Chương 29: Kẻ bị giam cầm trên du thuyền (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Thành thật mà nói, cái tên của con tàu này quá sến.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, dường như nó mang một ý nghĩa sâu xa.

Lạc Sơn Trạch dựa vào cái tên để suy luận.

Cậu thực hiện một phép ghép từ khóa đơn giản, liên kết một số thông tin đã biết.

"Một là du thuyền tới đích, hai là hành khách trên du thuyền nắm giữ số phận của mười ba kẻ bị giam cầm." Lạc Sơn Trạch cong ngón tay, khớp ngón tay vô thức chạm vào môi, tiếp tục nói, "Điểm đến của du thuyền là đảo dành cho những kẻ bị giam cầm, cái tên này là một gợi ý cho chúng ta, trước khi đến đích, chúng ta vẫn có thể kiểm soát số phận của chính mình. Nhưng... điều này có liên quan gì đến những lá bài? Và bốn chất của bộ bài tượng trưng cho điều gì?"

Sau khi tự nói xong, Lạc Sơn Trạc bỗng dưng hoàn hồn, nhận ra ánh mắt của Tần Cách Chiêu và Christine đều tập trung vào mình, cậu lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

"Em... em chỉ đoán thôi. Anh... anh Tần đã nói có thể suy luận thoải mái."

Christine rất tinh ranh, cố ý "Ồ~" một tiếng, giả vờ như đã hiểu ra.

"Hèn chi đại ca nhất quyết phải đưa cậu ra ngoài~ Thì ra là vì đầu óc thông minh~" Anh ta nhướng mày cười, nhìn chằm chằm Tần Cách Chiêu, cố ý trêu chọc, "Trước đây tôi còn hiểu lầm là vì lý do khác~"

Lạc Sơn Trạch khoanh tay dựa vào tường, dáng vẻ ngại ngùng trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Tần Cách Chiêu là người có khả năng tự chủ rất mạnh, song, khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của thiếu niên, hắn không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng chứa đồ, thậm chí còn cảm thấy không thoải mái lắm.

Miệng khô lưỡi khan.

Hơn nữa không có thuốc lá, Tần Cách Chiêu càng cảm thấy cơ thể ngứa ngáy khó chịu.

Hắn đi đến bên cạnh Christine, ngồi trên thùng gỗ đựng đồ lặt vặt.

"Nói về tội danh của cậu trước đi."

"Em à?" Christine xoay khớp ngón tay, như thể đang làm ảo thuật, lấy ra một chiếc bật lửa đính đầy kim cương, "Tội trộm cắp, nhiệm vụ hàng ngày là ăn trộm một thứ gì đó."

"Còn hai người? Có phải cũng có nhiệm vụ hàng ngày không? Nếu chưa làm thì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Phóng hỏa. Đốt một thứ gì đó mỗi ngày, hút thuốc cũng tính. Lạc Lạc thì..." Tần Cách Chiêu giới thiệu ngắn gọn về kỹ năng của mình, vừa định nói về Lạc Sơn Trạch, khóe mắt liếc qua thấy thiếu niên càng ngày càng thu mình lại, gần như cuộn thành một cục bột nhỏ.

Tần Cách Chiêu chợt nhận ra Lạc Lạc nói riêng chuyện này với hắn, ngoài sự tin tưởng tuyệt đối dành cho hắn, còn... bao hàm tình cảm khác.

Thiếu niên chỉ muốn nói với hắn, và cũng chỉ muốn... nhờ vả hắn.

Christine thấy thế, từ từ lùi lại, vẻ mặt kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.

Anh ta đã theo đại ca cool ngầu này tròn mười năm, gần như đã nhìn thấy đủ loại biểu cảm, nhưng nụ cười dịu dàng đến mức buồn nôn này thật sự... là lần đầu tiên thấy.

Christine muốn há to miệng hét lên, anh ta nghiến răng, ghê tởm xoa những mảng da gà trên cánh tay mình.

Tần Cách Chiêu liếc nhìn, nụ cười lập tức biến mất, ánh mắt quen thuộc thành công giúp Christine cạo đi lớp da gà trên người.

"Phát điên cái gì?" Tần Cách Chiêu quát lạnh.

Christine có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn. Anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Người phát điên là anh đấy, đại ca! Chúng ta đang nói thảo luận tử tế, tự dưng anh lại nhếch mép. Nếu không phải anh nhanh chóng bình thường trở lại, em còn tưởng anh bị ma nhập, định ra ngoài tìm thầy cúng để trừ tà cho anh đó!"

Christine rất xứng đáng nhận lấy ánh mắt lườm nguýt từ Tần Cách Chiêu.

Nhưng là đồng đội và anh em, dù có đáng ghét đến đâu, Tần Cách Chiêu cũng sẽ không giấu giếm thông tin.

Chỉ là Lạc Lạc chỉ nói riêng chuyện này với hắn, lẽ ra hắn phải giữ bí mật cho Lạc Lạc.

Sự khó xử của Tần Cách Chiêu không kéo dài quá ba mươi giây, Lạc Lạc ở bên kia đã xấu hổ đến mức co rúm chân, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Có thể cho Christine biết..."

Christine: ?

Christine đẹp trai cau mày suy nghĩ, hai người này đang trao đổi ám hiệu gì vậy?

Ba phút sau, anh ta che mặt, cố gắng kìm nén để không bật cười thành tiếng.

Christine khó khăn chịu đựng, sau khi bình tĩnh lại, anh ta nở một nụ cười giả tạo.

"Nhìn là biết hệ thống cố tình chơi cậu rồi, Lạc Lạc đừng sợ, tôi sẽ không nói với ai đâu, cậu đừng lo." Anh ta lại mím môi, trêu chọc, "Nhiệm vụ của cậu là gì? Không phải là mỗi ngày sàm sỡ một người chứ?"

Anh ta vừa dứt lời, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Nhớ lại bầu không khí ngượng ngùng giữa đại ca và Lạc Lạc, lần đầu tiên Christine cảm thấy trí thông minh của mình dũng sai chỗ.

May mắn thay, có người kịp thời giải vây, phá vỡ tình huống khó xử này.

Còn bốn mươi phút nữa là đến sáu giờ, Nhậm Tiêu vội vã quay trở lại.

"Hay quá! Mọi người đều ở đây." Nhìn thấy Christine, cậu ta nở nụ cười chân thành, "Em đã đến quán bar, sòng bạc, và hội đấu giá. Tuy không có manh mối gì ở quán bar, nhưng em đã thấy những lá bài ở sòng bạc và hội đấu giá."

Tần Cách Chiêu giơ tay lên, kẹp lá 4 Cơ bằng pha lê giữa hai ngón tay, bình thản nói: "Giống kiểu này?"

Mắt Nhậm Tiêu sáng lên, sau đó gật đầu: "Các anh đã lấy được nó rồi à? Đúng vậy! Chính là nó! Lá bài ở sòng bạc là 8 Bích, nó vừa bị người khác thắng khi em đến đó. Lá bài ở hội đấu giá là 10 Cơ, nghe nói sẽ bắt đầu đấu giá lúc sáu giờ."

Tần Cách Chiêu nhìn đồng hồ: "Vừa đúng lúc, chúng ta đi xem buổi đấu giá."

Du thuyền luôn chìm đắm trong thời gian giải trí, bất kể họ xuất hiện lúc nào, mọi người cũng không ngừng vui chơi.

Con tàu có quy mô rất lớn, lớn đến mức một người có thể bị lạc trên đó vài giờ chưa chắc tìm được.

Điểm xuất phát thống nhất của họ đều nằm ở tầng âm một dưới boong tàu, còn trên boong tàu có tổng cộng ba tầng, phòng khiêu vũ, hội đấu giá, sòng bạc,... đều nằm ở tầng một của boong tàu, lên trên nữa là các phòng nghỉ.

Đi lên từ phòng chứa đồ ở tầng âm một, khi đi qua cầu thang, họ tiện thể ghi nhớ bản đồ.

Lạc Sơn Trạch cảm thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi Tần Cách Chiêu: "Có gì không ổn sao?"

"Ừm." Tần Cách Chiêu nhìn lại cậu, gật đầu nói, "Những con tàu du lịch sang trọng có quy mô như thế này khác với tàu chở hàng, chúng sẽ thiết lập các hạng ghế dựa trên số tầng. Nhưng con tàu này hoàn toàn khác. Nó có ba tầng trên boong, vậy mà tầng một lại được biến thành khu giải trí, tầng hai và ba là các phòng nghỉ không phân biệt hạng."

Christine quay đầu nhìn sang hướng khác trên hành lang, nói: "Một con tàu lớn như vậy, chứa ba bốn nghìn người chắc chắn không thành vấn đề, nhưng em đã quan sát sơ qua, cộng cả nhân viên trên tàu, nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn trăm người."

Nhậm Tiêu nói: "Dù sao đây cũng là một phó bản, mặc dù có liên quan đến thực tế, nhưng luôn có những điểm khác biệt."

Cậu ta hiếm hoi thốt một câu mà mọi người đều đồng ý.

Họ mất khoảng mười phút để đi đến phòng đấu giá. So với phòng khiêu vũ, ánh sáng ở đây sáng hơn, phong cách trang trí nội thất cũng sang trọng và lộng lẫy hơn.

Đèn chùm pha lê lấp lánh treo cao trên trần nhà, các bức tường xung quanh treo đầy đủ loại tranh vẽ, khung tranh đều được đính đá quý, như thể in bốn chữ "cực kỳ xa hoa" lên tường.

Christine huýt sáo: "Giàu thật, không sợ bị trộm à?"

"Có lẽ họ vốn không quan tâm đến tiền bạc." Lạc Sơn Trạch nói.

Đối với phó bản, tiền bạc không có sức hấp dẫn, con người và những gì họ sở hữu mới là thứ chúng khao khát. Giống như một số người giàu có ngoài đời chạy theo sự kích thích, tất cả đều cùng một lý do.

Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu, có rất ít người trong phòng đấu giá. Họ tìm đại một chỗ để ngồi, vừa ngồi xuống, Lạc Sơn Trạch cảm thấy có người đang kéo áo mình.

Hóa ra là Nhậm Tiêu.

Cậu ta nghiêng đầu ra hiệu cho Lạc Sơn Trạch, cậu hiểu ý, bèn quay lại nói với Tần Cách Chiêu: "Em đi vệ sinh một chút."

"Tôi đi cùng cậu, tôi cũng muốn đi." Nhậm Tiêu lập tức tiếp lời.

Ban đầu Tần Cách Chiêu hơi do dự, nhưng thấy Nhậm Tiêu cũng đi, hắn không nói gì thêm.

Dù sao cảnh ba người đàn ông cùng nhau đi vệ sinh, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ.

Rõ ràng là Nhậm Tiêu có điều muốn nói.

Sau khi đưa Lạc Sơn Trạch ra khỏi tầm mắt của Tần Cách Chiêu, cậu ta tìm một lối đi vắng người.

Hít một hơi, cậu ta tỏ vẻ khó xử.

Cậu ta hỏi: "... Cậu có thích anh Tần không?"

Lạc Sơn Trạch: ?

Sau vài ngày tiếp xúc với Nhậm Tiêu, cậu cũng biết sơ sơ tính tình của cậu ta. Tên này khi ở riêng với cậu chưa bao giờ tỏ ra tử tế, bây giờ lại đột nhiên thẳng thắng với cậu, thái độ còn rất ôn hòa.

Có gì đó không bình thường.

Không nằm ngoài dự đoán của Lạc Sơn Trạch, Nhậm Tiêu tiếp tục nói: "Nếu cậu thật lòng thích anh Tần, vậy cậu cũng hy vọng anh ấy bình an vô sự đúng không?"

"Anh muốn nói gì?" Lạc Sơn Trạch đưa câu chuyện vào trọng tâm.

"Tôi đã hỏi thăm xung quanh và biết được một quy tắc trên du thuyền." Cậu ta ra vẻ bất lực, "Từ nửa đêm đến sáu giờ sáng, tất cả mọi người phải trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng số phòng có hạn, một phòng tối đa chỉ có thể ở ba người. Tôi... tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ có thể lấy được một thẻ phòng."

Lạc Sơn Trạch: ?

Một thẻ thì một thẻ, cậu tự đi kiếm một cái nữa là được.

Nhưng lời nói hùng hồn như vậy, Lạc Lạc yếu đuối không thể nói ra.

Ít nhất cậu không thể xé bỏ lớp da cừu non của mình trước mặt Nhậm Tiêu, để cậu ta nhận ra cậu có thể là một con sói to.

Nhậm Tiêu tỏ vẻ không đành lòng: "Tôi rất xin lỗi... Tôi không thể không chọn cậu. Christine là người đàn ông của tôi, còn anh Tần là hội trưởng của chúng tôi, anh ấy tuyệt đối không thể gặp chuyện. Vì vậy, tôi chỉ có thể... mong cậu hiểu cho tôi."

Nhậm Tiêu lại tỏ vẻ lo lắng và bất lực: "Anh Tần sẽ không bỏ rơi bất kỳ đồng đội nào, vì vậy lát nữa tôi phải nói dối. Để Christine và anh Tần ở cùng nhau, cậu và tôi ở cùng nhau."

Nhậm Tiêu còn hào hứng và chân thành nói: "Tất nhiên! Trước mười hai giờ, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm cho cậu thẻ phòng thứ hai! Hãy tin tôi! Tôi nhất định sẽ tìm được!"

Diễn xuất vụng về này khiến Lạc Sơn Trạch cười thầm trong lòng.

Cậu lầm bầm, ma mới tin anh.

Rõ ràng là không muốn để cậu nói với Tần Cách Chiêu, cũng không muốn để cậu tự mình đi tìm thẻ phòng nên mới chủ động hứa hẹn với cậu.

Bình luận cũng đang sôi nổi-

[Lạc Lạc đừng tin thằng chả!!! Nó cố tình đấy!!! Trước đây thằng chả cũng từng dùng cách này để hại chết những người cố gắng tiếp cận Tần Cách Chiêu!!!]

[Fuck! ! Thật độc ác! !]

[Lạc Lạc đừng đồng ý! Giật lấy thẻ phòng đi! ! Cho nó biến luôn, mẹ kiếp, tức quá! Ước gì có thể vào đó đá nó! ]

[Đợi tui đến phòng livestream của nó combat!]

[Đừng đừng đừng, chẳng phải làm vậy là tăng nhiệt cho nó sao?!]

Tất nhiên Lạc Sơn Trạch lười đồng ý, nhưng...

Đôi mắt tinh ranh lóe lên, trong lòng cậu chợt nảy ra một ý xấu.

Khuôn mặt xinh đẹp đó lập tức bị màu trắng bệch chiếm lấy, thiếu niên đáng thương nắm chặt váy, khẽ run rẩy.

Một lúc lâu sau, cậu mới lấy hết can đảm nói: "Được, tôi sẽ rời đi trước mười hai giờ... Như vậy, căn phòng sẽ an toàn."

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro