Chương 31: Kẻ bị giam cầm trên du thuyền (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Thẻ phòng này vốn không thuộc về ai cả. Nhậm Tiêu tình cờ lấy được nó khi đi ngang qua quầy lễ tân để tìm manh mối và vô tình trò chuyện với nhân viên ở đó.

Cậu ta đến muộn, vừa hay chỉ còn lại một thẻ cuối cùng.

Theo hướng dẫn của nhân viên lễ tân, thẻ phòng không dùng để mở cửa mà dùng để khóa cửa lại.

Biết được điều này, nhóm Tần Cách Chiêu đã xác định được cabin chính là thiết lập của căn phòng an toàn.

Trên thẻ không ghi số phòng cụ thể. Họ lên tầng hai, định thử từng phòng một, nhưng khi đi đến hành lang, họ phát hiện ra gần như các cửa phòng đều đang mở, chỉ có một vài cánh cửa đóng chặt.

Vì vậy, họ chọn đại một phòng trống và cắm thẻ vào khe cửa.

Cánh cửa vốn được mở sẵn.

Vậy mà... giờ đây không thể đóng kín.

Nó chừa lại một khe hở, như thể cố tình cho người bên ngoài biết rằng có thể mở ra được vậy.

Christine tưởng cửa hỏng, chủ động đề nghị: "Hay đổi phòng khác thử xem?"

Song, họ đã thử liên tiếp ba phòng, tất cả đều y hệt nhau.

Nhìn khe hở đó, sắc mặt Nhậm Tiêu và Lạc Sơn Trạch đều không tốt, đặc biệt là thiếu niên thân hình mảnh khảnh kia, trong mắt cậu toàn là sự bất an, vô thức liếc nhìn về phía Nhậm Tiêu.

Cả hai đều biết có lẽ là do số người vượt quá mức an toàn của phòng, nên mới có vụ khe hở.

Thử thêm nữa cũng chỉ tốn thời gian, Nhậm Tiêu quyết định thừa dịp này quậy nước đục, cố ý lấp lửng: "Chắc tất cả các cửa đều bị lỗi giống nhau, em nghĩ không nên thử nữa. Nếu thẻ phòng này có giới hạn số lần sử dụng, chúng ta sẽ tiêu đời. Cái khe kia... hay là thử lấy gì đó che lại xem?"

Chuyện giới hạn số lần sử dụng rất có thể xảy ra, Tần Cách Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để phòng trường hợp xấu nhất, đêm nay tôi và Christine sẽ thay phiên canh gác ở cửa."

Hả... cái gì?!

Nhậm Tiêu không ngờ Tần Cách Chiêu lại cảnh giác đến mức này, trực tiếp phá hỏng tất cả kế hoạch của cậu ta.

Lạc Sơn Trạch cũng không nghĩ đến điều này.

Đôi khi thói quen quá tốt cũng không ổn, rất khó bị lừa.

Hai kẻ có tâm tư khác nhau, lúc này lại nghĩ đến cùng một chuyện, phải vắt óc tìm cách để Tần Cách Chiêu từ bỏ ý định canh gác.

Cuối cùng Lạc Sơn Trạch có ý tưởng đáng tin cậy hơn, cậu nói: "Vì cửa ngoài không đóng được, em nghĩ cách an toàn nhất là mọi người cùng nhau vào buồng ngủ."

Christine ngáp một cái rồi nói: "Có ba buồng ngủ, vừa đủ, tôi ở cùng Nhậm Tiêu, đại ca và Lạc Lạc mỗi người một buồng."

"Không." Tần Cách Chiêu ngắt lời, "Lạc Lạc ở cùng buồng với tôi."

Nghe thấy thế, Lạc Lạc lập tức ngẩng đầu lên, mặt và tay cậu đều đỏ bừng, xấu hổ không thôi. Sự e thẹn dành riêng cho Tần Cách Chiêu toát ra từ mỗi cử chỉ né tránh của cậu.

Cậu vội vàng núp sau Nhậm Tiêu, lắp bắp nói: "Em, em... em ở một mình là được rồi."

Có thể dễ dàng nhận ra cậu đang xấu hổ.

Tần Cách Chiêu vốn không có ý gì khác, nhưng bị Lạc Lạc làm cho suy nghĩ lệch lạc, lại liên tưởng đến chuyện quấy rối chiều nay, tự dưng cũng thấy không tự nhiên.

Thậm chí Tần Cách Chiêu còn nghi ngờ Lạc Lạc đã bị hắn dọa sợ.

Nhìn lại cả ngày hôm nay, em ấy không thèm dính lấy mình lần nào!

Nhậm Tiêu thừa cơ liếc mắt với Christine, ôm lấy cánh tay Lạc Lạc, cứ như hai người là anh em sống chết có nhau vậy.

"Em không muốn ở cùng phòng với anh đâu, suốt ngày động chạm lung tung, em muốn ở cùng Lạc Lạc!"

Là một trong hai người biết rõ quy tắc của phòng, Nhậm Tiêu biết mỗi phòng chỉ được ở một người. Vì lý do đó, cậu ta mới đề nghị ở cùng phòng với Lạc Lạc, đợi đến giờ, cậu ta không chỉ có thể tự mình đuổi người đi mà còn đảm bảo quy tắc an toàn mỗi người một phòng được thực hiện.

Tần Cách Chiêu vốn định không đồng ý, nào ngờ Lạc Lạc vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, em ở cùng phòng với Nhậm Tiêu." Thế là lời giải thích chưa kịp chuẩn bị của hắn bị dập tắt ngay tắp lự.

Dù không muốn, Tần Cách Chiêu cũng đành phải đồng ý.

Hắn vốn luôn tôn trọng lựa chọn của Lạc Lạc, lần này cũng vậy.

Hắn không muốn làm Lạc Lạc bất an, đầu óc Tần Cách Chiêu rối bời, thế mà lại đồng ý.

Nói thế nào đi nữa, cửa ải này cũng đã vượt qua.

Vì để cho Lạc Lạc và Nhậm Tiêu ngủ thoải mái, Tần Cách Chiêu và Christine chọn hai phòng bên cạnh, chừa lại phòng giữa lớn nhất cho họ.

Trong phòng có một chiếc giường đôi siêu mềm, phía vách tàu hướng ra biển được thiết kế hai lớp, lớp ngoài cùng là mặt kính, lớp trong cùng là màn che có thể nâng lên hạ xuống.

Cabin bị bóng đêm bao phủ, tạo nên cảm giác mênh mông vô tận, không có ánh đèn chiếu sáng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Do đó, Nhậm Tiêu vừa vào phòng đã kéo lớp màn thứ hai lên, che đi màn đêm dày đặc gây bất an bên ngoài.

Hai người không có gì để nói.

Một người ngồi bên mép giường, chán chường dùng khóe mắt lén lút quan sát.

Một người ngồi trên ghế sofa mềm, mi mắt hơi cụp xuống, đầu ngón tay run nhẹ.

Trong phòng có đồng hồ, kim thời gian không ngừng chuyển động.

Khi kim phút không thương tiếc chuyển đến số 10, cuối cùng Nhậm Tiêu cũng có động tĩnh.

"Lạc Lạc."

Thiếu niên nghe thấy cậu ta gọi tên mình, cơ thể run lên một cái.

Nhậm Tiêu vừa che giấu tâm trạng đắc ý, vừa không hiểu sao lại nảy sinh một chút không nỡ.

Nhưng cung đã giương hết cỡ, đến giờ này, cậu ta cũng không còn đường lui.

"Xin lỗi." Câu xin lỗi này có lẽ là thật lòng, "Tôi không muốn ép cậu chết đâu, chỉ là... nếu thẻ phòng mất hiệu lực, cánh cửa kia có thể sẽ mở toang ra, lúc đó chúng ta đều phải chết. Cậu không muốn anh Tần gặp chuyện mà phải không?"

"Nhớ phòng chứa đồ chúng ta tập hợp chiều nay không? Tôi đã xem kỹ rồi, nơi đó khá an toàn, đêm nay cậu có thể đến đó trốn."

Lạc Sơn Trạch: ... Cảm ơn tên tiểu nhân à không, Nhậm Tiêu đã dùng tận hai tế bào não để nghĩ ra cách này.

Cậu sợ vỡ hình tượng, cố gắng không trợn mắt.

Cậu quay đầu, nhìn cậu ta bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Dõi theo bóng lưng mảnh khảnh của Lạc Lạc cho đến khi cánh cửa đóng lại, Nhậm Tiêu cảm thấy lòng mình rối bời.

Lạc Sơn Trạch đã phải tốn không ít công sức để rời khỏi phòng mà không làm Tần Cách Chiêu nghi ngờ, tránh phá hỏng kế hoạch.

Rời khỏi cabin, nhường không gian cho ba người, cậu liếc nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, rồi quay người đi xuống theo cầu thang.

Con quái vật khổng lồ đang rong ruổi trên biển, xé gió mà đi. Tiếng gió và sóng lớn gào thét hòa vào nhau, khi ở trong phòng thì không nghe rõ lắm, nhưng chỉ cần bước ra khỏi không gian được bao bọc bởi kim loại, ai cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, ánh sáng bên ngoài thực sự rất hiếm hoi.

Cậu đi xuống theo lối cầu thang ngoài cùng, tiếng bước chân bị che khuất bởi tiếng sóng, lần mò tìm đến phòng khiêu vũ.

Các địa điểm giải trí ở tầng một hầu như đều mở và không có người trông coi, Lạc Sơn Trạch không lo lắng chuyện phải mở khóa.

Ban ngày cậu đã quan sát kỹ, không có camera hay thiết bị tương tự nào trên tàu, vì vậy cậu không cần phải nghĩ đến chuyện né tránh chúng.

Màn hình LED trong phòng nhấp nháy ánh sáng đặc trưng trong không gian mờ ảo, đồng thời cung cấp một chút ánh sáng cho Lạc Sơn Trạch. Lạc Sơn Trạch đi dọc theo bức tường, vòng qua nửa màn hình LED, ghi nhớ đại khái mười ba loại tội danh trên đó, sau đó mò đến trung tâm sân khấu.

Xung quanh sân khấu rất sạch sẽ, ngoài những thứ cần thiết cho giải trí thì gần như không có vật dụng thừa. Lạc Sơn Trạch mượn ánh sáng yếu ớt của đèn LED, ngồi xổm xuống tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu của chuyến đi này từ một đống đồ lặt vặt.

Một chiếc micrô.

Đúng vậy, đó là chiếc micrô mà người dẫn chương trình đã cầm trên tay vào buổi chiều khi công bố luật chơi.

Đầu micrô được thiết kế to bằng quả bóng đá, bên ngoài không biết là thủy tinh hay pha lê, nhìn chung trông rất long lanh.

Trọng lượng không nặng, điểm này vô cùng thân thiện với người dùng.

Lạc Sơn Trạch nhanh chóng tháo rời đầu micrô và lấy ra một lá bài từ bên trong.

Chất liệu và kiểu dáng y hệt, mặt trước có hình Rô đỏ và số 3.

"Xem đây là một trò chơi tìm điểm giống nhau", Lạc Sơn Trạch nghĩ.

Đèn LED nhấp nháy, không gian yên tĩnh thỉnh thoảng bị xáo trộn bởi tiếng sóng vỗ. Đồng tử Lạc Sơn Trạch khẽ động, một cảm giác sợ hãi không tên dâng lên trong lòng...

Nỗi sợ hãi lan ra khắp cơ thể, vuốt ve sống lưng, khiến cậu lập tức bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm.

Cậu chậm rãi quay đầu lại.

Một góc của chữ "NGUY HIỂM" màu đỏ khổng lồ lọt vào tầm nhìn, Lạc Sơn Trạch nắm chặt lá bài, nhanh nhẹn lăn sang một bên!

Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên sau lưng Lạc Sơn Trạch!

Lạc Sơn Trạch lăn vài vòng mới dừng lại, lúc đứng dậy, cậu tranh thủ nhìn rõ mặt kẻ tấn công, tức thì nổi da gà.

Gã hề.

Cao khoảng một mét năm sáu, tay cầm hai thanh loan đao dài ít nhất sáu mươi cm.

Khuôn mặt trắng sứa bị một đường đen chia đôi ở giữa, bên trái khóc, bên phải cười.

Trên đầu đội mũ hề có chuông ở chóp mũ, chia thành hai bên, bên trái màu xanh, bên phải màu đỏ.

Lạc Sơn Trạch lập tức liên tưởng đến hai lá bài Joker trong bộ bài.

Cơ thể gã hề mềm mại như những con búp bê bơm hơi bị quạt gió thổi bay trước cửa trung tâm thương mại, tay cầm loan dao, cơ thể nhảy nhót theo điệu vừa buồn cười vừa kỳ quái, từ từ quay về phía cậu.

Chữ "NGUY HIỂM" khổng lồ dính chặt vào người gã, tần suất nhấp nháy dường như nhắc nhở Lạc Sơn Trạch rằng đừng nhìn nữa, chạy nhanh đi!

Nuốt nước bọt, Lạc Sơn Trạch đứng dậy bỏ chạy.

Cậu chạy với tốc độ cực nhanh, dù không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào phía sau, nhưng cảm giác bất an vẫn quanh quẩn quanh tim, và chữ "NGUY HIỂM" đó vẫn lấp ló, nhắc nhở cậu rằng nguy hiểm chưa rời xa.

Cậu chạy thục mạng!

Lạc Sơn Trạch mượn góc cua của hành lang, liếc nhìn ra sau, cuối cùng cũng biết tại sao không có tiếng động!

Cái thứ đó chạy như một con búp bê bơm hơi, nảy lên nảy xuống, chân không chạm đất!!

Chú hề giơ loan dao, không ngừng vung tay, nếu Lạc Sơn Trạch không phải là đối tượng bị truy đuổi, có lẽ còn thấy gã biểu diễn rất buồn cười. Nhưng bây giờ trong lòng Lạc Sơn Trạch chỉ còn lại tiếng chửi thề, cậu tiếp tục leo cầu thang và chạy hết sức bình sinh!

Lúc này cậu cũng không còn sức để che giấu tiếng bước chân, cứ thế lao về phía trước!

Tiếng bước chân hỗn loạn và lộn xộn.

Chạy một lúc, Lạc Sơn Trạch cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu dường như nghe thấy hai tiếng bước chân- Ngay phía sau!

Mẹ kiếp!

Tiếng bước chân đó nhanh hơn Lạc Sơn Trạch không biết bao nhiêu lần, ngày càng đến gần họ!

Sau đó, cách cậu khoảng vài mét, có tiếng động nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất.

Sự bất an quanh quẩn trong lòng Lạc Sơn Trạch lập tức tan biến. Lạc Sơn Trạch vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thấy gã hề ngã xuống đất, vật lộn với một bóng dáng quen thuộc!

Tần Cách Chiêu đang vật lộn với gã hề, bị loan dao trên tay gã cứa vài nhát, nhưng vẫn ngẩng đầu lên hét về phía Lạc Sơn Trạch đang hơi dừng lại.

"Chạy đi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Cách Chiêu: Muốn ngủ chung phòng. JPG

Lạc Sơn Trạch: Muốn ngủ chung phòng. JPG

Hết chương 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro