🌃 Chương 2 🌃: Nhầm lẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sel

Công ty Phương Chính là một công ty chứng khoán mới nổi trong những năm gần đây. Ở thành phố hạng nhất như Nam Giang, nơi tấc đất tấc vàng mà có thể đặt trụ sở công ty ở ngay trung tâm thành phố, cho thấy sự phát triển nhanh chóng của công ty này.

Tòa nhà này có hơn năm mươi tầng, cao chót vót nổi bật giữa thành phố sầm uất.

Trong lòng Hướng Hành vừa thán phục vừa bước theo Thẩm Ngạn Chu đi vào office building.

Cô lễ tân trước quầy đang lướt mạng, tính thời gian cũng chỉ còn nửa giờ nữa là tan làm. Cô ta mới vừa mở điện thoại, khóe mắt đã liếc thấy có hai bóng người đi vào từ cửa lớn.

Cả hai người đều có thân hình rất lý tưởng, khiến ai nhìn vào cũng khó có thể dời mắt. Nhất là người đi ở đằng trước, mặt cũng đẹp trai đến nỗi chẳng nói thành lời.

Khi cô lễ tân đang cố gắng kiểm soát không để miệng mình nở nụ cười quá mức thèm thuồng, một tấm thẻ cảnh sát đã đưa đến trước mặt cô ta.

Người đàn ông đứng đầu có nét mặt bình tĩnh, giọng nói không chút gợn sóng: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố Nam Giang, đến để tìm hiểu một số việc."

Trong vài giây ngắn ngủi, cô lễ tân chưa kịp rơi vào lưới tình đã bị tấm thẻ cảnh sát làm cho tỉnh táo.

Người đàn ông bên cạnh nhận thấy cô ta có chút sợ hãi, tốt bụng an ủi: "Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài câu đơn giản thôi. Ở đây có một người tên Lý Tuệ đúng không?"

"Vâng... Đúng vậy."

"Cô có quen cô ấy không?"

"Không quen." Giọng cô lễ tân nhỏ như muỗi kêu, chỉ sợ sẽ nói sai câu nào đó.

"Vậy ở đây có ai quen biết cô ấy không? Hoặc có ai là bạn cô ấy chứ?" Hướng Hành hỏi.

"Hay là hai anh ngồi đây đợi một chút, để tôi đi gọi quản lý bộ phận của cô ấy." Cô lễ tân không còn bận tâm đến việc có trai đẹp nữa, chưa kịp nói xong đã chạy biến.

Hướng Hành đã quá quen với cảnh này, chỉ tiếc nuối lắc đầu. Đội trưởng của họ có gương mặt hấp dẫn như vậy nhưng tính cách lại lạnh lùng hơn cả băng, khi không nói gì thật sự rất đáng sợ. Không chỉ các cô gái, ngay cả các thành viên trong đội cảnh sát hình sự khi mới gặp Thẩm Ngạn Chu cũng cảm thấy e dè.

Hướng Hành theo Thẩm Ngạn Chu ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà có vẻ đắt tiền, giọng hơi phấn khởi: "Đội trưởng, đây đúng là nơi liên quan đến tiền bạc nhỉ, tôi thấy bầu không khí ở đây sang trọng đắt đỏ thật."

Thẩm Ngạn Chu không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.

Không nhận được phản ứng, Hướng Hành thấy kỳ lạ, quay đầu theo ánh mắt của Thẩm Ngạn Chu nhìn về phía trước.

"Đội trưởng, anh nhìn gì thế?" Hướng Hành tò mò, vào giờ này mọi người đều đang làm việc, trên đường cũng không có mấy người.

Tầm nhìn chỉ có tòa nhà cũ hơn ở đối diện đường với vài chữ lớn màu đỏ: Đài truyền hình Nam Giang.

Thẩm Ngạn Chu rũ mắt: "Không có gì."

Không lâu sau, một người phụ nữ mặc đồ công sở màu xám nhạt bước đến, mỉm cười: "Xin chào, hai anh là cảnh sát phải không? Tôi là quản lý bộ phận của Lý Tuệ, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Hướng Hành không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi muốn tìm hiểu một số chuyện về Lý Tuệ, cô có thể nói chi tiết về tình hình của cô ấy không?"

Quản lý vẫn nở nụ cười, lén nhìn Thẩm Ngạn Chu ở bên cạnh.

Người đàn ông không nói gì, toàn thân mặc đồ đen, mắt hơi rũ xuống nên không thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt. Anh chỉ ngồi đó thôi mà khí thế mạnh mẽ đã tràn ngập, làm cô ta như bị đóng đinh tại chỗ, cổ họng bắt đầu khô khan.

Trấn tĩnh lại, quản lý mới mở miệng: "Lý Tuệ có chuyện gì sao? Hôm nay cô ấy không đi làm."

Hướng Hành liếc nhìn Thẩm Ngạn Chu một cái, nhận được chỉ thị, nói thẳng: "Cô ấy chết rồi."

Vừa nghe câu này, nụ cười trên môi quản lý không giữ được nữa, mặt cô ta lập tức tái nhợt, lắp bắp: "Sao... sao có thể? Hôm qua cô ấy còn rất bình thường."

"Là sự thật, xác của cô ấy được phát hiện tại nhà vào chiều hôm nay."

Quản lý hơi há miệng, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói được câu nào vì quá shock.

Thẩm Ngạn Chu luôn quan sát cô ta một cách kín đáo, phản ứng đầu tiên của con người không thể nói dối được. Cô ta có thể khó chấp nhận sự thật này, cũng có chút sợ hãi hoảng loạn, nhưng duy chỉ không có biểu hiện hoang mang.

Hướng Hành mở sổ ghi chép, cắn nắp bút, chuẩn bị ghi lại: "Chuyện này mong cô giữ bí mật, cũng hy vọng cô biết gì nói đó, chúng tôi mới có thể sớm phá được vụ án này."

"... Vâng."

Trong nửa giờ tiếp theo, Thẩm Ngạn Chu và Hướng Hành biết được nhiều chuyện về Lý Tuệ từ miệng quản lý.

Lý Tuệ vào bộ phận giao dịch của Công ty Chứng khoán Phương Chính cách đây hai năm, làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên tính cách của cô ta quá mạnh mẽ, nóng nảy, thuộc dạng không để ai yên, từng cãi nhau với sếp, không hòa đồng với đồng nghiệp, cũng chẳng có bạn bè trong công ty.

Tiếp đó, họ hỏi thêm vài người xung quanh về Lý Tuệ. Mọi người dù bất ngờ nhưng đều hợp tác, cuộc nói chuyện cũng kết thúc suôn sẻ không lâu sau đó.

Nắm rõ tình hình rồi, hai người chuẩn bị quay lại cục cảnh sát.

Dành cả buổi chiều nhưng không thu thập được thông tin hữu ích nào, Hướng Hành không tránh khỏi thất vọng. Anh ấy cúi đầu, theo sau Thẩm Ngạn Chu bước ra ngoài: "Đội trưởng, những người vừa rồi có vấn đề gì không?"

Thẩm Ngạn Chu liếc nhìn anh ấy: "Cậu thấy có vấn đề không?"

"Không, chỉ là trong lòng thấy kỳ lạ." Sao có thể trùng hợp như vậy, tất cả mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm.

"Xem ra hung thủ này khá xảo quyệt." Hướng Hành không khỏi thở dài.

Lúc gây án bình tĩnh, sau khi giết người còn cẩn thận xóa hết mọi dấu vết, đây không phải tố chất tâm lý mà người bình thường có.

"Sợ à?"

"Không, tôi là cảnh sát mà, có gì phải sợ."

Thẩm Ngạn Chu khẽ hừ một tiếng, bước nhanh về phía trước: "Vậy đừng nói nhảm nữa."

"Biết rồi." Hướng Hành tăng tốc, đuổi kịp người đàn ông phía trước.

-

Màn đêm buông xuống, đèn hoa lên, thắp sáng các con phố của thành phố.

Từ Niệm Chi sau khi họp xong không vội rời đi, ngồi lại chỗ làm để viết nốt tổng kết cuộc họp. Vừa gõ xong chữ cuối cùng, tin nhắn của Dương Tiểu Bàn hiện lên, giục cô xuống nhanh.

Tối qua thức đêm viết bài, trưa bị điện thoại của Tần Phỉ đánh thức, Từ Niệm Chi định về nhà tắm rửa ngủ một giấc, nhưng Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn nhất định kéo cô đi ăn thịt nướng.

Được rồi, trạch nữ cuối cùng vẫn bị thịt nướng đánh bại.

Sau khi vào đài truyền hình, bạn thân nhất của Từ Niệm Chi là Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn, ba người có một nhóm nhỏ, thường xuyên chia sẻ chuyện phiếm. Gần đây quá bận, đã lâu không tụ tập cùng nhau.

Để tiết kiệm thời gian, Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn đã xuống trước để lấy xe.

Mũi tên chuột nhấp vào nút lưu, Từ Niệm Chi đóng máy tính, giơ tay xoa cổ mỏi nhừ.

Không muốn để họ đợi lâu, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rời khỏi văn phòng.

Vừa mưa xong, không khí vẫn còn hơi lạnh và ẩm ướt.
Từ Niệm Chi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, theo phản xạ kéo chặt áo khoác dệt kim. Gió thổi tới, luồn qua váy làm chân cô lạnh run.

Tối nay Hạ Ngôn lái xe mới, Từ Niệm Chi chưa từng thấy qua, nên trong cơn run rẩy cô lấy điện thoại ra, mở nhóm "Hoa dại cũng có mùa xuân", xác nhận lại tin nhắn của Hạ Ngôn trong nhóm, là chiếc BMW màu đen, biển số đuôi 815.

Hứa Niệm Chi không biết rõ biểu tượng của BMW trông thế nào, đứng yên suy nghĩ một chút.

Một chiếc xe màu đen đậu bên đường khó mà bỏ qua.
Từ Niệm Chi nhìn qua, liếc biển số xe, đúng là đuôi số 815.

Màu sắc và biển số đều khớp, cô không nghĩ ngợi nhiều, đi thẳng đến bên xe.

Điện thoại nhận được một tin nhắn mới từ chủ nhiệm.
Từ Niệm Chi sợ bỏ lỡ việc quan trọng, vừa mở cửa xe ngồi vào vừa cúi đầu mở WeChat, không quên thắt dây an toàn.

Cảm nhận được sự ấm áp trong xe, cô thoải mái thở ra một hơi, rồi dựa lưng vào ghế phụ: "Đi thôi."

Không ngoài dự đoán, nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm sau giờ làm không phải là chuyện tốt.

Ba dòng chữ đen nằm dưới cùng màn hình: [Niệm Chi, cuối tuần này ở cục cảnh sát thành phố có một buổi phỏng vấn, cố gắng làm thêm giờ, tranh thủ hoàn thành bài viết trước khi đi làm vào thứ hai tuần sau.]

Sau đó người đối diện gửi một tệp tài liệu qua.

Thấy hai chữ "làm thêm giờ", Từ Niệm Chi nhíu mày.

Lại làm thêm giờ, tháng này làm thêm bao nhiêu lần rồi. Người thì muốn làm việc đến chết, cũng không thấy lương tăng chút nào.

Mặc dù phàn nàn, cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: [Nhận được rồi.]

Trong tài liệu là một số thông tin về buổi phỏng vấn này, Từ Niệm Chi lướt qua một trang, trên trang thứ hai tìm thấy thông tin cơ bản về người phỏng vấn.

[Thẩm Ngạn Chu, nam, 25 tuổi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát thành phố Nam Giang, tốt nghiệp Đại học Công an Trung Quốc...]

Từ Niệm Chi lướt qua vài dòng, nhớ một số nội dung quan trọng, cuối cùng mới rời mắt khỏi màn hình.

Nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn là tòa nhà đài truyền hình Nam Giang, Từ Niệm Chi mới phát hiện có gì đó không đúng. Cô nghi ngờ quay đầu lại: "Sao còn chưa..."

Chữ "đi" còn chưa kịp thốt ra, cô đã nhìn thẳng vào mắt người đàn ông lạ trong xe.

Trong xe không bật đèn, ánh đèn đường chiếu xuống bao trùm phần lớn cơ thể người đàn ông, ngược sáng, không thấy rõ khuôn mặt anh.

Chỉ có thể thấy đôi lông mày đen đậm cùng đôi mắt sâu thẳm, có chút quen thuộc.

Rõ ràng lông mày sắc bén, nhưng lúc này đôi mắt đó lại mang ý cười, ngay cả sự xa cách của anh cũng giảm bớt.

Từ Niệm Chi nhận ra anh mặc áo khoác gió màu đen.

Trong đầu lóe lên ánh sáng trắng.

Cô nhận ra, anh chính là người đàn ông trong thang máy hôm nay.

Phía sau còn có một người đàn ông đang ngồi, nhìn cô với ánh mắt bối rối.

Ba người nhìn nhau một lúc, Từ Niệm Chi là người phản ứng đầu tiên.

Cô vuốt vuốt tóc mai, cố gắng giữ giọng bình thường nói: "Xin lỗi, tôi lên nhầm xe rồi."

Nói xong không chờ người đàn ông đáp lời, cô đã mở cửa xe định nhanh chóng thoát thân.

Nhưng cô quá căng thẳng, dường như quên mất mình còn đang thắt dây an toàn, sức mạnh mạnh mẽ lại kéo cô về ghế.

...

Cảm giác trong xe lại trở nên yên tĩnh hơn, hình như còn nghe thấy tiếng cười nhẹ của ai đó.

Từ Niệm Chi nhắm mắt lại, cảm thấy mình nhất định hôm nay ra khỏi nhà quên xem tử vi, không thì sao lại gặp cùng một người hai lần chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh quay đầu định tìm khóa dây, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng từ ghế lái đưa ra.

"Cạch." Tên đầu sỏ khiến cô xấu hổ được mở ra.

Từ Niệm Chi không dám ngẩng đầu, chỉ dùng đỉnh đầu đối diện với người đàn ông, nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn."

Thẩm Ngạn Chu nhìn chằm chằm vào xoáy tóc đáng yêu của cô, rộng lượng đáp lại: "Không có gì."

Lần này, giọng của người đàn ông mang theo ý cười.

Trước khi mình chết vì xấu hổ, Từ Niệm Chi không quan tâm đến hai người đàn ông trong xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, có thể nói là chạy trối chết.

-

Nhìn cô gái xuống xe rồi ngồi vào chiếc BMW không xa, Thẩm Ngạn Chu thả lỏng vai, đưa tay xoa xoa trán.
Chiếc xe nhỏ màu đen phóng đi, đầu anh vẫn đầy hình ảnh của cô.

Mái tóc dài buông xõa trên vai, cổ áo váy hoa, hướng lên là chiếc cổ thon, trên đó đeo một chiếc vòng cổ lấp lánh ánh vàng, dưới chân váy lộ ra một đoạn chân trắng, trên chân còn mang một đôi tất trắng có viền hoa.

Rất đáng yêu. Thậm chí còn đáng yêu hơn trước.

Người ngồi sau là Hướng Hành nãy giờ không dám lên tiếng, đợi người đi rồi mới có thể nói: "Đại ca, anh quen cô ấy à?"

Nãy giờ ngồi sau nhưng từ vị trí của anh ấy vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Ngạn Chu qua gương chiếu hậu.

Anh ấy suýt nữa nghĩ mình gặp ma! Ánh mắt của đội trưởng!! Khi nào!! Lại dịu dàng như vậy!!

Nghe thấy Hướng Hành hỏi vậy, Thẩm Ngạn Chu rút lại nụ cười: "Liên quan gì đến cậu?"

Không đúng! Là cảnh sát hình sự, trực giác nói với anh ấy rằng không đúng!

Nhưng vừa rồi nhìn hai người họ, không giống như quen biết nhau.

Hướng Hành chìm trong suy nghĩ, vừa rồi nhìn thấy mặt bên của cô gái, tự dưng cho anh ấy cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra ngay.

Bàn đạp ga bị giẫm mạnh, xe lao về phía trước.

Hướng Hành vẫn đang suy nghĩ, chưa kịp phản ứng thì cả người bị đẩy mạnh về sau.

Bánh xe sát đất quay nhanh, thân xe màu đen lướt qua các tòa nhà với đèn neon nhấp nháy đủ màu.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa." Thẩm Ngạn Chu nắm chặt tay lái, giọng nói vững vàng: "Anh Dũng vừa gửi tin nhắn, nói đã khôi phục được camera giám sát rồi."

-

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng Thẩm: Phải làm sao đây, vợ đáng yêu quá, muốn hôn quá!!!!

2665 words
15.08.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro