Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi cậu bình phục tâm tình cho tốt hẳn, ngày thứ hai Thẩm Lạc Thâm đã đến Hải thị, vừa thấy biểu cảm của người kia liền xoay người đem đồ cùng Tư Tịch kéo vào chiếc Volvo của mình.

Thẩm Lạc Thâm từ trước đến giờ suy nghĩ hấp tấp, nhưng cho cùng vẫn là thật sự quan tâm Tư Tịch.

Hắn vừa lái xe vừa oán giận: "Bảo bối, anh vì đón bé mà bắt ngay chuyến tàu đêm. Bớt đắp một cái mặt nạ rồi còn thêm một lần thiếu ngủ, không biết đã mọc ra bao nhiêu nếp nhăn mà mắt thường không thấy được rồi, thiệt thòi chết anh."

"Mày đàn bà dữ vậy luôn, có mệt không?"

Tư Tịch nằm ở ghế sau xe, không chịu nổi mà phải mở cửa sổ. Cậu không thích ai xịt nước hoa trong xe, mà Thẩm Lạc Thâm còn cố tình xịt nước hoa cả xe cả người.

Từ gương chiếu hậu hắn nhìn thấy cái liếc mắt của cậu, Thẩm Lạc Thâm thở dài một tiếng: "Biết không, tao cực kì chán nói chuyện về nhan sắc với mày."

Tư Tịch không xấu, mà là lười quản, bề ngoài cùng thái độ sống giống nhau. Cha mẹ cậu có tính cách ôn hòa, từ nhỏ đã nuôi cậu theo chế độ nuôi thả, tất cả quyết định trọng đại trong đời của cậu họ đều không can thiệp. Mà Thẩm Lạc Thâm cũng hiểu, thời điểm Tư Tịch come out, hắn ở cạnh bên chứng kiến.

Hắn cầm máy quay, quay lại quá trình come out của Tư Tịch từ đầu tới đuôi. Đây là yêu cầu riêng của Tư Tịch, bảo là muốn lưu lại làm kỷ niệm.

Ngày ấy, Tư Tịch ngồi đối diện cha mẹ ở trên ghế salon thẳng thắn nói ra tính hướng. Bọn họ hàn huyên rất lâu, cuối cùng hai mẹ con ôm nhau khóc rống, chảy nước mũi nước mắt, giấy vệ sinh ném ra một đống.

Lão Tư thì lại ở một bên không lên tiếng, thần sắc phức tạp, ánh mắt khó lường, như là đang đấu tranh tâm lí kịch liệt.

Thẩm Lạc Thâm vốn là có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến gia đình cậu ôn hoà như vậy, trong nháy mắt liền bình thường trở lại.

Bộc lộ xong xuôi, bốn người vui vẻ xách nhau đi ăn lẩu. Khi đó Tư Tịch vừa mới lên lớp 11.

Thẩm Lạc Thâm vẫn cảm thấy thời kì thiếu niên đó của Tư Tịch là lúc nhan sắc cậu đạt đến đỉnh cao. Tóc màu nâu đậm tự nhiên, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo, tính tình ngang ngạnh, dáng dấp này quả thực là manh đến bay lên trời. Nhớ đến tình nghĩa bạn bè thân thiết, Thẩm Lạc Thâm không cam lòng ra tay, kết quả cũng không lâu lắm Tư Tịch có giáo thảo của trường theo đuổi.

Hai người vật nhau hơn nửa năm, cuối cùng vẫn là chia tay, nguyên nhân là lúc thi đại học xong, giáo thảo đi du học.

Tư Tịch khi đó cực kì non nớt, nôn nóng dò hỏi Thẩm Lạc Thâm: "Nếu hắn biết trước sẽ phải đi, tại sao lại tính chuyện yêu đương với tao?"

Không đợi Thẩm Lạc Thâm trả lời, liền cắn răng nói: "Chính là muốn chơi đùa với tình cảm của tao chứ gì? Mẹ nó."

Không gọi thêm đồng bọn, chỉ kéo theo Thẩm Lạc Thâm, hai người chặn giáo thảo ở trong hẻm tối đánh tơi bời. Đánh xong Tư Tịch còn đặc biệt cool ngầu liếm liếm ngón tay: "Tiên sư nó, không biết là ai chơi ai."

Thẩm Lạc Thâm còn nhớ lúc đó trong hẻm hoa mướp vàng treo khắp tường, cùng với giáo thảo mang ánh mắt vô tội khiếp sợ.

"Nhìn lại cái dáng vẻ hiện tại của mày đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, tao nói Tạ Vinh dù gì cũng lớn hơn mày vài tuổi, không hề chăm sóc mày chút nào sao?" Thẩm Lạc Thâm cảm thán.

Tư Tịch nghe vậy nở nụ cười: "Mày đúng là mẹ hiền của tao. Tao với hắn không cùng quan điểm, mỗi người một lập trường, hắn coi tao như vợ thảo, đại khái là hi vọng tao chăm sóc hắn."

Con người Tạ Vinh gian trá, lúc yêu nhau thì cực kì săn sóc, hỏi han ân cần, Tư Tịch cực kì hưởng thụ cảm giác được cưng chiều này. Chỉ là sau khi xác định quan hệ, yêu cầu của Tạ Vinh cũng bắt đầu tăng lên, nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, vân vân, một loạt việc vụn vặt hắn đều hi vọng Tư Tịch làm được hết.

Đương nhiên không phải là hắn tự mình nói ra, nhưng mỗi lần Tư Tịch nấu cơm chậm trễ hoặc là muốn đi ra ngoài ăn cơm, Tạ Vinh sẽ dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu như Tư Tịch là phụ nữ, thì thái độ của Tạ Vinh lúc ấy là đã chuyển từ đối xử với bạn gái thành đối xử với vợ. Bạn gái là để đem ra yêu chiều, còn vợ thì luôn luôn phải làm tròn bổn phận với hắn.

Tư Tịch tự nhận mình không ngốc, nhưng rất nhiều sự việc một hai ngày nay mới đột nhiên nghĩ ra rõ ràng.

"Đừng suy nghĩ nhiều, lần này về đây muốn chơi thì chơi, chỉ cần thân thể thăng hoa, thì phiền não đều sẽ biến mất."

Tư Tịch vẫn còn đang mất tập trung, nghe nói như thế bỗng nhiên sững sờ: "Cái gì? Chơi cái gì?"

Thẩm Lạc Thâm không vui, quay đầu lại mạnh mẽ nguýt cậu một cái: "Tao hứa rồi đó, mày không nhớ hả, đêm qua không phải nói cẩn thận rồi sao?"

Tư Tịch nỗ lực nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua của hai người, cũng không nhớ tới cái khúc đó: "Nói cái gì? Trí nhớ tao không tốt mày đừng có dụ tao."

Thẩm Lạc Thâm nhắc nhở: "Trai bao, miễn phí."

Tư Tịch trống rỗng vài giây, há to miệng hỏi: "Không phải chứ, mày thật sự tìm người luôn?"

"Lừa mày làm gì? Tao sắp xếp giúp mày hẳn hoi. Mày không biết đâu, bạn chịch của người ta xếp một hàng dài, tao nói hết nước hết cái, nói mày là tiểu yêu tinh vừa dâm vừa tiện, người ta mới miễn cưỡng từ chối một hàng dài kia."

"Tao dâm tiện... tao yêu tinh?"

Tư Tịch không nhịn được nhảy đỏng lên, quan sát mình trong gương chiếu hậu: Mặt tái nhợt, quầng thâm mắt, yết hầu nuốt khan một cái.

Cũng có tiểu yêu tinh, nhưng là loại bị hút khô tinh khí.

"Mày nỡ làm vậy luôn? Tao với mày có thù hằn sâu đậm lắm phải không? Hả?"

Thẩm Lạc Thâm cười ha ha nửa ngày: "Đừng sợ, mày ngủ một giấc, tao bảo đảm có thể chịch thoả thích, chơi đã đời thì thôi."

Hình như câu thành ngữ nào có chữ chịch thì thằng này đều nằm lòng hết rồi.

Tư Tịch vô lực nhìn chằm chằm gáy của hắn: "Má. Đột xuất quá rồi... Mày phải cho tao xem trước một cái chứ."

"Yên tâm, anh chuẩn bị cho bé đặc biệt chu toàn."

Nói xong, Thẩm Lạc Thâm đem điện thoại di động ném cho cậu: "Mật khẩu như cũ, album, bức ảnh đầu tiên, coi kĩ một chút, cẩn thận nghiệm hàng."

Tư Tịch cầm điện thoại, cúi đầu bắt đầu mở khoá. Mở bộ sưu tập ra, toàn là da thịt.

Khóe miệng nhúc nhích, cậu ngoan ngoãn mở tấm ảnh thứ nhất.

Quần bò màu đen bao lấy hai cái chân thon dài trong màn hình. Một đôi tay khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon thả.

Tuy rằng chỉ có nửa người dưới, mà vẫn có thể nhìn ra anh trai này chiều cao rất đỉnh, vóc người số một.

Nếu như hai tay hắn không phải đang cầm chim thì tốt hơn.

"... Cái quỷ gì..."

Thẩm Lạc Thâm nói: "Thấy chưa? Ngày hôm qua tao với nó đi toilet, tao bấm vừa lúc nó chưa kịp tiểu ra"

Tư Tịch thật sự muốn bóp chết hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro