẫn đang hì hục lăn chuột bỗng khựng lại trong chốc lát.

- Giọng nói này nghe có chút quen tai.

Bộ não cậu đang chạy max công suất để nhận dạng giọng nói kia. Bỗng cậu nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần. Như phản ứng thường lệ, Lưu Bình Nguyên nhanh tay click chuột xóa tab đang hiện trên màn hình, chuyển sang tab khác hiển thị email với đối tác. Tiếng chân vừa đi ngang qua sau lưng, Lưu Bình Nguyên ngay lập tức nhận ra mùi nước hoa tối hôm qua. "Ting"- tiếng email đến cũng là hồi chuông báo hiệu sự kết thúc của cậu!

Lưu Bình Nguyên đã sớm nhận ra người hôm qua là Diệp tổng. Nếu Diệp tổng biết thằng đụng trúng mình hôm qua, không những làm anh mất mặt, còn bonus trang trí thêm cái áo khoác của anh bằng dấu giày đang ở đây ... 

Nếu để Diệp tổng tìm ra.. chắc hẳn công việc của mình sẽ.. Lưu Bình Nguyên làm động tác cắt cổ.

Tâm còn đang dậy sóng, bỗng nghe tiếng gõ tay lên bàn. Lưu Bình Nguyên ngước lên nhìn với đôi mắt ướt. May mà là trưởng phòng a.

- Sau giờ làm đến văn phòng của tôi. Đã rõ chưa?

- Dạ.. rõ rồi.

Chưa gì đã bị mời lên văn phòng rồi, phen này cái mạng nhỏ của mình khó lòng giữ được. 

Lưu Bình Nguyên ngán ngẩm nhìn đồng hồ. Đến lúc rồi! Cậu bùi ngùi nhìn Lục Kim Ngân:

- Lần này tôi một đi không trở lại. Chúc tôi bình an vượt qua kiếp nạn đi.

- Hiếm lắm mới có cơ hội vào đó đấy, cậu lo mà kiểm chứng lại xem vụ cá cược hôm trước trắng đen ra sao đi.

- Giờ này mà cậu còn lo chuyện này! Cái mạng nhỏ của tôi.. sắp không giữ được rồi..

- Được rồi mà. Nhanh đi đi.

Sao mình lại có một người bạn nhẫn tâm như thế chứ? Lưu Bình Nguyên không biết đã tự hỏi câu này lần này là lần thứ mấy rồi.

Tâm trí còn đang ở nơi xa, liền bị kéo về với hiện thực bằng cái đập bàn. Trưởng phòng à, lỡ như em mà lên cơn đau tim thì phải làm sao đây. Mắt thì muốn khóc lắm rồi nhưng phải kiềm lại.

- Từ tuần sau cậu không cần đến đây nữa. 

- Hể? Ý anh là sao?

Lưu Bình Nguyên thiếu điều muốn quỳ xuống ôm đùi trưởng phòng mà khóc. Còn chưa đến hai giây, não vừa bắt kịp tốc độ của tứ chi thì đã thấy cậu đang ôm lấy đùi của trưởng phòng mà khóc la um sùm.

- Anh là người trưởng phòng anh minh nhất, đẹp trai nhất, hào phóng nhất mà đó giờ em từng gặp! Em van anh, em lạy anh! Đừng đuổi việc em màààà!

Tiết tháo đã sớm bị cẩu tha mất. Lưu Bình Nguyên mà biết trong phòng còn người khác thì cho cậu một dao vào bụng còn đỡ nhục hơn. Trưởng phòng vẫn rất bình tĩnh:

- Thôi đi, có ai đuổi cậu đâu.

- ...

- Từ tuần sau cậu sẽ được thuyên chuyển qua trụ sở làm việc.

- Tôi đang tỉnh hay đang mơ?

- Cậu tỉnh. Mau đứng dậy, Diệp tổng còn ngồi đây, cậu không thấy mất mặt sao?

Trưởng phòng kéo Lưu Bình Nguyên đứng dậy. Vì trưởng phòng cao hơn cậu nên lúc đứng dậy, đập vào mắt cậu là những vết hôn chi chít lúc ẩn lúc hiện nơi cổ áo anh. "Lạy túa, vụ cá cược này con thua rồi!!!"

Thì ra nãy giờ Diệp tổng vẫn còn ngồi đây. Lưu Bình Nguyên nhìn người nọ cười cười. Mình phải ra khỏi đây! 

- Vậy em xin về trước ạ.

Cúi đầu chào trưởng phòng, chào Diệp tổng xong. Lưu Bình Nguyên chạy bắn ra ngoài với vận tốc tên lửa. 

- Kim Ngân~ 

Lục Kim Ngân nãy giờ vẫn đứng chờ cậu ở trước cửa chính. Nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên. 

- Sao rồi?

- Sao là sao chứ?

- Thì vụ cá cược.

Lúc này, Lưu Bình Nguyên chỉ hận không thể lao vào đánh cho Lục Kim Ngân một trận. Phải kiềm chế lại!

- Tôi thua. Đi, tôi bao cậu một chầu như đã hứa.

- Đó không phải là hứa. Mà là nghĩa vụ.

Lục Kim Ngân vui vẻ lôi Lưu Bình Nguyên đi. Vụ cá cược này vốn dĩ cô đã nắm chắc phần thắng. Vì lúc trước cô đã tận mắt nhìn thấy trưởng phòng bị đè~ Lưu Bình Nguyên vẫn chẳng hay biết gì mà yên phận thực hiện nghĩa vụ của mình. 

Tâm trạng Lưu Bình Nguyên đang cực tốt vì nghĩ mình sắp đổi đời rồi. Nhưng cậu nào có biết sẽ còn nhiều thứ khác đổi nữa, chứ chẳng riêng gì đời cậu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro