Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Ngày 10/01/2023

Editor: Yang

Nghĩ như vậy, Kỷ Lam không nhịn được đem lời hỏi ra miệng.

Sau khi hỏi xong Kỷ Lam không nhịn được ảo não, nàng hỏi cái này làm gì, người ta cũng sẽ không nói cho nàng a!

Chỉ là ngoài dự liệu của Kỷ Lam, Ngao An An lại trả lời: "Quỷ đúng là không thể ăn, nhưng ta có nói ta là quỷ sao?"

Kỷ Lam nghe nữa câu đầu còn nghĩ muốn nói nếu không thể vậy cô là đang làm cái gì, nhưng nghe đến nửa câu sau liền bị dọa sợ.

Cái gì? Nàng... Nàng không phải quỷ?

"Vậy cô là... Con người?" Kỷ Lam hỏi lại, tròng lòng dâng lên một tia hy vọng. Có lẽ đối phương có phương pháp đặc thù gì đó.

"Ta cũng không con người." Ngao An An không chút suy nghĩ trả lời.

"Vậy cô..." Rốt cuộc là cái gì?

Kỷ Lam nhìn Ngao An An, vẫn là không dám đem vế sau nói ra. Tâm tình thấp thỏm, sợ hãi nhìn về Ngao An An một cái... giống loài mới?

"Việc này ngươi không cần phải biết, ta sợ sẽ dọa ngươi nhảy dựng." Ngao An An liếc mắt nhìn Kỷ Lam một cái, nàng nhớ rõ dáng vẻ Kỷ Lam bị dọa sợ.

"Vậy thì không... Không cần." Kỷ Lam vội vàng từ chối, chỉ là trong lòng không nhịn được suy đón.

Chẳng lẽ trên đời này có những sự tồn tại mà con người bọn họ không biết đến, có quỷ, kể cả các chủng tộc khác trong truyền thuyết?

Ai! Cứ như vậy, thế giới quan của nàng, nhân sinh quan, giá trị quan tất cả đều lật đổ cả. Giống như ngủ một giấc dậy, cả thế giới đều thay đổi.

Nhưng mà giây tiếp theo, Kỷ Lam đột nhiên nhớ tới việc nàng đi tìm Liên đại sư lúc chiều.

Không phải quỷ, Liên đại sư còn có thể đuổi sao?

Kỷ Lam nhớ lại nàng đã hẹn Liên đại sư vào ngày mai, Kỷ Lam không nhịn được cảm thấy chột dạ. Bởi vì Ngao An An cũng không có đối với nàng làm chuyện gì.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Kỷ Lam không mong Ngao An An và Đao Lao quỷ tiếp tục xuất hiện bên cạnh nàng. Kỷ Lam chỉ hy vọng bọn họ rời đi, cũng không muốn làm hai người họ bị thương.

"Ngươi không ăn sao?" Ngay lúc Kỷ Lam vẫn còn đang suy nghĩ, Ngao An An lại tiếp tục gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, một bên vừa ăn một bên vừa hỏi.

Kỷ Lam nhìn Ngao An An, sau đó đi tới ngồi cạnh Ngao An An bắt đầu ăn cơm của nàng. Nhưng là Kỷ Lam ăn lại không cảm nhận được chút mùi vị gì.

"Thế giới này có rất nhiều người giống như cô sao?" Đã biết được thân phận của Ngao An An, Kỷ Lam ít đi mấy phần sợ hãi nhiều thêm vài phần tò mò hỏi.

"Chỉ có mình ta, nhưng quỷ lại có rất nhiều." Ngao An An lại ăn một miếng thịt gà, cảm giác vị ngon của thịt gà đang làn tỏa trong miệng. Ngao An An thật tình cảm thấy thức ăn ở đây thật sự không tồi.

Xem ra nàng lại có thêm một lý do để ở lại đây!

Kỷ Lam nghe được câu trước còn tự cảm thấy có chút an ủi, nhưng khi nghe đến câu sau Kỷ Lam liền lẳng lặng đem chút an ủi về xuất hiện của nàng thu lại.

"Tôi bây giờ có thể nhìn thấy các cô, vậy về sau có phải hay không cũng nhìn thấy quỷ? Nghe nói những người có mệnh thật kém mới có thể thấy quỷ thôi."Kỷ Lam thật cẩn thận hỏi.

Có thể nhìn thấy Ngao An An* cùng Đao Lao quỷ Kỷ Lam thật sự cảm thấy nàng có chút quá sức chịu đựng rồi, vẫn là cầu mong đừng nhiều thấy mấy con quỷ khác nữa.

*Trong bản dịch ghi là Kỷ Lam nhưng nếu để vậy thì không hợp với câu sau nên editor đổi thành Ngao An An.

"Ngươi muốn nhìn thấy quỷ sao? Ta có thể giúp ngươi mở mắt âm dương nha."

"Không... không cần." Kỷ Lam lập tức nói, giọng nói liền không nhịn được cao hơn.

"Không cần thì thôi vậy, ta rất hiếm khi mở mắt âm dương cho con người." Ngao An An nhìn Kỷ Lam cảm thấy rất là đáng tiếc nói.

Kỷ Lam khóe miệng không nhịn được run rẩy, cái này cũng thật khó có người muốn nó!

Khoảng thời gian sau đó, cả hai người đều không nói chuyện nữa.

Ngao An An đem mọi chuyện ném ra sau đầu mà chăm chút ăn.

Sau khi ăn xong, Ngao An An liếm liếm môi: "Đồ ăn của các ngươi ngon thật, ta còn chưa có ăn qua đồ ăn ngon như vậy."

"Vậy trước kia cô ăn cái gì?" Kỷ Lam tò mò hỏi.

"Ăn hoa cỏ hoặc là trực tiếp không ăn." Ngao An An trả lời. Tất nhiên hoa cỏ trong lời nói của nàng cũng không phải hoa cỏ bình thường, nhưng việc này không cần thiết nói cho Kỷ Lam nghe.

"Nga." Kỷ Lam đáp, trong lòng tiếp tục suy nghĩ về thân phận của Ngao An An.

Con người chính là như vậy, cái gì càng thần bí càng không nhịn được muốn tìm hiểu. Chính là dù nghĩ thế nào, một chút cũng đều không ra.

Ngao An An xem như không nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Lam, sau khi ăn xong đồ ăn vặt lại tiếp tục ôm gối đầu xem TV.

Kỷ Lam nhìn Ngao An An như vậy, một chút sợ hãi cuối cùng cũng không còn. Bởi vì Ngao An An trông thật sự rất vô hại.

Nghĩ đến lúc sáng nàng bị dọa, Kỷ Lam tiếp tục mở miệng hỏi: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện nữa không? Lúc đầu, cô là di theo Tôn Tiệp, về sau lại đi theo tôi?"

"Ta chỉ là nghĩ đợi nhà ngươi không có ai để xem TV, ai biết đèn nhà ngươi lại đẹp như vậy. Chiếu đến ta không nhịn được thu nó." Nghe Kỷ Lam hỏi, Ngao An An nghĩ nghĩ, sau nghiên đầu nhìn về phía Kỷ Lam vô cùng vô tội nói.

Kỷ Lam nghe xong, lập tức ngây người. Kỷ Lam thật sự không nghĩ đến nghe được lý do lại... tùy hứng như vậy.

Khóe miệng run rẩy, Kỷ Lam nếu có thể quay lại quá khứ, ở tại lúc đèn nhà nàng đột nhiên biến mất, nàng có thể coi như không biết gì mà quay người rời đi không?

Nếu vậy, nàng có phải hay không sẽ không gặp phải mấy chuyện sao đó không?

Cái gì cũng không biết? Không biết quỷ có thật, cũng không biết "giống loài không phải quỷ cũng không phải người" này. Mà không phải giống như hiện tại bắt đầu bị Ngao An An tẩy não?

Nhìn ánh mắt dại ra của Kỷ Lam, mà Đao Lao quỷ vẫn luôn đem chính mình thành không khí không nhịn được cho Kỷ Lam một ánh mắt thương hại.

Đối với Đao Lao quỷ, hắn bị Ngao An An chọn trúng là bởi vì hắn là con Đao Lao quỷ mạnh nhất còn lại trong đám Đao Lao quỷ.

Mà Kỷ Lam, nàng đơn thuần là do xui xẻo.

Đây là mệnh a!

___

Ngày hôm sau.

Trời sáng, Kỷ Lam liền rời giường. Theo thói quen, Kỷ Lam liền đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ liền đi ra cửa.

Tất cả các động tác đều cùng quá khứ giống nhau. Chỉ là lúc đi đến phòng khách, nhìn đến người kia, cả người liền ngẩn ra.

Nàng thật sự đã quên, quên vị khách không mời mà đến hôm qua.

"Chào buổi sáng." Nhìn thấy Kỷ Lam, Ngao An An một bên xem TV nói.

"Chào buổi sáng." Kỷ Lam nói, sau đó đi đến phòng bếp. Bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Bình thường chỉ chuẩn bị một phần, nhưng nhớ đến Ngao An An, liến làm nhiều thêm một phần.

Đợi sau khi nấu xong bữa sáng, Ngao An An nhìn phần ăn trước mặt mình liền mỉm cười nói với Kỷ Lam: "Cảm ơn."

Nụ cười này, trước sau như một, đều xinh đẹp đến muốn mạng.

"Không có gì." Kỷ Lam đáp lại, sau đó liền cúi đầu ăn phần cơm của mình.

Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Lam liền có chút không yên, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa lớn như đang đợi ai đó.

Ngao An An cùng Đao Lao quỷ đều biết Kỷ Lam đang nghĩ gì. Nhưng hai người thật ăn ý xem như chưa biết chuyện gì.

Kỳ thật, bọn họ cũng thật muốn nhìn xem, Liên đại sư làm thế nào để đuổi long/quỷ.

Ở lúc Kỷ Lam chờ đợi rồi chờ đợi, chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.

Chuông vừa kêu lên, Kỷ Lam liền vội vàng mở cửa.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy Liên đại sư.

"Đại sư, mời vào." Kỷ Lam lập tức nói.

Liên đại sư gật đầu đi theo Kỷ Lam vào trong nhà. Vừa đi vào, liền nhìn thấy Ngao An An đang ngồi trên ghế sofa cung Đao Lao quỷ đang đứng cạnh nàng.

Nhìn hai người Liên đại sư liền biết đây chính là hai con quỷ trong miệng Kỷ Lam.

Liên đại sư nhìn nhìn liền xác định con quỷ đang đứng thật sự là Đao Lao quỷ, nhưng mà nhìn đến Ngao An An đang ngồi. Hắn lại không xác định được đối phương là người hay là quỷ. Bởi vị trên người đối phương không có quỷ khí mà trên người nàng còn có... Ánh sáng công đức?

Là hắn nhìn lầm? Ánh sáng công đức sao có thể ở trên người một người trong có chút lêu lỏng còn đi cùng với một con quỷ.

"Đây là ai?" Ngao An An nhìn chầm chầm Kỷ Lam, dẫn đầu mở miệng hỏi.

Kỷ Lam nghe được câu này, lời nói đều có chút nghẹn lại, sau đó nói: "Là tôi mời... Vị đại sư này chính là loại có thể đuổi quỷ."

Nói xong, Kỷ Lam nhìn ánh mắt trong suốt của Ngao An An. Không biết tại sao lại có suy nghĩ Ngao An An từ sớm đã biết. Mà kỳ lạ hơn, Kỷ Lam không nhịn được né tránh ánh mắt của Ngao An An.

Ai! Rõ ràng nàng mới là người bị dọa, vì sao nàng lại cảm thấy chột dạ nha!

Nghe Kỷ Lam nói, Ngao An An nhướng mày sau đó thấp giọng nói: "Hắn đến đuổi ngươi nha Đao Lao quỷ."

Đao Lao quỷ nghe được Ngao An An nói, thân hình chợt lóe. Đột nhiên lao đến trước mặt Liên đại sư liền hiện nguyên hình, đồng thời nhếch miệng cười, lộ ra bốn cái răng bén nhọn nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi?"

Kỷ Lam nhìn thấy Đao Lao quỷ đột nhiên lao đến tim đều muốn ngừng đập, đợi đến lúc nhìn thấy ngoại hình của Đao Lao quỷ biến hóa liền muốn hét chói tai. Nhưng may mắn nàng còn kịp dùng tay che kín miệng mình.

Mà Liên đại sư cũng phản ứng rất nhanh, vội rút một lá bùa từ túi tùy thân ném ra ngoài. Nhưng lúc lá bùa ném lên người Đao Lao quỷ, một chút phản ứng cũng không có.

Mặt Liên đại sư liền trắng thêm vài phần.

Đao Lao quỷ này cũng quá mạnh rồi!

Lá bùa của hắn nhưng đối với Đao Lao quỷ một chút tác dụng cũng không có.

"Rống ~" Ngay sau đó, Đao Lao quỷ liền rống lên, ngay lập tức trong phòng vang vọng tiếng rít gào, Liên đại sư lui về sau vài bước.

Sau khi lấy lại tinh thần, Liên đại sư liền lập tức chạy nhanh về cửa lớn. Chỉ tiếc là, cánh cửa kia lại không thể mở ra.

Lúc này, Liên đại sư chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng tràn ra ngoài.

Ngay sau đó, Liên đại sư lập tức quay đầu lại nói: "Xin thay cho tôi."

Hắn tuy rằng là một đại sư bắt quỷ nhưng cũng chỉ là một kẻ gà mờ a! Gặp phải mấy cô hồn dã quỷ bình thường còn tốt, nhưng mà gặp phải lệ quỷ hắn chỉ có thể chịu chết!

Kỷ Lam ở một bên nhìn: "..."

__ Vả mặt cũng quá nhanh a, bốp bốp bốp ~ mặt có chút đau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro