Chương 5: Nặc Nặc và Đô Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Đáng yêu quá]

Về đến nhà, Khương Nam Vũ ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở ngay lối vào để thay giày.

Chiếc ghế màu be nhạt, đệm ngồi mềm mại, không hoàn toàn phù hợp với phong cách trong nhà, nhưng lại hài hòa kỳ diệu với tấm thảm trải sàn màu xám đen ở lối vào.

Khương Nam Vũ chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: "Là em mới mua."

Cậu có hơi ngượng ngùng giải thích: "Em hay bị tụt huyết áp vào buổi sáng, ngồi xổm thay giày rồi lại đứng lên rất dễ chóng mặt, nên đã đặt thêm một cái ghế nhỏ để ngồi."

Lại nhẹ giọng hỏi: "Có...có được không?"

Liên Tiêu bật cười: "Tất nhiên là được, nhưng sao lại tụt huyết áp, có phải nên chú ý bồi bổ khí huyết không?"

Hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Khương Nam Vũ cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bước nhanh đi vào phòng bếp: "Buổi tối anh muốn ăn gì?"

"...Hửm?" Liên Tiêu ngạc nhiên, "Em nấu sao?"

"Ừm ừm." Khương Nam Vũ rửa tay sạch sẽ, mở tủ lạnh.

Tủ lạnh trống không vốn chỉ để có mấy chai nước khoáng, giờ đây đã được chất đầy trái cây, rau củ, đồ tráng miệng và thức uống, thịt và rau được sơ chế cất vào trong từng bát thủy tinh bịt kín.

Cậu chớp mắt: "Ừmm... có vẻ như không thể chọn món được rồi."

Liên Tiêu cũng đã rửa tay, đi đến bên cạnh cậu.

"Hửm?"

"Chỉ còn vài thứ thôi." Khương Nam Vũ bĩu môi cho hắn xem, "Anh chỉ được chọn ăn cơm với trứng xào cà chua hay canh trứng cà chua."

Liên Tiêu phối hợp suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Anh chọn ăn canh."

Điều này khiến Khương Nam Vũ vừa mềm lòng lại buồn cười.

Khương Nam Vũ làm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong cơm tối đơn giản cho cả hai.

Cơm đậu xanh nấu trong nồi cơm điện tỏa ra mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, vị chua ngọt của canh trứng cà chua chỉ ngửi thôi là đã khiến người ta chảy nước miếng, thịt heo xào tiêu ánh lên lớp dầu bóng bẩy đầy hấp dẫn, món rau mầm xào với đậu hà lan xanh ngát thơm phưng phức.

Liên Tiêu bị bắt ngồi vào bàn nghỉ ngơi đang chống cằm, nhìn bóng dáng cậu trong bếp, khó có thể nhìn thấu được cảm xúc trong đôi mắt ấy.

"Được rồi." Khương Nam Vũ rửa tay sau khi nấu xong, đang định cởi tạp dề ra, thì Liên Tiêu đã đứng dậy đi tới.

"Để anh giúp em." Hắn đứng trước mặt Khương Nam Vũ, hai tay lồng ra sau eo đang được buộc chặt của cậu, Khương Nam Vũ ngơ ngác giơ cao tay lên, lông mi run rẩy vì căng thẳng.

Chiều cao chênh lệch khiến cậu buộc phải ngước đầu nhìn Liên Tiêu, khoảng cách của hai người rất gần nhau, Liên Tiêu gần như ôm trọn cậu trong lòng, không biết từ lúc nào đã nhìn hắn đến thất thần.

Huh?

Cậu ngơ ngác nghĩ, đôi mắt của Liên Dự...

Chẳng phải là màu xám đen thuần túy sao?

Có phải là do ánh sáng chăng? Sao trông có vẻ, giống như hơi hiện lên màu xám xanh nhàn nhạt.

"Xong rồi." Liên Tiêu nhẹ giọng nói, cởi tạp dề cậu ra khỏi đầu, còn chỉnh lại mái tóc mềm mại bị vểnh lên của cậu.

Khương Nam Vũ ngoan ngoãn đứng im cho hắn sửa, mang tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Lúc ăn cơm Khương Nam Vũ vẫn có chút căng thẳng, cứ luôn để ý tới vẻ mặt của Liên Tiêu, hỏi hắn có vừa miệng không.

"Đây là lần đầu tiên em làm cơm cho anh ăn." Cậu kẹp đũa, hơi ngại ngùng: "Cũng chưa chuẩn bị được gì cả."

Trong tủ lạnh toàn là những món ăn bình thường.

Nhưng khi Liên Tiêu nghe thấy câu "lần đầu tiên" đó, tim như bị cào ngứa.

"Ngon lắm." Hắn nói, "Nam Nam, sau này em đều nấu cho anh ăn sao?"

"Hả..." Khương Nam Vũ bị một tiếng "Nam Nam" của hắn làm sửng sốt, cả nửa ngày không định thần lại được, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: "Ừm."

Cậu xoa xoa dái tai, nghĩ thầm cái này cũng quá phạm quy rồi.

Bữa cơm tối ăn không quá no căng, hai người ăn vừa đủ.

Liên Tiêu không cho  Khương Nam Vũ sờ vào cái gì nữa, nào có cái chuyện vừa nấu cơm rồi lại dọn chén, chỉ bảo cậu ra phòng khách, mình thì lần lượt bỏ chén đũa vào máy rửa bát, còn lau chùi sạch sẽ trên bàn.

Khi đi ra phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Khương Nam Vũ đang bật gameshow trên truyền hình phát nhạc nghe cho náo nhiệt, ôm con chó phốc nhỏ tinh thần thể trên đùi, hai tay đập lên hai bàn chân, tự mình chơi đùa với mình cực vui vẻ.

Liên Tiêu đứng cách đó vài bước, nhưng không đi tới, đưa tay nhéo ấn đường.

Độ xứng đôi 100%...

Tinh thần thể của hắn lúc này đang sục sôi dị thường, khi hắn mở mắt ra lần nữa, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở bên chân, nhìn đăm đăm vào bên đó.

"Không được." Liên Tiêu hạ tay xuống, như đang ngăn lại con sói đen, lại giống như đang ngăn cản chính mình.

Hắn nói rất nhẹ nhàng: "Không được... dọa em ấy."

Con sói đen nhe ​​răng húc vào tay hắn, đập đuôi xuống sàn liên tục, nhưng cho dù đang rất nóng lòng, thì nó vẫn thật sự ngồi tại chỗ.

Khương Nam Vũ ngước mắt nhìn về phía hắn.

"Liên Dự~" Cậu nhẹ nhàng gọi: "Anh đứng đó làm gì thế?"

Chiếc bờm quanh cổ con sói đen ngay lập tức bùng nổ, một tiếng gầm gừ bất mãn phát ra từ trong cổ họng nó, Liên Tiêu siết chặt lòng bàn tay.

Tuy nhiên, vào lúc này, con chó phốc trắng nhỏ nghiêng đầu "ríu rít" hai tiếng, linh hoạt nhảy ra khỏi ngực của Khương Nam Vũ, đi từng bước nhỏ, từng bước nhỏ thăm dò đến gần con sói đen.

Con sói đen gầm gừ "woo woo ", nhìn chằm chằm chó phốc nhỏ, cái đuôi lắc qua lắc lại, trong đôi mắt âm u màu xám xanh của sói đen ngập tràn khao khát.

Chó phốc nhỏ thận trọng, nhưng cũng khá kiêu ngạo(*), bước từng bước nhỏ đến bên cạnh sói đen.

(*) trời ơi trời tưởng đâu sói đầu đàn ko 🌝

Nó thật sự là một con chó nhỏ xíu, cả người nó còn chẳng bằng một chân trước thon dài của sói đen, chiếc đuôi xù trông như cái quạt giấy lớn, nó nhô đầu ra cọ cọ vào chân trước của con sói đen kêu "gấu" một tiếng.

Cơ thể to xác của con sói đen giật mình một cái, thế mà lại đột nhiên nhảy về phía sau, nện "rầm" một tiếng xuống nền đất, nó nằm sấp gần như bằng với chiều cao của con chó phốc nhỏ, đôi mắt sói sâu thẳm nhìn chằm chằm nó, giật giật chóp mũi.

Con chó phốc nhỏ lại "lộc cộc" giẫm đôi chân nhỏ chạy sang, "gấu gấu" dính tới dụi đầu vào con sói đen lớn.

Liên Tiêu sững người, gân xanh trên trán giật giật, như thể hắn đang kiềm lại thứ gì đó.

Khương Nam Vũ không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cười nói: "Hôm nay thế mà nó lại không sợ nhỉ?"

Liên Tiêu nghiến răng, cánh mũi run lên, cố gắng hít sâu một hơi, mu bàn tay gồ đầy gân xanh, hành động trở nên cứng nhắc âm thầm siết chặt nắm đấm rồi lại buông lỏng.

"Liên Dự." Khương Nam Vũ vỗ vỗ vào đệm sô pha vẫn còn thừa chỗ trống lớn bên cạnh cậu, lại ngượng ngùng kêu hắn sang ngồi, đợi một lúc lâu, mới hỏi: "...Anh đứng đó làm gì thế?"

Liên Tiêu tự nói với chính mình hết lần này đến lần khác là không được đi tới, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi...

Cơ thể của hắn căn bản không nghe lời, thậm chí cho dù người mà Khương Nam Vũ gọi không phải là hắn, nhưng Liên Tiêu vẫn bước từng bước tới, bờ lưng cứng còng, ngồi bên cạnh cậu.

Cũng may Khương Nam Vũ rất hay xấu hổ, kêu hắn qua ngồi thì lại không dám nhúc nhích gì thêm, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình, ngơ ngác xem TV.

Con sói đen lớn đã nghịch ngợm ầm ĩ với chó phốc nhỏ, trái banh lông trắng nhỏ lăn qua lăn lại trên chiếc bụng mềm của sói đen, sói đen bự còn liếm lông nó rối lung tung beng, rồi lại ngậm gáy nó, bước chậm tới tấm thảm ở trước mặt bọn họ.

Nó ngoạm gáy chó phốc nhỏ lắc lắc, sau đó nằm rạp  xuống, đặt con chó nhỏ vào giữa hai chân trước của mình, hài lòng nhốt nó lại.

Chó phốc nhỏ cụng cụng vào mõm nó, còn dùng móng vuốt quơ quào chóp tai sói, chơi đùa cực kỳ vui vẻ, thái độ của con sói đen lớn tràn ngập vẻ nuông chiều, lười biếng giương mắt nhìn chăm chú.

Liên Tiêu thế mà lại cảm thấy nó trông như đang khoe khoang.

"Nó..." Một lúc sau, Liên Tiêu thấp giọng hỏi: "Nó có tên không?"

"Nó á?" Khương Nam Vũ liếc nhìn con chó phốc nhỏ, có hơi ngập ngừng: "Nó... chẳng phải chính là em đó sao?"

Nhưng Liên Tiêu khá xa cách với sói đen lớn, hắn bị kích thích bởi ánh mắt vừa rồi của con sói đen.

Liên Tiêu kiên trì nói: "Nó cũng phải có một cái tên, bằng không thì nên kêu nó như thế nào?"

"Ưm..." Khương Nam Vũ có chút phiền não: "Vậy thì gọi là, gọi là 'bé Vũ'?"

Liên Tiêu lắc đầu: "Em mới là bé Vũ."

Thế mới nói... chó phốc nhỏ chẳng phải là cậu à...

Khương Nam Vũ chu môi, nói: "Anh có gọi em như vậy đâu, cứ đặt cho nó thế đi."

"Không được." Ngón tay Liên Tiêu đặt trên ghế sô pha, run rẩy như bị co giật, như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng lại không thể.

Hắn nhẹ giọng nói: "Nam Nam, bé Vũ... đều là em mà, đều dùng để gọi em."

Tim Khương Nam Vũ đột nhiên tê dại, có ảo giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tai cậu đỏ bừng, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy... vậy gọi là 'Nặc Nặc' đi."

"Nặc Nặc." Liên Tiêu nhẩm đi nhẩm lại.

Khương Nam Vũ càng thêm ngượng ngùng, cậu thật sự không biết đặt tên mà.

"Chẳng phải nó là cún con sao, mọi người khi mà thấy cún con dễ thương, thì sẽ luôn đùa giỡn kêu 'chậc chậc chậc chậc (*)', vậy cứ gọi nó là 'Nặc Nặc' đi."

(*) này tui gọi theo tiếng kêu chó tui ở nhà nha hehe.😅

"Nặc Nặc." Liên Tiêu lại gọi một tiếng.

Chó phốc nhỏ đang chơi đùa với con sói đen lớn lập tức dựng đôi tai nhỏ trắng mịn như tuyết lên, cảnh giác giật giật, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, không phát hiện ra chuyện kỳ lạ gì, rồi lại mềm mại dinh dính nằm nhoài trên quả đầu bự của sói đen.

Liên Tiêu cười khoan khoái: "Nặc Nặc, đáng yêu quá."

Khương Nam Vũ hơi xấu hổ khi tự đặt biệt danh vô tri cho "chính mình", thế là vươn tay chỉ về phía con sói đen lớn, dáng vẻ khá cáu kỉnh.

Nhưng cho dù cậu có cáu kỉnh đi nữa thì trông vẫn cực kỳ mềm mại, nhẹ nhàng nói: "Vậy nó cũng phải đặt tên."

"Được." Liên Tiêu đồng ý rất sảng khoái: "Em đặt cho nó đi."

Khương Nam Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Gọi là—— Đô Đô?"

Nặc Nặc, Đô Đô.

Nhìn con sói đen vạm vỡ uy mãnh, nhưng lại phát ra tiếng "tutu" quanh quẩn trong kẽ răng, làm Khương Nam Vũ không nhịn được cười thầm.

Liên Tiêu cực kỳ hài lòng, thấy Khương Nam Vũ tươi cười rạng rỡ, bèn nói: "Được, vậy thì gọi là Đô Đô."

Thật kỳ lạ.

Khương Nam Vũ mơ hồ nghĩ.

Cậu đã bao giờ thấy dáng vẻ Liên Dự cười cởi mở như thế này chưa nhỉ?

Nhưng tại sao... hình như có hơi khang khác ?

Hoặc là nói, có chỗ nào đó là lạ?

Cậu cố gắng suy nghĩ, nhưng lại không có chút manh mối nào cả.

Chỉ cảm thấy khi Liên Dự cười lên, cũng thật đẹp.

Thế là Khương Nam Vũ lại cong mắt cười lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro