Chương 36: Kẻ bị giam cầm trên du thuyền (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Cướp bài giữa ban ngày ban mặt, nếu bị phát hiện không biết hậu quả sẽ ra sao, vì vậy Lạc Sơn Trạch và Tần Cách Chiêu phải hành động cẩn thận.

Họ đi theo hướng mà người sở hữu lá 10 Cơ rời đi, cùng nhau bước vào lối đi trong góc. Tuy nhiên, người sở hữu lá 10 Cơ không đi đến phòng thay đồ mà tiếp tục đi thẳng về phía trước cùng người đàn ông, sau đó đến nhà hàng.

Hai người bám sát phía sau, tất nhiên cũng đi vào theo.

Nhà hàng tràn ngập hương thơm của các loại thức ăn, bụng Lạc Sơn Trạch lập tức réo lên. Tiếng kêu khá lớn, cậu còn chưa kịp tỏ vẻ ngại ngùng thì Tần Cách Chiêu đã bưng một đĩa dưa hấu và rau quả đến trước mặt cậu.

......

Anh hai à, anh đã bao giờ thấy ai ăn dưa hấu vào bữa sáng chưa?

Còn nữa, tại sao anh lại bưng cái đĩa lớn mà nhà hàng dùng để bê thức ăn thế?

Lạc Sơn Trạch thực sự rất cạn lời.

Dường như cũng nhận ra không ổn, Tần Cách Chiêu đặt đĩa lớn xuống, lấy hai đĩa nhỏ từ quầy buffet bên cạnh đưa cho Lạc Sơn Trạch.

Bữa ăn trên du thuyền rất thịnh soạn, không hạn chế ẩm thực Trung Quốc hay phương Tây, tất cả những món ngon đều được bày ra.

Lạc Sơn Trạch tùy ý gắp hai con nghêu lớn, một con cua lớn, một lát bánh mì và một túi mứt, định tìm một chỗ ngồi gần 10 Cơ.

Nào ngờ quay đầu lại, cậu thấy Tần Cách Chiêu đã bưng cả chảo cơm chiên đến.

Bình luận:

[Lần nào tui cũng bị lượng thức ăn của Tần Cách Chiêu làm cho há mồm.]

[Ăn được là phúc, trên giường có sức!]

[Vậy chẳng phải Lạc Lạc sẽ chịu khổ sao?]

Lạc Sơn Trạch: Haha.

Chưa biết ai sẽ là người chịu khổ đâu.

Nhưng với thân hình to lớn của Tần Cách Chiêu, nhìn là biết rất dai sức, chắc không đến mức phải dùng từ "chịu khổ".

"Qua đó đi." Tần Cách Chiêu vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hất hàm về một hướng.

Vị trí đó vừa đủ gần 10 Cơ, nằm trong phạm vi nghe của Tần Cách Chiêu.

Sau khi ngồi xuống, Tần Cách Chiêu múc cho Lạc Sơn Trạch một đĩa cơm chiên, nói: "Em ăn quá ít."

Lạc Sơn Trạch: ......

Tôi là một búp bê, tôi còn không biết mình có thể cao lên không!

Ồ không đúng... Bây giờ cậu là người.

Nghĩ đến điều này, Lạc Sơn Trạch cúi xuống nhìn bàn chân của mình, rồi quyết định nghe lời Tần Cách Chiêu ăn cơm tử tế.

Con người mà, luôn phải có tí hy vọng.

Biết đâu cậu thực sự có thể cao lên thì sao!

Cô gái 10 Cơ trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông kia, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười.

Cô nhấp một ngụm trà đen, nói: "Thật may mắn là anh, nếu là người khác, em đã không thể vui vẻ như vậy."

Người đàn ông lên tiếng: "Tôi cũng rất may mắn khi gặp em. Không biết vì sao, tối qua khi vừa nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy lòng mình rối bời, như thể có một sợi dây định mệnh kéo tôi đến bên em."

Người phụ nữ cúi đầu, nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Như thể cố tình đua với người phụ nữ kia về độ sến, Lạc Sơn Trạch nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đưa tay kéo nhẹ tay áo Tần Cách Chiêu, làm nũng: "Anh trai ơi, anh đi vệ sinh với em được không, em... em sợ đi một mình."

Cùng là sợ hãi, nhưng trong lòng Tần Cách Chiêu lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đặc biệt là tiếng "anh trai ơi", cảm giác chỉ cần Lạc Lạc gọi một tiếng "anh trai ơi", hắn sẽ đồng ý bất cứ điều gì.

Tần Cách Chiêu kiểm tra từng phòng vệ sinh xem có ai không, sau khi xác định không có ai nghe lén, hắn chủ động đứng bên ngoài, để Lạc Sơn Trạch vào trong.

Hắn khoanh tay, đứng dựa vào tường. Lúc này, hắn hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với người bên trong: "Nói đi."

Hắn đã biết Lạc Sơn Trạch có chuyện muốn nói, nên mới chuẩn bị chu đáo như vậy.

Lạc Sơn Trạch cẩn thận nói: "Hôm qua người đấu giá kia nói 'Hy vọng là một người đàn ông', hôm nay lại nói 'Thật may mắn là anh'. Nếu hai câu này có liên quan... thì người đàn ông này rất có thể là kẻ bị giam cầm số 10."

"Nếu anh ta là kẻ bị giam cầm, vậy việc anh ta tiếp cận người phụ nữ kia, hẳn là có mục đích giống chúng ta." Tần Cách Chiêu nói.

Lạc Sơn Trạch ở bên trong lắc đầu, sau đó nhớ ra Tần Cách Chiêu không nhìn thấy, bèn lên tiếng trình bày suy nghĩ của mình.

"Có thể, nhưng em còn một suy đoán khác." Lạc Sơn Trạch cúi đầu kéo nhẹ váy, "Nếu người đàn ông đó còn chưa biết tác dụng của các lá bài, vậy việc anh ta tiếp cận người phụ nữ, hoặc là vì sắc đẹp, thật sự bị định mệnh dẫn dắt. Hoặc là... do người phụ nữ kia thao túng."

Tần Cách Chiêu gật đầu, thản nhiên nói: "Thao túng định mệnh, những lá bài... có lẽ không chỉ để giúp kẻ bị giam cầm trốn thoát, mà còn có thể thao túng hành vi hay một số thứ của kẻ bị giam cầm, em muốn nói vậy đúng không?"

Lạc Sơn Trạch "ừm" một tiếng.

"Ý nghĩa của các chất bài có nhiều cách giải thích khác nhau, người Pháp cho rằng đó là giáo, caro, cỏ ba lá và trái tim; người Đức cho rằng đó là lá, chuông, hạt dẻ và trái tim; người Ý cho rằng đó là kiếm, tiền xu, gậy và cốc; người Thụy Sĩ cho rằng đó là quả sồi, chuông, hoa và khiên; người Anh cho rằng đó là xẻng, kim cương, cỏ ba lá và trái tim."

"Quá phức tạp. Em nói thẳng suy nghĩ của em đi." Tần Cách Chiêu nói ngắn gọn.

"Cơ tượng trưng cho tiền bạc, Bích tượng trưng cho quyền lực, Rô tượng trưng cho tình yêu, còn Chuồn thì... tượng trưng cho cái chết. Người đàn ông đó có thể là kẻ bị giam cầm số 10, vậy lá bài tượng trưng cho tình yêu của anh ta đang nằm trong tay người đấu giá..."

Tần Cách Chiêu nói: "Vậy thì hành vi si mê của anh ta rất hợp lý."

"Số 10." Tần Cách Chiêu nhớ lại thứ tự các tội danh trên bảng LED, nói: "Mười ba tội danh, theo thứ tự là 'Thôi miên tẩy não', 'Sử dụng chất cấm', 'Đầu độc', 'Buôn người', 'Tà giáo', 'Đánh nhau', 'Lừa đảo', 'Gây rối', 'Phản bội', 'Trộm cắp', 'Cuồng dâm', 'Phóng hỏa', 'Thí nghiệm trái phép'. Nếu suy luận theo thứ tự, anh ta hẳn là 'Trộm cắp'."

"Nhưng mà..." Lạc Sơn Trạch thò đầu ra, nghi hoặc nói, "Tội trộm cắp là của Christine mà."

"Vì vậy, chỉ dựa vào thứ tự không thể xác định tội danh của anh ta." Tần Cách Chiêu đưa tay xoa đầu cậu, sau đó nói, "Ra đi, chúng ta đổi chỗ khác."

Lạc Sơn Trạch vội vàng bước ra.

Nhân lúc chưa đến nơi đông người, xung quanh còn trống trải, Lạc Sơn Trạch hỏi: "Không tiếp tục theo dõi nữa sao?"

Tần Cách Chiêu giải thích: "Lá bài này đã xác định không thuộc về chúng ta, nên tạm thời bỏ qua. Chúng ta dành thời gian cho những việc khác, bây giờ là 9 giờ 18 phút sáng, 9 giờ 30 có một vở kịch, chúng ta đến đó xem thử."

Biết hắn là người có kế hoạch, Lạc Sơn Trạch không ngờ hắn lại đáng tin cậy đến vậy.

Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên trong sáu năm cậu vượt ải mà không cảm thấy... áp lực.

Không phải là áp lực sinh tồn vì độ khó của phó bản, mà là áp lực phải gánh vác tên tuổi của người khác, mọi việc đều phải tự mình gánh vác.

Có một khoảnh khắc, Lạc Sơn Trạch nghĩ đây là hiệu quả mà buff giả gái mang lại. Nhưng cậu cũng biết, nguồn gốc thực sự khiến cậu cảm thấy thoải mái đều đến từ Tần Cách Chiêu.

Nhiệt độ trong phòng kịch lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, có lẽ là do điều hòa được bật thấp. Lạc Sơn Trạch vừa bước vào, cơ thể không khỏi run lên. Thấy vậy, Tần Cách Chiêu để cậu ngồi tại chỗ chờ, còn mình thì rời khỏi chỗ ngồi không biết đi đâu.

Lạc Sơn Trạch rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn, cậu co rúm người lại.

Khán giả lần lượt tiến vào, đều là những người riêng lẻ, mỗi người ngồi một chỗ.

Song, có một người ngồi xuống bên cạnh Lạc Sơn Trạch.

Không đợi cậu quay đầu lại nhìn, đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên từ từ vang lên.

"Xin chào, kẻ lừa đảo."

Hết chương 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro