Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai anh em cùng nhau đến công ty, Tư Tấn dẫn Tư Hoa Niên đến văn phòng, bảo cô ngồi xuống ghế sofa.

"Niên Niên, em ở đây chơi một lát, anh có cuộc họp, sẽ quay lại sớm."

"Vâng ạ," Tư Hoa Niên mỉm cười gật đầu, "Anh đi đi."

Tư Tấn xoa đầu cô rồi rời đi.

Tư Hoa Niên cầm một chồng tạp chí thời trang bắt đầu đọc.

Tại sao hình các chị gái ở trên tạp chí đều chụp đẹp như vậy, thật hâm mộ.

Khoảng mười phút sau, "cốc cốc", có người gõ cửa.

Tiếng các khớp ngón tay gõ lên cánh cửa gỗ dày, Tư Hoa Niên chưa kịp phản ứng lại. Người kia lại gõ thêm hai cái nữa.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Cô suy nghĩ một lúc, bước tới mở cửa, lịch sự nói với người đối diện: "Xin chào ngài! Anh trai tôi hiện tại không có ở đây."

Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mỉm cười hiền lành với cô: "Vậy à, chú sẽ quay lại sau."

"Vâng."

Người đàn ông trung niên gật đầu, đang định rời đi thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền dừng lại. Quay đầu nhìn Tư Hoa Niên, trong mắt có chút cảm khái: "Tiểu Niên, cháu không nhớ rõ chú sao? Lúc cháu còn nhỏ chú hay ôm cháu đấy, bây giờ cháu đã lớn như vậy rồi."

"A," Tư Hoa Niên không nhớ ra người này là ai, "Ngài là ai?"

"Chú là Chu Vượng," ông mỉm cười nói, "Lúc nhỏ cháu gọi chú là chú Chu."

Chu Vượng.

Dù Tư Hoa Niên không còn nhớ rõ mặt nhưng cô vẫn biết cái tên này. Cổ đông lớn thứ hai của công ty và cũng là bạn thân nhất của bố cô lúc còn sống.

"...Vâng, chú Chu."

"Tiểu Niên, cháu có biết Tư tổng khi nào mới về không?"

"Cháu không biết," Tư Hoa Niên lắc đầu, "Anh cháu nói sẽ nhanh thôi."

"Được, vậy chú sẽ đợi ở đây một lát."

Có vẻ như chú ấy tìm anh trai có việc gấp. Tư Hoa Niên cảm thấy để người ta đợi ở cửa có chút bất lịch sự nên hỏi: "Chú có muốn vào trong ngồi đợi không?"

Chu Vượng gật đầu nói: "Được, vậy thì tốt quá."

Tư Hoa Niên đang định nhường chỗ cho ông bước vào nhưng đột nhiên cô lại do dự.

Mình có phải không nên tuỳ tiện để người khác vào văn phòng của anh trai không?

Mặc dù cô đang ở đó, nhưng...tốt hơn hết là nên cẩn thận.

"Xin lỗi, chú Chu, nếu không... chú đến phòng tiếp khách bên kia đợi một lát nhé?"

Chu Vượng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu: "Được."

Hiện tại tầng này hình như không có ai khác nên rất yên tĩnh. Anh trai đi họp, chắc thư ký Lâm cũng theo anh đi họp. Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, đi đến phòng trà, pha một tách cà phê đơn giản rồi mang đến cho Chu Vượng, bày tỏ lời xin lỗi vì đã ngăn chú ở trước cửa văn phòng, miễn cho chú có ý kiến với anh trai.

"Cảm ơn cháu, Tiểu Niên."

"Chú không cần khách sáo đâu ạ."

Tư Hoa Niên đang định đi về phòng làm việc của anh trai thì Chu Vượng hỏi cô: "Tiểu Niên, bây giờ cháu học ở đâu?"

"Long Đại ạ."

"Là ngôi trường tốt," ông mỉm cười vui vẻ, "Không tệ."

Tư Hoa Niên có chút xấu hổ: "...Vâng ."

"Cháu học chuyên ngành gì?"

"Thiết kế trang sức ạ."

"Ồ," Chu Vượng có chút kinh ngạc, "Đây là nghề cũ của chúng ta. Tiểu Niên, sau này cháu có muốn vào công ty làm việc không?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cháu cũng nghĩ đến việc này ."

Chu Vượng mỉm cười ân cần hỏi: "Cháu muốn làm vị trí gì, giám đốc thiết kế?"

"Không muốn ạ."Tư Hoa Niên không chút suy nghĩ nói, "Chỉ... muốn trở thành nhà thiết kế thôi ạ."

Không biết vì cái gì, khuôn mặt của Chu Vượng đột nhiên cứng đờ trong giây lát. Nhưng ông lại không lộ có biểu cảm nào khác trên khuôn mặt, giống như một vị trưởng bối , trêu chọc cô: "Nếu anh trai cháu không đồng ý thì sao? Vậy thì đến gặp chú, chú sẽ giúp cháu."

Tư Hoa Niên nghe được lời này có chút khó chịu. Nhưng nhất thời cô không biết không đúng chỗ nào, nên hơi cúi đầu, lẩm bẩm: "Nếu anh trai cháu không đồng ý thì chứng tỏ cháu rất kém cỏi. Như vậy cháu sẽ không vào công ty gây thêm chuyện."

Chu Vượng trầm mặc một lát, thở dài nói: "Hai anh em cháu, quan hệ thật tốt. Nhà chú cũng có một đứa con trai một đứa con gái, cho dù là ruột thịt cũng không bằng hai đứa các cháu, hai đứa nó đều tranh giành nhau mọi thứ."

"..." Cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt.

Tư Hoa Niên không thể nói rõ, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy lời nói của chú Chu giống như đang ám chỉ điều gì đó.

Vì thế cô không nói gì cả.

Chu Vượng cũng đúng lúc ngừng đề tài, đổi sang giọng điệu thoải mái, nói đùa: "Tiểu Niên, nếu cháu bám lấy anh trai như vậy, về sau anh trai cháu kết hôn thì cháu sẽ làm sao bây giờ?"

Lập gia đình?

Tư Hoa Niên bỗng nhiên có chút không vui: "Cháu chính là người nhà của anh ấy."

Chu Vượng lắc đầu bật cười nói: "Anh trai cháu không còn trẻ nữa, sớm muộn gì cũng có gia đình riêng của mình."

Tư Hoa Niên không đồng ý: "Sẽ không đâu."

Chu Vượng bị tính trẻ con của cô chọc cười: "Như thế nào, cháu còn muốn anh trai ở bên cạnh cháu cả đời sao? Không phải muốn tìm cho anh trai một người chị dâu?"

Chị dâu? Cái từ xa lạ, cả hai kiếp đều không nằm trong phạm vi suy xét của Tư Hoa Niên. Cô lại lắc đầu: "Không ạ."

Chu Vượng lại cười cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt hơi ngưng trọng, lộ ra một chút kinh ngạc: "Đúng rồi, chuyện gần đây cháu còn không biết sao?"

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Chúng ta muốn hợp tác với Châu báu Kiều Hâm ở Hồng Kông."

Tư Hoa Niên chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của công ty. Cô không khỏi nghiêng đầu: "Chuyện này cháu cần nên biết sao?"

Chu Vượng vui vẻ xua tay: "Cũng không phải, không phải ta vừa mới nhắc tới sao. Gần đây ở Long Thành và Hồng Kông truyền ra một số tin đồn, nói rằng Tư thị và Kiều Thị có ý định liên hôn. Cháu đừng để trong lòng, chú chỉ nói như vậy thôi, tin đồn nhỏ nên chưa chắc đã chính xác."

Liên hôn? ? ?

"Ai với ai ạ?"

"Tiểu thư của Kiều Hâm, nghe nói là một người đẹp có tri thức..." Chu Vượng nhấp một ngụm cà phê, rất có hứng thú nói chuyện.

Hàm ý là Tư Tấn chắc chắn là người muốn liên hôn.

"...Anh trai cháu không có nói cho cháu biết..."

Chu Vượng ngẩng đầu nhìn cô bé trước mắt đang sững sờ tại chỗ, bộ dạng ngơ ngác, đặt tách cà phê xuống: "Anh trai cháu hẳn là quên chưa nói. Chú đột nhiên nhớ ra còn có việc phải về xử lý, không thể đợi được nữa, chỉ có thể đợi lát nữa mới qua được, Tiểu Niên, cảm ơn tách cà phê của cháu."

"..." Tư Hoa Niên đi về phòng làm việc của anh trai, ngồi phịch xuống ghế sofa, bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Liên hôn? Không thể nào? Rõ ràng kiếp trước anh không hề hợp tác với Kiều Hâm chứ đừng nói đến chuyện liên hôn.

Lúc này ở kiếp trước, cô vẫn đang còn ở nước ngoài, không biết nhiều về chuyện của công ty. Nhưng đối với một công ty lớn như Kiều Hâm thì đó không phải là chuyện nhỏ, nếu xảy ra chuyện này thì cô cũng sẽ biết.

Chưa kể lúc này ở kiếp trước, anh trai còn đang ở trong ngục giam, người ngoài hầu hết đều không biết anh ở đâu, chắc chắn không có tin đồn liên hôn.

Kiếp này thay đổi lớn như vậy, chỉ vì cô cứu anh trai mình ra?

Tư Hoa Niên càng nghĩ đầu óc càng loạn.

Mười phút sau, có tiếng đẩy cửa, Tư Tấn quay lại.

Tư Hoa Niên từ trên sô pha ngồi dậy: "Anh."

"Ừm," Tư Tấn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, "Niên Niên, em đói không?"

Tư Hoa Niên có chút không nói nên lời: "Bữa sáng mới cách đây ba tiếng, sao em lại dễ đói bụng như vậy được?"

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy cần phải nói cho anh biết, vừa rồi có người tới gặp anh: "Anh, vừa rồi chú Chu... chính là Chu Vượng. Chú ấy đến gặp anh vì có việc, nhưng anh vẫn chưa quay lại. Chú ấy rời đi vì có việc phải làm và nói sẽ quay lại sau."

Tư Tấn lập tức cau mày: "Ông ta tới đây làm gì?"

"Đến tìm anh."

Chu Vượng có việc gì mà tìm anh? Ánh mắt Tư Tấn có chút lạnh lùng, anh vòng tay qua vai Tư Hoa Niên, dịu dàng hỏi: "Niên Niên, nói cho anh biết, ông ta đã nói gì với em?"

Có vẻ như chú ấy không nói điều gì quan trọng với cô.

Tư Hoa Niên kể lại nội dung cuộc trò chuyện theo trí nhớ của cô: "Chú ấy nói là bạn của bố, còn nói từng ôm em khi em còn nhỏ, sau đó hỏi em học trường nào, học ngành gì, về sau có tới công ty làm việc không?" Nghe có vẻ như người lớn có quen biết quan tâm đến con cháu, chỉ là chuyện rất bình thường.

Tư Tấn càng cau mày lại: "Còn gì nữa không?"

"À, đúng rồi, chú ấy còn nói chúng ta muốn hợp tác với Kiều Hâm của Hồng Kông, có thật không anh?"

"Không hẳn," Tư Tấn im lặng một lát, "Vẫn chưa quyết định. Còn hai công ty khác nữa ở Hồng Kông, chúng ta có thể sẽ hợp tác với một trong số họ."

Tư Hoa Niên do dự một chút, hỏi: "Vậy chuyện liên hôn không phải là thật phải không?"

Sắc mặt Tư Tấn đột nhiên thay đổi: "Liên hôn cái gì?"

"Anh cùng đại tiểu thư Kiều Hâm..."

Tư Tấn kiên quyết nói: "Là giả!"

Không biết đến chuyện tốt gì, Tư Hoa Niên cười khúc khích lên: "Em biết rồi."

Anh đưa tay ôm lấy cô, tuy cô không hỏi thêm gì nữa, nhưng anh vẫn giải thích rõ ràng mọi chuyện: "Trước khi hợp tác làm ăn, đôi khi có tin đồn được tung ra để thử phản ứng của người tiêu dùng, lần này là tình huống như vậy. Chuyện liên hôn là hư cấu, là truyền thông Hồng Kông đang ác ý lăng xê để thu hút sự chú ý. Em biết mà, truyền thông ở Hồng Kông bên kia luôn luôn không có giới hạn, anh sẽ bảo người liên hệ với bên Kiều Hâm để xử lý..."

Tư Hoa Niên ngắt lời anh, cười tủm tỉm nói: "Anh không cần giải thích nhiều như vậy, em biết mà."

Cô trông có vẻ vui vẻ thoải mái, Tư Tấn thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Anh không hy vọng xa vời, cũng không biết Niên Niên có ghen không, nhưng ... "Niên Niên."

"Vâng ?"

Anh nhẹ nhàng nắm cằm cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, giọng điệu chua xót: "Em thật sự ... một chút cũng không quan tâm sao?"

"Cái gì?" Tư Hoa Niên ngơ ngác chớp chớp mắt, phải mất vài giây sau mới phản ứng lại được. Cô ôm cổ anh, lại cười khúc khích: "Không phải. Anh có phải quên rồi không, 90 ngày còn chưa hết, anh vẫn còn là chồng của em đấy."

......Chồng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro