Tin Xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng ban mai lấp lánh chiếu qua cửa sổ ngôi nhà tranh nhỏ nhắn tại Cô Tô thành, tạo nên một khung cảnh ấm áp và yên bình. Ngôi nhà tranh mặc dù đơn giản, lại tràn đầy tình yêu thương. Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân, đôi phu phu yêu thương, đã cùng nhau xây dựng tổ ấm này từ những ngày đầu của tình yêu đẹp đẽ. Mỗi chi tiết trong ngôi nhà đều được tạo nên từ sự chăm sóc tỉ mỉ và tình yêu sâu sắc của họ. Ánh sáng rực rỡ của buổi sáng xuyên qua cửa sổ, làm bừng sáng mọi ngóc ngách của ngôi nhà, tạo ra một không gian tươi vui và ấm cúng.

Diệp Đỉnh Chi với trái tim rộng lớn và sự kiên nhẫn vô bờ, luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Mỗi sáng, hắn chuẩn bị từng món ăn với tất cả sự ân cần, để mọi bữa ăn đều như trở thành một dịp đặc biệt. Nụ cười của hắn luôn rạng rỡ khi thấy Đông Quân và tiểu An Thế vẫn còn ngủ say trong vòng tay của hắn. Tiếng chim hót líu lo bên ngoài và hương thơm của những bông hoa dại tạo nên một không khí dễ chịu, hòa quyện với sự ấm cúng của ngôi nhà.

Bách Lý Đông Quân dù đang mang thai, vẫn luôn nhận được tình yêu và sự chăm sóc tận tụy từ gia đình. Anh thường cùng Diệp Đỉnh Chi ủ rượu, trồng cây và chăm sóc tiểu An Thế. Những buổi chiều, khi ánh sáng hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng bầu trời, họ thường dẫn tiểu An Thế đi dạo quanh khu vườn. Tiểu An Thế với đôi mắt sáng và nụ cười hồn nhiên, chạy nhảy vui đùa giữa những hàng cây xanh mát, làm cho không gian thêm phần sống động và tươi vui. Những khoảnh khắc này không chỉ là thời gian thư giãn mà còn là những kỷ niệm quý giá gắn kết cả gia đình.

Buổi tối, gia đình thường quây quần bên nhau, thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện về những ước mơ và kế hoạch tương lai. Mỗi bữa ăn đều được chuẩn bị cẩn thận, không chỉ là để no bụng mà còn để tạo ra những khoảnh khắc đầy ý nghĩa. Những cuộc trò chuyện ấm áp và chân thành, những tiếng cười hạnh phúc và sự chia sẻ yêu thương đã làm cho ngôi nhà trở thành một nơi đầy ắp niềm vui và bình yên.

Tuy nhiên, khi mọi thứ đang ở đỉnh cao của hạnh phúc, một cơn sóng gió bất ngờ ập đến, làm xáo trộn toàn bộ cuộc sống của họ.bởi lòng đố kỵ tột cùng của Nguyệt Khanh, người phụ nữ mà cả cuộc đời đã dành tình cảm cho Diệp Đỉnh Chi nhưng không bao giờ được đáp lại.

Nguyệt Khanh là người phụ nữ xinh đẹp với dáng vẻ quyến rũ, đã từng sống chết muốn gả cho Diệp Đỉnh Chi. Nhưng tình yêu của cô không được đáp lại, điều này đã trở thành nỗi đau sâu sắc trong lòng cô. Khi thấy Diệp Đỉnh Chi tìm được hạnh phúc bên Bách Lý Đông Quân, sự ghen tị và căm ghét trong cô dâng lên như sóng dữ. Sự căm thù này không chỉ dừng lại ở việc ghen tị với tình yêu của Diệp Đỉnh Chi dành cho Đông Quân, mà còn chuyển hóa thành sự thù hận tột cùng. Cô đã quyết tâm thực hiện một kế hoạch tàn nhẫn để trả thù, phá vỡ hạnh phúc mà cô không bao giờ có được.

Cô đã đến phòng bếp đánh ngất một nô tì đang chuẩn bị điểm tâm cho phu nhân, liền đổi đồ cho cả hai. Sau khi làm xong đổi đồ và giấu người đi, Nguyệt Khanh liền lấy một lọ thuốc thủy tinh trong suốt đổ vô toàn bộ vào chén thuốc và điểm tâm chuẩn bị riêng cho Đông Quân dưỡng thai.

Làm xong tất cả, cô liền đi bưng đồ lên đến trước cửa phòng Đông Quân liền giả giọng nô tì, hành lễ: 

"Phu nhân, mời ngài dùng thuốc và điểm tâm."

"Uhm, đê trên bàn đi."

"Vâng."

Bách Lý Đông Quân sau khi tiễn đưa hai cha con Diệp Đỉnh Chi đi chùa để tiểu An Thế cùng chơi với Tiểu Vô Thiền, còn Diệp Đỉnh Chi sẽ được nghe Đại Sư đọc kinh để giải trừ tâm ma đeo bám. Bách Lý Đông Quân sau khi đổi y phục rộng thoải mái hơn, liền bước ra ngồi xuống uống một hơn chén thuốc, vì thuốc khá đắng nên Đông Quân liền lấy một chút điểm tâm để là dịu lại. Nhưng khi mới cắn một miếng thì liền cảm thấy có đó không đúng, vị bánh hôm nay rất lạ. 

Đông Quân quay lại định hỏi nô tì thì liền giật cả mình, nhanh chóng  đứng dậy, tay ôm bảo vệ bụng sau khi thấy rõ khuôn mặt và nụ cười tàn ác của Nguyệt Khanh:

"Nguyệt Khanh, tại sao cô lại ở đây? Cô đến đây mục đích gì hả?"

Nguyệt Khanh vẫn nụ cười đó, nhìn chằm chằm vào Đông Quân nhẹ nhàng ma mị nói: "Tại sao à? Có phải nhà ngươi mang thai rồi hóa ngốc à?"

Nói đến đây, Nguyệt Khanh bỗng dần một chút liền phá lên cười to: "Ha ha ha..., còn mục đích à, chẳng không phải quá rõ ràng quá sao! há há..."

Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp hiểu ý nghĩ lời nói như thế nào, thì một trận đau đớn nhói đến từ bụng làm Đông Quân phải la lên một tiếng mà ngã quỳ xuống, đau khổ lấy tay đỡ bụng, phía dưới tà áo máu không ngừng tuôn ra.

Ánh mắt càng đắt ý cùng với nụ cười của Nguyệt Khanh ngày càng cao hơn: "Độc này là chính tay ta điều chế để tặng ngươi đó, Bách Lý Đông Quân. Nó sẽ hành hạ ngươi từng chút, từng chút một, chó đến khi người không còn chịu nỗi nữa mà chết khô mà thôi. Ha ha ha ha..."

Cười đến đây, nàng ta liền lấy con dao găm bên hông ra: "Không bằng để ta tiễn nhà ngươi trước một đoạn vậy."

Nói xong liền phóng đến Đông Quân nhắm bụng mà tiến tới, nhưng đột nhiên Đông Quân dồn toàn bộ lực vào tay đánh thẳng vào ngực Nguyệt Khanh, làm nàng ta choáng váng ngã xuống. Nàng ta tức điên lên thì nghe tiếng động bên ngoài có người tới, thì thấy tình hình không ổn, nàng ta liền trèo qua cửa sổ, chạy thẳng vào rừng trúc.

Trước khi tẩu thoát, nàng ta cũng không quên nói thêm sát muối vào tim Đông Quân: "Những gì mà ngươi có được đều không xứng đáng với  Diệp Đỉnh Chi, mà phải là chính là của ta, của Nguyệt Khanh này."

Bách Lý Đông Quân cố gắng trống đỡ cơn đau,  rơi lệ thầm cầu mong có thể trụ được đến lúc bọn họ trở về: "Vân ca... Vân ca... cứu đệ... cứu đệ..."

Như mọi khi buổi chiều xuống núi, Diệp Đỉnh Chi và tiểu An Thế đêu sẽ cùng nhau vui vẻ dắt tay trở về, cho đến khi bước vào cổng nhà, không khí trong ngôi nhà bỗng trở nên u ám và im lặng đáng sợ. Cảnh vật xung quanh có vẻ như đang phản ánh sự thay đổi nhanh chóng này.

Ngôi nhà vốn đầy tiếng cười mà giờ đây im lìm, và sự im lặng ấy làm cho lòng anh tràn ngập lo lắng. Diệp Đỉnh Chi cảm nhận ngay sự khác thường, liền chạy vội đến mở rộng cửa phòng. Hắn giật mình kinh hãi thấy Bách Lý Đông Quân nằm dưới đất, khuôn mặt tái nhợt và tay ôm chặt bụng, máu đã bắt đầu chảy ra. Cảnh tượng ấy như một cơn ác mộng hiện hữu trước mắt, khiến lòng anh tràn ngập sự hoảng loạn và tuyệt vọng.

"Đông Quân!" Diệp Đỉnh Chi hét lên, chạy vội ôm lấy cơ thể Đông Quân, vừa truyền nội lực cầm máu mà giọng hắn run rẩy và đầy hoảng loạn: "Tại sao lại thế này? Đệ mau tỉnh lại đi! Đông Quân! Đông Quân!"

Dù trong tình trạng yếu ớt, Đông Quân vẫn cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nắm chặt tay Diệp Đỉnh Chi trước khi ngất đi: "Diệp Đỉnh Chi... Đệ...sẽ không ... rời bỏ cả hai... dù thế nào đi nữa..."

Lời nói yếu ớt nhưng đầy quyết tâm của Đông Quân khiến Diệp Đỉnh Chi càng thêm đau đớn. Anh không thể chấp nhận rằng người mình yêu đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng và nguy hiểm đến tính mạng: "Đông Quân, tại sao lại như thế này?"

Tiểu An Thế cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, đứng gần đó, đôi mắt ngây thơ vốn luôn trong sáng giờ đây đã đầy sợ hãi. Cậu bé ôm chặt cánh cửa, tiếng khóc òa vang vọng khắp căn nhà như một tiếng kêu tuyệt vọng từ trái tim non nớt. Tiếng khóc của cậu hòa quyện với sự hỗn loạn, làm cho không khí trong nhà càng thêm nặng nề và bi thương.

Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên, hai người thuộc hạ trung thành của gia đình, vừa mới bước vào khi nghe tiếng khóc của tiểu An Thế. Sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt họ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Bạch Phát Tiên vốn dĩ là người luôn mạnh mẽ và kiên định, giờ đây đứng như chết lặng, không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình. Còn Tử Y Hầu là người thường giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, cũng không thể che giấu được sự hoảng loạn trong mắt.

Khi tình hình trở nên căng thẳng, Diệp Đỉnh Chi quyết định đưa Đông Quân đến nhà lương y gần đó. Hắn quay sang Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, giọng nói khản đặc và đầy tuyệt vọng. "Chúng ta phải đi ngay! Đưa Đông Quân và tiểu An Thế đến nhà lương y. Đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta!"

Bạch Phát Tiên không còn thời gian để chần chừ, nhanh chóng bế tiểu An Thế đang khóc nức nở và chạy ra ngoài. Tử Y Hầu cố gắng bình tĩnh, hỗ trợ Diệp Đỉnh Chi đưa Đông Quân ra khỏi ngôi nhà tranh. Những bước chân hối hả của bọn họ hướng về phía nhà lương y, nơi có hy vọng cuối cùng để cứu vãn tình hình.

Khi đến nơi, các lương y và các đệ tử của ông ngay lập tức tiếp nhận và kiểm tra tình trạng của Đông Quân. Sự lo lắng và căng thẳng tràn ngập trong phòng. Các thầy thuốc nhanh chóng thực hiện các biện pháp cứu chữa, nhưng việc chống lại độc tố đến thai nhi, nhưng đã quá muộn. Độc tố đã gây ra tổn thương nghiêm trọng, và sinh mạng của đứa bé trong bụng Đông Quân đã không còn.

Lương y với nét mặt tràn đầy sự tiếc nuối và đau buồn, thông báo cho Diệp Đỉnh Chi về tình trạng nghiêm trọng của Đông Quân: "Bọn ta đã làm mọi thứ có thể, nhưng độc tố đã gây ra tổn thương quá lớn. Sinh mạng của đứa bé không còn nữa. Và cũng may chỉ có thể giữ mạng lại cho phu nhân, nhưng độc tố có thể tái phát bất cứ lúc nào."

Những lời của lương y như một cú sốc nặng nề đối với Diệp Đỉnh Chi. Trái tim hắn như bị nghiền nát, không thể chịu đựng được sự thật đau lòng. 

Trong khi Diệp Đỉnh Chi cố gắng chấp nhận sự thật đau đớn, âm thanh của tiếng khóc và tiếng vỗ an ủi từ tiểu An Thế và Bạch Phát Tiên đã tạo nên một bức tranh đầy đau đớn, bi thương. Tiểu An Thế vẫn chưa hiểu hết sự nghiêm trọng của tình hình nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đó thì quá sức đau thương, thì chỉ biết ôm chặt lấy Bạch Phát Tiên mà khóc thúc thít. Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, cũng không thể che giấu nỗi buồn, chỉ có thể vỗ về tiểu An Thế, cố gắng an ủi cậu bé trong khi lòng mình đang đau đớn tột cùng.

Diệp Đỉnh Chi trong lúc này không còn cách nào khác, chỉ còn biết ngồi bên Đông Quân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người mình yêu thương đang  yếu ớt thiếp đi. Hắn không ngừng rơi lệ, tự trách mình vì đã không thể bảo vệ Đông Quân và đứa bé:

"Tại sao lại như thế này? Tại sao ta lại để đệ ở lại lâu quá như thế này? Tại sao ta lại không về sớm hơn? Nếu sớm hơn thì... thì..." hắn tự hỏi trong giọng đầy nghẹn ngào trong sự tuyệt vọng và nỗi đau không thể diễn tả thành lời.

Mỗi nhịp thở của Đông Quân đều trở nên yếu ớt, như từng giây phút đang kéo dài không ngừng, và Diệp Đỉnh Chi cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang dần sụp đổ. Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, dù đã hết sức cố gắng giúp đỡ, cũng chỉ có thể đứng yên, lòng họ đầy sự đau khổ không thể diễn tả thành lời..

Ngày tiếp theo, tình trạng của Đông Quân không thay đổi. Diệp Đỉnh Chi tiếp tục tìm kiếm phương thuốc và giải độc. Hắn chạy khắp nơi, hỏi han các thầy thuốc nổi tiếng, không quản mưa gió hay nguy hiểm. Nhưng tất cả đều chỉ xác nhận một điều đau lòng: không có cách chữa trị được độc này.

Tiểu An Thế cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của sự kiện này. Cậu chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp và không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cậu không thể che giấu. Cậu bé luôn cảm thấy bất an khi thấy cha và phụ thân không còn nở nụ cười như trước.

Cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi phát hiện một lá thư của Nguyệt Khanh trong phòng Đông Quân. Bức thư chứa đầy sự tàn nhẫn và cay đắng, thể hiện lòng thù hận không thể tưởng tượng nổi. Trong thư, Nguyệt Khanh viết:

"Diệp Đỉnh Chi, ta đã nói rồi, ngươi sẽ phải trả giá vì sự hạnh phúc của ngươi. Ta đã cho ngươi thấy sự đau khổ mà ta phải chịu đựng. Đứa bé trong bụng Bách Lý Đông Quân sẽ không bao giờ thấy ánh sáng, và ngươi cũng sẽ không bao giờ tìm thấy niềm vui. Hạnh phúc của ngươi sẽ bị phá hủy, và ta sẽ tiếp tục theo đuổi ngươi cho đến khi ngươi cảm nhận hết nỗi đau mà ta đã gánh chịu."

Những dòng chữ của Nguyệt Khanh như những nhát dao đâm vào trái tim Diệp Đỉnh Chi. Hắn cảm thấy cơn giận dữ và đau đớn mãnh liệt. Hắn không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất mát, mà còn phải đối diện với sự tàn nhẫn và lòng thù hận của Nguyệt Khanh.

Diệp Đỉnh Chi ngồi bên giường Đông Quân, cảm thấy như bị lạc lõng trong thế giới không ánh sáng. Những giọt nước mắt rơi không ngừng, nỗi đau của hắn như cơn sóng lớn cuốn trôi mọi hy vọng và niềm tin.

Cuộc sống tiếp tục trôi qua trong nỗi đau và sự tuyệt vọng. Mặc dù Đông Quân vẫn sống, nhưng tình trạng sức khỏe của anh không ổn định. Diệp Đỉnh Chi không từ bỏ hy vọng và tình yêu của mình, dù trong những lúc khó khăn nhất. Mỗi khoảnh khắc bên nhau trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

=== === === $$$ === === ===

[TRUYỆN CHỈ ĐĂNG Ở W.a.T.t.A.P CỦA 1902BEMY.]

MY: Hôm nay chỉ ngược sương sương thui nha cả nhà! *^____^*

Kịch hậu trường:

Mấy đứa nhỏ sau khi đọc xong kịch bản của tác giả: "..."

Cũng là mấy đứa nhỏ: /Cầm chổi theo dí/ "bà tác giả kia, mau đứng lại đó cho chúng tôi, bà viết cái qq gì đó hả!?" 

 MY: /Chạy hụt mạng/ "Xin tha mạng!!! a a a a....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro