Chương 35: Kẻ bị giam cầm trên du thuyền (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Từ phản ứng của những hành khách hiện tại, có thể thấy rằng khi đối mặt với thảm kịch chết chóc, họ hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào như sợ hãi hay thương hại.

Ngược lại, họ còn lấy đó làm niềm vui, thích thú tận hưởng bầu không khí tại hiện trường.

Sự hoảng sợ của người đàn ông đó quá khác biệt, càng làm lộ rõ thân phận của ông ta.

Lạc Sơn Trạch và Tần Cách Chiêu, không, phải nói là tất cả mọi người có mặt, dù là kẻ bị giam cầm hay người chơi, đều nhận ra thân phận của người này.

Chắc chắn không thể che giấu được nữa, cũng không thể chủ động tiếp cận, họ chọn cách ghi nhớ khuôn mặt của người này và chờ đợi thời cơ.

Trước khi về phòng, Tần Cách Chiêu đến sảnh trước. Hắn muốn lấy một thẻ phòng mới theo lời Nhậm Tiêu, nhưng nhân viên phục vụ lại thông báo rằng tất cả thẻ phòng đã được phát hết, không còn thẻ dư nữa.

Không còn cách nào khác, họ đành phải quay về căn phòng an toàn.

Christine đã dậy từ sớm, đang hít đất trong phòng khách, còn Nhậm Tiêu thì đang nơm nớp cuộn tròn trên ghế sofa.

Khi hai người họ trở về, cậu ta lập tức nhảy khỏi ghế sofa, giả vờ lo lắng.

"Anh Tần! Lạc Lạc! Thật tốt quá, hai người không sao! Em đã lo lắng cả đêm!"

Có lo lắng cho cậu hay không thì chưa biết, nhưng lo lắng cho Tần Cách Chiêu thì chắc chắn là có. Lạc Sơn Trạch từ bi, không vạch trần lời nói dối của cậu ta, mà "thấu hiểu" nói: "Chúng em không sao, làm anh lo lắng rồi. Tối qua may mà có anh Tần xuất hiện... nếu không thì em..."

Câu nói bỏ lửng, khiến mọi người có mặt tò mò.

"Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, Lạc Lạc. Đừng lo, tối nay tôi đảm bảo sẽ có hai thẻ phòng." Lời đảm bảo thản nhiên của Christine như một cái tát vào mặt Nhậm Tiêu. Nhưng việc Christine chủ động nhận trách nhiệm thay cậu ta lại không thể chê trách được.

Từ một góc độ nào đó, anh ta là một người tình rất đủ tư cách.

Lạc Sơn Trạch không muốn nghe những chuyện này, cậu gật đầu qua loa cho xong chuyện.

Quay lại vấn đề chính.

Tần Cách Chiêu kể lại chi tiết cho hai người về việc gặp phải gã hề tối qua và nhìn thấy xác chết trên boong tàu sáng nay, cũng như về kẻ bị giam cầm bị dọa sợ.

Nhậm Tiêu vội vàng thể hiện, nói xen vào: "Gã hề đó không phải là Joker đấy chứ?! Giống như trước đó em đã nói?" Cậu ta còn liếc nhìn Lạc Lạc, ý muốn nói rằng đề xuất của mình rất hữu ích, nhưng đã bị bỏ qua vì lời giải thích tự cho là đúng của Lạc Lạc.

"Có thể là Joker." Tần Cách Chiêu gật đầu.

Không đợi Nhậm Tiêu tiếp tục thể hiện, Tần Cách Chiêu ngắt lời cậu ta: "Giống như Lạc Lạc đã nói, các con số tương ứng với những kẻ bị giam cầm, và Joker có thể là một trong những điều kiện chết người trong phó bản này."

... Rõ ràng là em đã nói về Joker, tại sao công lao lại thuộc về cậu ta?!

Nhậm Tiêu thở dài, kìm nén cơn giận của mình.

Tần Cách Chiêu làm như không nghe thấy: "Bây giờ hãy sắp xếp lại các manh mối và suy luận mà chúng ta có."

"Về điều kiện thoát hiểm. Nếu dựa trên bộ bài, kẻ bị giam cầm cần tìm ra lá bài tương ứng với mình, thu thập đủ bốn chất, thì có thể thoát ra ngoài suôn sẻ, nếu không... tôi cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào, hãy cứ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi."

"Điều kiện dẫn đến cái chết. Một, từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng là thời gian Joker xuất hiện, nếu kẻ bị giam cầm không ở trong căn phòng an toàn sẽ bị truy sát. Hai, bị hành khách trên du thuyền phát hiện thân phận kẻ bị giam cầm, sau đó tố cáo thành công tội danh liên quan."

"Ha..." Nhậm Tiêu nghe xong cảm thấy hơi kiệt sức, "Khắc nghiệt quá, chỉ có một điều kiện để thoát thân, nhưng lại có tới hai điều kiện dẫn đến cái chết..."

"Em có ý kiến gì không?" Tần Cách Chiêu liếc thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lạc Lạc, chủ động hỏi.

Thiếu niên sững người, thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, ngập ngừng nói: "Em nghĩ có thể không chỉ có hai điều kiện dẫn đến cái chết... Vết cắt trên thi thể ở boong tàu không phẳng, trông giống như bị xé rách bằng lực mạnh. Tất nhiên không loại trừ khả năng những con hải âu đã mổ xác trước khi người ta phát hiện ra thi thể, tạo nên ảo giác."

"Cậu nghĩ nó có liên quan đến các lá bài?" Christine hỏi.

"Có lẽ vậy." Lạc Sơn Trạch đáp, "Dù sao đó là thứ mà kẻ bị giam cầm không được chạm vào."

Christine nhướng mày: "Tối qua cậu có chạy đi xem kịch bản không đấy?"

Lạc Sơn Trạch cười không nói.

Tần Cách Chiêu tiếp tục vấn đề chính: "Có thể còn những lá bài khác giấu trên du thuyền, tốt nhất chúng ta nên chia thành hai nhóm để tìm kiếm, mười hai giờ trưa gặp nhau ở nhà hàng." Hắn quay sang gọi tên Christine, "Christine, dẫn người của cậu đi tìm bên trái, tôi và Lạc Lạc sẽ đi bên phải."

"Được thôi." Christine đáp, rồi quay về phía Nhậm Tiêu, nghiêng đầu mỉm cười, ra hiệu cậu ta đi cùng mình.

Nhìn họ rời đi, Lạc Sơn Trạch mạnh dạn hỏi: "Không nghỉ ngơi một chút sao? Em sẽ canh chừng bên ngoài phòng cho anh."

Quả thật lúc này Lạc Lạc đã hoạt bát hơn nhiều, không còn né tránh như trước.

Người đứng đầu bảng xếp hạng thích gí làm nấy kia luôn kiềm chế bản thân khi đối diện với Lạc Sơn Trạch, khóe môi hắn nở một nụ cười nhẹ: "Không sao đâu."

Sau đó, hắn cùng Lạc Sơn Trạch tiến về phía bên phải du thuyền.

Bên phải có nhà hàng và các thiết bị giải trí dưới nước. Vì diện tích tàu rất lớn nên mọi người có thể nhảy xuống từ trên cao mà không lo bị quán tính hất văng ra biển.

Để che giấu thân phận kẻ bị giam cầm, trong quá trình tìm kiếm, Lạc Sơn Trạch cố tình giữ nụ cười và ra vẻ tò mò, khiến bản thân trông không quá nổi bật.

Vì vô tình bị hành khách nhảy xuống nước bên cạnh bắn nước lên váy, Lạc Sơn Trạch giũ nước, đi đến bên Tần Cách Chiêu, cố tình làm nũng: "Ướt hết rồi..." Rồi hạ giọng, nói với âm lượng chỉ Tần Cách Chiêu có thể nghe thấy, "Em thấy người đấu giá lá 10 Cơ, bên cạnh cô ta có một người đàn ông."

10 Cơ. Nếu không tìm thấy, vậy thì... cướp lấy lá bài từ tay hành khách là cách đơn giản và trực tiếp nhất.

Tần Cách Chiêu đưa tay phủi váy giúp Lạc Sơn Trạch, nói: "Tôi sẽ đưa em đi..." Kết quả tay hắn vô ý chạm phải một chỗ nào đó.

Cơ thể thiếu niên mặc váy khẽ run lên.

Nhận ra mình đã làm chuyện xấu, Tần Cách Chiêu hiếm khi để lộ vẻ lúng túng, hắn lập tức giải thích: "Tôi không cố ý."

Lạc Lạc cúi đầu xuống, những sợi tóc nâu theo động tác rủ xuống, che khuất đường nét cổ mảnh khảnh.

Vành tai ẩn sau mái tóc đỏ bừng lên, như một quả anh đào nhi nhỏ, đáng yêu đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.

Rồi, dường như cậu lấy lại can đảm, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Tần Cách Chiêu.

Dù trong đôi mắt còn chút e thẹn, nhưng lại tràn đầy sự chân thành và nhiệt tình.

"Nếu là anh... thì dù cố ý cũng không sao." Cậu nói.

Vừa dứt lời, không đợi Tần Cách Chiêu hoàn hồn, cậu lập tức lùi lại nửa bước, giả vờ kêu lên: "Anh trai ơi, váy em ướt rồi, hình như bên kia là phòng thay đồ, anh đưa em qua đó lau một chút được không?"

Nơi cậu chỉ chính là hướng mà người đấu giá lá 10 Cơ đã biến mất.

Tần Cách Chiêu bật cười, không biết là vì cách xưng hô "anh trai" này, hay vì câu trước đó.

Tóm lại, nụ cười của hắn đẹp đến mức khiến Christine phải kêu lên.

Lời tác giả:

Christine: Kinh hoàng, hoảng sợ, hét toáng lên!

Tần Cách Chiêu: Phải tìm cách bịt mồm tên khốn này.

Christine: Đàn ông đích thực rơi lệ.

Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro