Tin Dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong màn đêm tĩnh mịch của một mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi trắng xoá cả dãy núi, phủ lên mọi vật một vẻ lạnh lẽo và tĩnh lặng như chính nỗi đau đang dần bao trùm lấy tâm hồn của những người còn sống. Bách Lý Đông Quân nằm đó, trong vòng tay của Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm vào giấc mộng sâu không có lối thoát. Cả người cậu trắng bệch như hòa lẫn vào với nền tuyết xung quanh, chỉ có vài lọn tóc đen tuyền uốn lượn trên gương mặt thanh tú.

Mỗi hơi thở của cậu trở nên yếu ớt, mỏng manh như một sợi tơ chỉ, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào. Đã nhiều ngày trôi qua, cậu phải chịu đựng sự hành hạ của kịch độc, một nỗi đau không ngừng quay cuồng như những lưỡi dao sắc bén xé toạc từng tế bào trên thân thể cậu. Sự sống trong cậu đang cạn dần, từng chút, từng chút một.

Diệp Đỉnh Chi ngồi đó, tay nhẹ nhàng ôm lấy Bách Lý Đông Quân vào lòng, gương mặt hắn chất chứa đầy đau đớn và tuyệt vọng. Hắn từng là một kiếm sĩ mạnh mẽ, chưa từng biết cúi đầu trước bất kỳ thử thách nào, nhưng giờ đây hắn lại bất lực trước nỗi đau của người mình yêu thương nhất. Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn, nước mắt đã bắt đầu rơi từ lúc nào không hay, từng giọt từng giọt lăn dài trên gương mặt xương xẩu.

"Đông Đông Quân của ta, đừng bỏ ta lại một mình," Diệp Đỉnh Chi khẽ thì thầm, giọng nói của hắn như xé nát màn đêm tĩnh lặng. "Ngủ đi, hãy mơ về ta, và đừng quên ta, ta xin đệ..."

Bách Lý Đông Quân khẽ giật mình, như cảm nhận được lời nói từ sâu thẳm trong trái tim của người đang ôm lấy mình. Nhưng đôi mắt cậu vẫn không mở, môi chỉ mấp máy đôi chút như muốn nói gì đó mà không thể. Hơi thở của cậu ngày càng yếu đi, cơ thể cậu dần trở nên lạnh lẽo.

Ký ức về những ngày tháng trước đây, khi cậu còn mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu Diệp Đỉnh Chi. Hắn nhớ rõ từng chi tiết, từ nụ cười rạng rỡ của cậu, đôi mắt sáng ngời chứa đựng sự sống, đến những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người dưới ánh trăng sáng. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để bất cứ điều gì làm hại đến cậu. Nhưng giờ đây, khi đối diện với thực tế tàn nhẫn, hắn chỉ còn lại một cảm giác bất lực và vô vọng.

Có những đêm, khi Bách Lý Đông Quân bị hành hạ bởi kịch độc đến mức cậu tưởng như không thể chịu đựng nổi nữa, Diệp Đỉnh Chi đã phải giữ chặt cậu lại, ngăn cậu tự tử. Hắn không thể để cậu ra đi như thế, không thể để cậu buông bỏ tất cả chỉ vì nỗi đau đớn khôn cùng này. Hắn đã chiến đấu với cái chết từng ngày, từng giờ, cố gắng níu kéo lấy sự sống mong manh trong cậu. Nhưng cuối cùng, mọi nỗ lực của hắn đều trở nên vô vọng trước sức mạnh tàn bạo của số phận.

Bên ngoài, tuyết vẫn rơi dày đặc, không gian như chìm trong một màu trắng xóa, lạnh lẽo và u buồn. Diệp Đỉnh Chi cảm nhận được cơ thể của Bách Lý Đông Quân trong tay mình dần trở nên cứng đờ, từng nhịp thở cuối cùng của cậu cũng đã ngừng lại. Trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy cậu hơn, như muốn níu kéo lại một chút hơi ấm còn sót lại.

"Đừng đi... ta xin đệ... đừng bỏ ta..." Diệp Đỉnh Chi thì thầm, giọng nói của hắn lạc đi vì nỗi đau đớn không thể nói thành lời. Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán của Bách Lý Đông Quân, một nụ hôn cuối cùng, nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua. Nhưng nụ hôn ấy lại mang theo cả một trời đau đớn, một nỗi mất mát không thể bù đắp.

Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại một không gian im lặng đầy bi thương. Diệp Đỉnh Chi vẫn ngồi đó, vẫn ôm lấy Bách Lý Đông Quân trong vòng tay mình, như không thể chấp nhận sự thật rằng người mà hắn yêu thương nhất đã rời xa hắn mãi mãi. Hắn không khóc, bởi nỗi đau đã quá lớn, đã làm cạn kiệt cả nước mắt của hắn. Nhưng trong tim hắn, nỗi đau ấy như một vết thương sâu hoắm, không thể nào lành lại.

"Đợi ta... Đông Đông Quân... Ta sẽ đến với đệ ngay thôi..." Diệp Đỉnh Chi khẽ nói, giọng hắn như lạc đi trong cơn gió lạnh lẽo của mùa đông. Hắn biết, rồi sẽ có một ngày hắn và Bách Lý Đông Quân lại gặp nhau, nơi mà không còn nỗi đau, không còn sự chia ly. Nhưng giờ đây, hắn chỉ có thể chịu đựng nỗi đau này một mình, trong cô đơn và tuyệt vọng.

Diệp Đỉnh Chi từ từ đứng dậy, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Bách Lý Đông Quân. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, nơi ngôi nhà trang được tuyết trắng xóa phủ kín như một chiếc chăn ấm áp. Hắn quỳ xuống bên cạnh cậu, đôi tay run rẩy đặt lên lưỡi kiếm sắc bén mà hắn đã từng dùng để bảo vệ cậu. Giờ đây, lưỡi kiếm ấy lại trở thành công cụ để hắn tự giải thoát mình khỏi nỗi đau này.

Nhưng ngay khi hắn định hạ kiếm, một hình bóng quen thuộc hiện lên trong tâm trí hắn. Đó là nụ cười của Bách Lý Đông Quân, là ánh mắt tràn đầy sự sống của cậu, là những lời hứa giữa hai người. Hắn nhớ lại lời hứa của mình, rằng hắn sẽ luôn bảo vệ cậu, sẽ luôn ở bên cậu dù cho có chuyện gì xảy ra. Và giờ đây, hắn cảm thấy mình dương như phản bội lời hứa ấy.

Diệp Đỉnh Chi buông lưỡi kiếm xuống, hắn cúi đầu, gục ngã bên giường trắng cậu đang nhẹ nhàng yên nghỉ . Hắn biết rằng cậu đã đi rồi, nhưng tình yêu và nỗi đau vẫn còn ở lại trong lòng hắn, mãi mãi không thể nào quên.

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày đặc, phủ trắng cả một dãy núi, nhưng trong lòng Diệp Đỉnh Chi, tuyết không thể nào che phủ được ngọn lửa tình yêu và nỗi đau đang thiêu đốt trái tim hắn. Bách Lý Đông Quân đã ra đi, nhưng hình bóng của cậu vẫn sống mãi trong lòng hắn, không bao giờ tắt.

Diệp Đỉnh Chi ôm chặt lấy Bách Lý Đông Quân lần cuối, khẽ nói: "Ngủ đi, Đông Đông Quân của ta, hãy mơ về ta nha... Ta sẽ đến với đệ ngay thôi..."

Hắn gục đầu xuống, nước mắt cuối cùng đã rơi, lăn dài trên gương mặt lạnh lẽo của hắn. Hắn biết rằng hắn sẽ không bao giờ quên cậu, sẽ không bao giờ ngừng yêu cậu, dù cho thời gian có trôi đi bao lâu chăng nữa.

Và rồi, giữa màn tuyết trắng của mùa đông, một người kiếm sĩ cô đơn ngồi đó, ôm lấy một người đã ra đi mãi mãi, để lại một nỗi đau không thể nào quên trong lòng hắn.

=== === ===

Khi tin tức về việc Bách Lý Đông Quân bị sảy thai và bị hạ độc bởi Nguyệt Khanh lan rộng khắp Bắc Ly, không khí trong khu vực trở nên căng thẳng và nặng nề. Đó là một buổi sáng lạnh lẽo, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua các mảnh gỗ của những ngôi nhà, làm nổi bật cảm giác u ám. Tin tức này đã nhanh chóng lan đến tất cả mọi người, từ những người dân bình thường đến các quan chức và những bậc quyền lực.

Tại phủ Trấn Tây Hầu, nơi mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Bách Lý Thành Phong, người vốn nổi tiếng vì sự thông thái và tính cách cứng rắn,cũng không ngoại lệ, giờ đây đang phải đối mặt với nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Trái tim ông như bị xé toạc khi hay tin về tình trạng của con trai mình. Trong lúc nỗi đau tột cùng, ông đã quyết định dẫn binh đến Bắc Ly để đòi lại con trai và hy vọng sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.

Phu nhân của Thành Phong, một người phụ nữ hiền lành nhưng đầy trí tuệ, đã nhận thức được rằng tình hình không đơn giản như vẻ ngoài. Bà biết rằng hành động vội vàng có thể làm tình hình trở nên nghiêm trọng hơn. Với sự điềm tĩnh, bà đã can ngăn Thành Phong, không để ông hành động ngay lập tức.

"Thành Phong" bà nói, giọng bà đau xót nhưng cũng phải kiên quyết: "Mỗi hành động của chúng ta phải được cân nhắc kỹ lưỡng. Sự vội vã chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Chúng ta cần bình tĩnh trong lúc này."

Thành Phong nhìn bà với ánh mắt buồn bã, đầy bất lực nhìn bầu trời: "Nhưng con trai của ta đang gặp nguy hiểm. Ta không thể ngồi yên khi biết rằng Đông Quân đang chịu đựng đau đớn như vậy."

Bà nắm tay ông một cách an ủi cũng như đang an ủi chính mình: "Ta hiểu nỗi đau của chàng. Nhưng nếu chúng ta hành động mà không suy xét, kết quả có thể sẽ không như mong muốn. Hãy để thiếp cử người đến thỉnh cầu sự trợ giúp từ sư huynh và Tư Thông Trường Phong. Họ có thể giúp chúng ta."

Sau khi quyết định của bà được thực hiện, một người đưa tin được cử đi ngay lập tức. Trong đêm, sư huynh của bà và Tư Thông Trường Phong đã nhận được tin tức. Họ nhanh chóng chuẩn bị ngựa và phóng lên núi để tìm sư y, người từng cứu Trường Phong trong quá khứ. Sự lo lắng và quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt của họ khi họ rời khỏi phủ, với hy vọng rằng sư y có thể cứu Đông Quân.

Tuy nhiên, khi ba người quay lại Bắc Ly thì đã quá muộn, cảnh tượng đau thương hiện ra trước mắt họ khiến trái tim họ như bị bóp nghẹt. Đại sảnh nơi Bách Lý Đông Quân nằm đã được trang trí bằng lồng đèn trắng và vải trắng, tạo ra một không gian u ám và tang thương. Quan tài của Đông Quân đặt chính giữa, bên trong là hình ảnh của Đông Quân, yên lặng như đang ngủ say. Xung quanh quan tài, những người thân thiết và bạn bè của Đông Quân đang tham gia vào nghi lễ tang lễ. Tiểu An Thế, đứa con trai bốn tuổi của Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi, đang khóc nức nở trong lòng Bạch Phát Tiên. Tử Y Hầu đứng bên cạnh đốt giấy, trong khi Đại Sư và Vô Thiền chủ trì đám tang, gõ mõ tụng kinh.

Khi Diệp Đỉnh Chi bước vào đại sảnh, không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo và nặng nề hơn. Diệp Đỉnh Chi, trước đây vốn là một người đàn ông hiền từ với nụ cười ấm áp, giờ đây trở thành một hình ảnh hoàn toàn khác. Hắn mặc y phục trắng và đỏ, nhuốm đầy máu, tay cầm thanh kiếm và một nãy vải chứa những sợi tóc dài. Mùi máu nồng nặc lan tỏa trong không khí, khiến mọi người cảm thấy sợ hãi và đau đớn.

Diệp Đỉnh Chi đi lướt qua ba người mới đến mà không để ý đến sự hiện diện của họ. Hắn tiến thẳng đến bàn thờ, nơi quan tài của Đông Quân đang đặt. Hắn dừng lại, đưa nãy vải cho Tử Y Hầu và ra lệnh dứt khoát: "Đốt đi." Giọng nói của hắn cứng rắn, nhưng bên trong chứa đầy sự đau đớn. Không đợi Tử Y Hầu phản ứng, hắn đã ném nãy vải vào chậu đốt kế bên. Ngọn lửa bùng lên, làm cho không gian trở nên u ám và căng thẳng hơn.

Diệp Đỉnh Chi tiếp cận quan tài của Đông Quân. Đôi tay hắn run rẩy khi vuốt ve gương mặt của Đông Quân, như thể muốn cảm nhận hơi thở của người yêu lần cuối. Sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt hắn, và đôi mắt của hắn đầy nước mắt.

"Đông Quân, tại sao lại là đệ? Tại sao không phải là ta?" hắn thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.

Hắn bế đứa con trai nhỏ của mình lên, đến chỗ Đại Sư Vô Thiền. Đứa bé vì khóc qua lâu nên đã thiếp đi từ bao giờ được Diệp Đỉnh Chi cẩn thận trao đứa bé cho Đại Sư, khẩn cầu: "Đại Sư, xin ngài hãy chăm sóc con trai của tạ hạ! Nó không có lỗi gì cả. Nó chỉ là một đứa trẻ. Xin ngài hãy cho nó một cuộc sống bình yên."

"Được." Đại Sư đáp, giọng nói đầy sự đồng cảm và từ bi. Ông đỡ Diệp Đỉnh Chi đứng lên, ánh mắt ông dầy đau xót nhìn cả hai người đang ở thời thiếu niên mà phải mang nhau nghiệp duyên này: "Ta sẽ chăm sóc đứa bé. Ngươi hãy yên tâm."

Diệp Đỉnh Chi quay lại và hành lễ tất cả mọi người. "Cảm ơn tất cả mọi người đã ở đây." giọng nói đầy sự mệt mỏi và đau đớn. Rồi hắn rút kiếm ra và đưa lên yết hầu, trong một động tác đầy quyết đoán và đau đớn, hắn đâm mạnh kiếm vào cổ mình. Hắn cảm nhận được sự đau đớn xuyên qua cơ thể, nhưng vẻ mặt hắn dần trở nên bình thản.

Với chút sức lực còn lại, Diệp Đỉnh Chi nhảy vào quan tài của Đông Quân. Hắn dùng tất cả sức mạnh còn lại để phong ấn quan tài, làm cho không ai có thể mở ra được nữa. Hắn nắm tay Đông Quân một cách chặt chẽ, như thể muốn hòa mình vào cái chết cùng với người yêu. Những người chứng kiến không thể làm gì khác ngoài việc đứng im, đau lòng và bất lực trước cảnh tượng này.

Trong quan tài, trước khi rời khỏi nhân gian, Diệp Đỉnh Chi ôm chặt Bách Lý Đông Quân như mọi khi. Hắn thì thầm: "Bách Lý Đông Quân, ta đến với đệ đây!" Một nụ cười đau đớn hiện lên trên môi hắn, rồi hắn nhắm mắt và hòa mình vào cái chết của Bách Lý Đông Quân.

Tình yêu của Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi, trước đây vốn được ca ngợi vì sự đẹp đẽ và hạnh phúc, giờ đây đã trở thành một biểu tượng của nỗi đau và bi kịch. Tin tức về cái chết của họ được truyền đi khắp nơi, không chỉ làm rung chuyển Bắc Ly mà còn khiến nhiều người trong giang hồ cảm thấy đau lòng. Đại sảnh, nơi diễn ra cuộc chia tay đau thương, đã trở thành một nơi gợi nhớ đến tình yêu đẹp và bi kịch của đôi tình đạo lữ một thời tung hoành ngang dọc.

=== === === $$$ === === ===

[TRUYỆN CHỈ ĐĂNG Ở W.a.T.t.A.P CỦA 1902BEMY.]

MY: Đây là phần kết của Tin Xấu nha mọi người. ヾ(•ω•')o

MY: Tuần sau mình sẽ cố gắng lên chương Tin Tốt sớm nhất có thể, nếu cột sống cho phép o( ̄┰ ̄*)ゞ

HẬU TRƯỜNG:

Chị tôi sau khi đọc truyện tôi viết: 눈_눈...

MY: (~ ̄▽ ̄)~ "Sao vậy ạ?"

Vẫn là chị tôi: "Tao phải lập group Anti tác giả (là tôi đây)."

MY: (ಥ _ ಥ)(ಥ _ ಥ)(ಥ _ ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro