Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm.

Máu trong cơ thể Tư Tấn vọt lên não.

Chồng, chồng... Niên Niên gọi mình là chồng?

Anh cúi đầu nhìn cô trong lòng. Cô ôm cổ anh, vẻ mặt cười hì hì, đáng yêu đến mức rối tinh rối mù.

"Niên Niên..." Cảm xúc căng tràn đầy trong lòng anh đột nhiên bị chọc mở ra một lỗ nhỏ, tuôn trào ra ngoài.

Nhịn không được nữa, không thể lại nhịn nữa... Ánh mắt Tư Tấn đỏ lên, mạnh mẽ cúi đầu, ngậm lấy môi cô.

"Ưm!!"

Tư Hoa Niên bỗng nhiên mở to mắt.

Anh hung hăng ngậm chặt môi cô, dùng sức mà mút vào, giống như một đang cắn xé. Cũng không thành thạo, chỉ là bị một cảm xúc mãnh liệt chi phối.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Ngọt, thật ngọt... Tư Hoa Niên giãy dụa, có ý né tránh đôi môi nóng bỏng kia của anh, nhưng dù trốn thế nào đi đều không thể thoát được. Anh rất nhanh đã đè lại.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tư Hoa Niên bị áp trụ trên ghế sofa, anh đặt một tay dưới đầu cô, còn một tay ấn chặt cô mà hôn.

Tư Hoa Niên bị hôn đến không thở nổi, cố gắng tìm một chút tỉnh táo trong đầu. Mở to mắt, muốn nói Tư Tấn anh mau dừng lại, bỗng thấy khóe mắt anh... có một giọt lệ.

"Niên Niên, vợ ơi... anh thích em..." Anh nói không rõ ràng, khàn khàn mà thành kính.

Tư Hoa Niên sửng sốt, nhất thời quên giãy dụa.

"Niên Niên..." Anh lại cúi xuống, dùng sức hôn cô.

"Ưm ưm ưm! ! ! Anh trai đừng..." Tư Hoa Niên khóc không ra nước mắt.

Anh anh anh thế mà lại duỗi đầu lưỡi tiến vào!

Đầu lưỡi Tư Tấn tiến vào thăm dò, dùng sức khuấy đảo trong miệng cô. Tư Hoa Niên giống một con thỏ nhỏ yếu ớt rên rỉ, tất cả đều biến mất trong sự va chạm ngang ngược giữa răng môi.

Một phút, hai phút,... Đầu Tư Hoa Niên bắt đầu trống rỗng. Cô từ từ bình tĩnh lại, khéo léo nằm dưới thân Tư Tấn để anh hôn, trước khi mất đi ý thức phản kháng, trong đầu chỉ có suy nghĩ... Anh trai điên rồi.

Hơn mười mấy phút qua.

Tư Tấn ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn cô gái đang nhắm chặt mắt dưới người, màu đỏ tươi dưới đáy mắt dần nhạt đi. Cánh tay anh hơi run rẩy bế cô lên: "Niên Niên..."

Tư Hoa Niên nằm trong lòng anh khóc thút thít, dáng vẻ rất đáng thương: "Anh, anh thật đáng ghét..."

"Anh sai rồi" Tư Tấn vỗ nhẹ lưng cô, cẩn thận dỗ, "Anh là tên khốn."

Tư Hoa Niên nức nở nói: "Anh vốn dĩ như vậy!"

Tại sao một người luôn dịu dàng như anh trai, vừa rồi lại trở nên đáng sợ như vậy? Dù cô có giãy dụa như thế nào thì cũng vô ích, anh càng ngày càng quá đáng... Lúc này Tư Tấn ngơ ngác, tay chân không biết nên để chỗ nào, không còn dáng vẻ ngang ngược bá đạo như lúc nãy nữa. Anh tự thấy mình làm sai, đành phải nói đi nói lại một câu: "Niên Niên, anh sai rồi, đừng chán ghét anh..."

Tư Hoa Niên vốn rất tức giận, hầm hừ muốn mắng anh một câu, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.

Thôi.

Sao cô có thể ghét anh được chứ?

Mặc kệ anh trai làm gì, cô vĩnh viễn sẽ không chán ghét anh.

"Niên Niên, đừng chán ghét anh," Tư Tấn ôm cô thật chặt, như thể sợ cô chạy mất. Thấy cô không nói lời nào, anh chỉ có thể nâng mặt cô lên, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô.

Ánh mắt rơi vào đôi môi hồng hào hơi sưng đỏ của cô, đáy mắt hiện lên một chút đau lòng và áy náy: "Niên Niên... Miệng có đau không?"

Tư Hoa Niên đỏ mặt trừng anh: "Vô sỉ! Không biết xấu hổ!"

Cô gái nhỏ nói lời oán trách, dáng vẻ như đang làm nũng, dường như không có phán anh vào tội không thể tha thứ. Tư Tấn rốt cuộc cũng nhận ra điểm này, dùng ngón tay anh thăm dò đụng vào môi cô, rất nhẹ, lấy lòng nói: "Anh cho người đi mua thuốc tiêu sưng cho em được..."

"... Anh cút đi!"

Tư Hoa Niên đẩy anh ra, đi đến ghế sofa khác, tủi thân co rúm người lại.

Sao anh trai thế mà là dạng người như vậy... Làm chuyện quá đáng như vậy, còn, còn dám đùa giỡn cô.

Tư Hoa Niên vùi đầu vào đầu gối, chờ đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy anh lên tiếng nữa. Cô thấy có chút lạ, lặng lẽ lộ mắt ra nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh tái nhợt, cứng ngắc ở đó.

"..." Ây da.

Sao có thể quên chứ, anh trai có một trái tim pha lê lại thích suy nghĩ miên man.

Cô đành chậm rì rì đi tới, vươn một bàn tay ra chọc chọc anh: "Thôi, sau này không được tùy tiện hôn em như vậy nữa."

Vài giây sau, Tư Tấn mới phản ứng lại, có chút mờ mịt như không thể tin được: "Niên Niên, em không chán ghét anh sao?"

Sao anh trai có thể ngốc như vậy!

Tư Hoa Niên có chút nói không nên lời, quay đầu bỏ đi.

Đôi mắt ảm đạm của anh lập tức sáng lên. Do dự một chút, vươn tay ôm cô vào trong lòng: "Niên Niên?"

"Ừm.."

"Đừng chán ghét anh" Anh mơ hồ dùng môi hôn vào đỉnh đầu cô, "Anh là... chồng em."

Nếu không phải Niên Niên gọi một tiếng chồng, anh cũng không mất khống chế như vậy.

Chồng.

Nghe thấy từ này được thốt ra từ miệng anh, Tư Hoa Niên liền không bày sắc mặt nữa. Lại nói, lúc trước chính cô là người biến anh thành chồng, nhưng lại không ý thức được, ý nghĩa của hôn nhân là gì. Đừng nói là hôn, dù anh có làm chuyện quá đáng hơn nữa thì cô cũng không có lý do gì mà trách anh.

Bởi vì bây giờ anh là chồng cô.

"Chồng..."

Tư Hoa Niên mờ mịt chớp chớp mắt, ngơ ngác lặp lại từ này.

Trái tim Tư Tấn nhảy dựng lên, một luồng nhiệt dâng trào. Anh kiềm chế bản thân hôn lên trán cô một cái, giọng khàn khàn: "Đúng vậy, Niên Niên, anh là chồng em."

Tư Hoa Niên không tình nguyện chu môi nói: "Em vẫn thích gọi là anh trai."

"Muốn gọi sao cũng được," Anh tốt tính mà dỗ dành cô.

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, không nói nữa.

Qua ngày hôm nay, dường như giữa hai người trở nên khác biệt.

Cô không thể trốn tránh vấn đề này được nữa... Mình thích anh trai sao?

Đến khi tan làm, hai anh em sóng vai nhau bước ra khỏi văn phòng. Xuống thang máy tầng một, sau đó bước ra khỏi toà nhà. Tư Tấn không dám tuỳ ý duỗi tay nắm Tư Hoa Niên, đành phải thả chậm bước chân vài nhịp, yên lặng đi theo sau cô.

Trên lầu ba có người đứng ở sau lan can pha lê, sờ cằm cười khẽ một chút.

Hóa ra hai anh em này cũng chỉ có thế mà thôi.

"Giám đốc Chu," thư ký của ông ta đứng sau lên tiếng, tò mò nói, "Hôm nay ngài đã đi tìm Tư tiểu thư rồi sao?"

"Ừm." Chu Vương duỗi ngón tay mập mạp ra, chỉ vào bóng lưng hai người đang rời đi, "Thật dễ lừa gạt. Bây giờ vì chuyện liên hôn, đã cáu kỉnh với anh trai mình rồi."

"Liên hôn? Không phải chính ngài đã sắp xếp cánh truyền thông Hồng Kông..."

"Ài, có phải sự thật hay không không quan trọng, chỉ cần Tiểu Niên bắt đầu nghi ngờ Tư Tấn, lần này coi như đã thành công rồi."

Hai tay ông ta chống lên lan can pha lê, đầu ngón tay khẽ gõ: "Một khi liên hôn, Tư Tấn có Kiều Hâm giúp đỡ, thế lực sẽ tăng lên rất nhiều. Tiểu Niên với tư cách là người thừa kế chân chính, nhất định sẽ càng thêm yếu thế. Đến lúc đó nguồn vốn từ Hồng Kông chảy vào, cổ phiếu của cô ta bị pha loãng là điều không thể tránh khỏi. Nếu cô ta có đầu óc, thì nên biết tìm tôi hợp tác mới là cách giải quyết tốt nhất."

"Lỡ như Tư tiểu và Tư tổng một lòng..." Chu Vượng giễu cợt: "Sao có thể? Với miếng mỡ lớn như vậy, ai lại không muốn cắn thêm vài ngụm? Không tranh? Cậu tin sao?"

Thư ký im lặng một lát: "Ngài nói đúng."

Một ngày cuối tuần cùng với ngày thứ 2 không có lớp học cuối cùng cũng kết thúc, ngày hôm sau lại đến trường học.

Tư Hoa Niên nằm úp sấp trên bàn, có chút ỉu xìu: "Thư Á, tôi nói cho cậu biết một chuyện."

Kiều Thư Á cúi xuống nhìn cô: "Ừm."

"Tháng sau, có thể tôi phải xin nghỉ, xin lỗi nha."

"Đi làm cái gì sao?"

"... Tham gia một trận đấu."

Kiều Thư Á không hỏi nhiều, gật đầu: "Được, không sao, vậy sắp tới chúng ta phải nhanh lên một chút."

Tư Hoa Niên ngồi thẳng người, nâng má nói: "Trước tiên phải chọn xong chủ đề thiết kế."

"Cậu muốn đưa cho anh cậu cái gì?"

Tư Hoa Niên hạ mắt: "Không có. Tôi đã nghĩ muốn làm một con rối pha lê với chủ đề anh em, nhưng..." Nhưng mối quan hệ giữa mình với anh trai quá phức tạp. Là anh em, cũng là vợ chồng. Anh trai thích mình, mà mình... Không biết mình có thích anh trai hay không.

Những lời này cô không thể nào nói với Kiều Thư Á, cô buồn bực im lặng, Kiều Thư Á nhẹ giọng an ủi: "Không tìm được cảm hứng là chuyện bình thường, không cần phải sốt ruột."

"Ừm."

Anh suy tư một chút, sau đó đề nghị: "Tuần sau có một buổi triển lãm trang sức, có muốn đi xem không?"

"Khi nào?"

"Chiều hôm nay cậu có lớp học không?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ: "Không."

Kiều Thư Á cười rộ lên: "Vậy thì hôm nay đi."

Triển lãm này được coi là triển lãm với quy mô lớn, thậm chí Tư thị đã gửi mấy thứ đến phòng triển lãm, được đặt ở vị trí bắt mắt. Hai người đi một vòng, coi như cũng có thu hoạch.

Khi Tư Hoa Niên về đến nhà, trời đã tối. Thay vì ở phòng làm việc , Tư Tấn đã ngồi trên ghế sofa. Vẻ mặt lạnh lùng, môi mím thật chặt.

"Anh." Cô gọi một tiếng.

Anh quay đầu nhìn cô một cái, đứng lên đi vào phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Tư Hoa Niên thành thật trả lời: "Chưa."

Tư Tấn hâm nóng đồ ăn, dọn ra xong, ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn cô ăn cơm.

...Sao hôm nay anh lại kỳ lạ như vậy, Tư Hoa Niên cắn một miếng rau nhỏ, trong lòng thầm nghĩ.

Cô lặng lẽ ngước nhìn anh, trực tiếp nhìn vào ánh mắt anh.

"..." Cô nhanh chóng cúi đầu, thành thật dùng bữa.

"Niên Niên."

"Ừm..?"

"Không có gì."

Bầu không khí có chút kỳ lạ, Tư Hoa Niên rất nhanh đã ăn no.

Đang chuẩn bị cầm chén đũa bỏ vào máy rửa bát thì cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt.

"Niên Niên."

"Ừm..?"

"Không có gì."

Chuyện gì đang xảy ra vậy, Tư Hoa Niên có chút nói không nên lời: "Anh!"

Tư Tấn im lặng một lát, kéo em gái đứng trước mặt mình: "Niên Niên."

"Ừm. Anh làm sao vậy?"

Anh ấn cô vào lòng, giọng nói có chút chua: "Em đi chơi với ai vậy? Người đưa em về là ai?"

Không đợi Tư Hoa Niên trả lời, anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "90 ngày còn chưa hết."

Đến giờ tan học mà Niên Niên chưa về nhà, anh sẽ đứng trên sân thượng đợi. Đợi từ hoàng hôn đến trời tối, mới thấy cô bước xuống từ một chiếc xe lạ. Vẫn chưa đến 90 ngày, cho nên anh có tư cách để hỏi.

"Chuyện này à." Tư Hoa Niên vừa bất lực vừa buồn cười, "Bạn học của em, bọn em cùng nhau thiết kế một tác phẩm, nên đến triển lãm trang sức để tìm cảm hứng. Em đi bộ đến trường, không lái xe, nên bạn học đưa em về."

Tư Tấn dụi mặt vào mặt cô, thì thầm vào tai cô: "Lần sau để anh đi với em. Anh là chồng em."

Thấy cô không nói gì, có vẻ do dự, anh dùng sức bế cô lên, không biết lấy dũng khí từ nơi nào, thấp giọng cầu xin: "Niên Niên, đi đăng ký lại với anh nhé, có được không? Anh...Vẫn luôn nghĩ...về việc làm chồng em."

"..."

"Không thích anh cũng không sao, anh cũng sẽ không làm chuyện gì với em... Không để người khác biết quan hệ của chúng ta cũng không sao, anh có thể..." Cái đầu không linh hoạt của Tư Hoa Niên chưa kịp hiểu anh đang nói cái gì, thì tay cô đã nhanh chóng di chuyển, bịt miệng anh lại.

Anh luôn nói ra những lời làm cô đau lòng. Tư Hoa Niên vô thức hôn lên má Tư Tấn "Được, vậy chúng ta liền kết hôn chính thức"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro