Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20 phút sau, Tư Hoa Niên nằm trên ghế sofa, nhìn anh nằm trên người mình thở hổn hển, mờ mịt chớp mắt.

Cô lại nói gì sai nữa sao.

Tại sao anh lại nổi điên nữa rồi ?

"Niên Niên..." Môi anh lại đè xuống, hơi thở nóng rực, giọng nói mơ hồ không rõ: "Em rất ghét anh sao? Ghét anh hôn em như thế này sao?"

Tư Hoa Niên đưa tay sờ sờ đầu anh, nhẹ giọng nói: "Em không ghét, ưm...."

"Như vầy thì sao?" Tư Tấn hơi ngẩng cằm, dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng đảo qua hàm trên non mềm của cô :"Như vậy cũng không chán ghét sao?"

Tư Hoa Niên không nói nên lời trước câu hỏi của anh, phải chăm sóc trái tim thủy tinh mỏng manh của anh, còn phải dỗ dành hết lần này đến lần khác "Không ghét, không ghét", sau đó chỉ đổi được hành động ngày càng hung hãn của anh.

Mãi cho đến khi có vật gì đó cấn cấn vào cô, cô mới giãy giụa đẩy ra: "Anh, anh, đừng..."

Tư Tấn ngẩng đầu lên, thở dốc. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc, rồi hôn thật mạnh lên môi cô một cái. Không nói một lời, anh đứng dậy quay trở về phòng.

Tư Hoa Niên nằm ở trên sofa, mặt gần như nóng bừng.

Anh, anh ấy làm gì vậy... Bang.

Cô giơ tay lên tự tát vào mặt mình một cái.

"Tư Hoa Niên, mày mau tỉnh táo lại, nghĩ lung tung cái gì vậy!"

Cô một bên tự mắng mình, một bên ôm mặt buồn rầu: "A, đau quá đi."

Hơn nửa giờ sau, khi Tư Tấn đi ra lần nữa, cô đã ngủ quên trên ghế sofa. Anh lặng lẽ thở dài, một nụ cười đột nhiên xuất hiện trên môi anh.

Niên Niên thật ngốc.

Anh cúi đầu nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Anh bước trở lại phòng cô, cẩn thận đặt cô lên giường rồi kéo chăn đắp lên.

Ngày hôm sau, Tư Hoa Niên tỉnh dậy rất sớm, không có ý định nằm trên giường nên xuống lầu đến quán ăn sáng của bà Giang mua bữa sáng, mang về nhà, vừa đúng lúc gặp Tư Tấn từ phòng đi ra.

Hai người chào buổi sáng nhau, Tư Hoa Niên đặt bữa sáng vẫn còn bốc khói lên bàn. Cô bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm, sau đó lặng lẽ ngước mắt nhìn anh.

Anh im lặng nhai bánh bao, động tác rất nhanh, chỉ hai miếng là hết nhưng không hề lỗ mãng. Tư Hoa Niên âm thầm ghi nhớ trong đầu.

Anh thích ăn mặn, không thích nhân đậu ngọt. Anh thích ăn thịt, không thích đồ ăn chay. Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút buồn bực. Trước đây cô chưa bao giờ để ý đến sở thích của anh, cô thực sự không đủ tư cách làm em gái. Còn bây giờ cô đã trở thành vợ anh, nên nhớ phải quan tâm đến anh một chút, nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn chưa đủ tư cách.

"Niên Niên," Tư Tấn trầm giọng hỏi, "Em không vui sao?"

Tư Hoa Niên lắc đầu: "Không có."

Sau đó bàn ăn lại rơi vào im lặng.

Tư Tấn đợi cô ăn xong, đem hộp đựng và túi nhựa dùng một lần ném vào thùng rác rồi rửa tay sạch sẽ. Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tư Hoa Niên, lấy khăn giấy ướt trên bàn rồi kéo tay cô qua.

"Niên Niên," Anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lau tay cho cô, "Em chưa thích ứng được phải không?"

Tư Hoa Niên nhất thời sinh ra cảm giác lo lắng khi nói chuyện với giáo viên: "Ừm, có một chút."

Trên thực tế, cô không phải là người duy nhất không thích ứng được, Tư Tấn cũng có chút khó thích ứng.

Không có lá chắn của "anh trai" che chắn, tình yêu nóng bỏng của anh lộ ra trần trụi trước mắt cô. Anh luôn không nhịn được ôm hôn cô, sau khi kết thúc vì những phản ứng khó tả đó, anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, cũng không biết phải nói gì.

"Niên Niên, đừng sợ, anh sẽ không..." Anh sẽ không bao giờ ép buộc em.

Lời nói như vậy quá xấu hổ rồi, giọng anh từng chút một trầm xuống, không nói nên lời.

Tư Hoa Niên tựa hồ nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện lên chút ửng hồng, im lặng quay mặt đi: "Em biết."

Lỗ tai Tư Tấn cũng lặng lẽ đỏ lên: "Đừng ghét anh."

"......Không ghét ."

"Anh yêu em."

"..." Lời tỏ tình như vậy đến quá đột ngột, cô nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tư Tấn dường như không quan tâm, anh nhẹ nhàng siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đứng dậy vứt khăn giấy ướt đi.

"Anh."

Tư Hoa Niên đột nhiên nắm lấy tay anh.

Anh quay lại nhìn cô: "Hả?"

Cô nắm lấy tay anh, đứng dậy, ngập ngừng một chút, lấy hết dũng cảm ôm lấy eo anh: "Em, em cũng rất thích anh."

Ở một giây này, cô cũng không biết chính xác mình đối với anh là loại tình cảm gì, là em gái hay là vợ, chỉ biết rằng cô thực sự rất thích anh.

Tư Tấn cứng đờ.

Tư Hoa Niên vốn tưởng rằng anh sẽ giống như trước sẽ hôn cô, nhưng khi lấy lại tinh thần, anh chỉ bế cô lên rồi đi ra phòng khách.

Anh ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy hoài niệm, nhưng lại có chút bối rối: "Em thật sự là Niên Niên của anh sao?"

Tại sao kiếp này lại như thế này?

Niềm hạnh phúc mà trước đây anh nằm mơ cũng không dám mơ tới, giờ chỉ duỗi tay là có được. Anh đã nhận ra một số manh mối từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ.

Bởi vì anh biết rất rõ người trong lòng anh chính là Niên Niên.

Nhưng tại sao Niên Niên lại nói những điều như vậy?

Anh luôn biết cô ghét anh đến mức nào.

Tư Hoa Niên ấp ủ cả nửa ngày mới nói ra được câu thổ lộ cứ như vậy hỏng bét, cô không khỏi buồn rầu cũng không nói nên lời: "Anh à, anh đọc truyện Tấn Giang quá nhiều rồi. Em không phải là em thì chẳng lẽ là xuyên không vào sao. Chúng ta đều sống trong một cuốn sách, nữ chính xuyên vào người em, tên truyện là 'Xuyên thành em gái của tổng tài' sao?"

Tư Tấn vẫn không nói gì, cô chỉ đánh nhớ lại việc xấu loang lổ của mình: "Lúc còn nhỏ em không thích ăn cái gì, em đều sẽ bỏ vào bát của anh, luôn lừa anh làm bài tập cho em, em cũng sẽ chế nhạo anh bằng cách gọi 'Anh Đại Sơn'."

Một cái nụ hôn dài hạ xuống, tuy muộn nhưng đã đến.

Tư Hoa Niên sợ anh hôn lại cả người nổi lửa khiến cô xấu hổ nên đỏ mặt vội vàng đẩy anh ra: "Không được, anh sắp muộn làm rồi."

Tư Tấn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô: "Lặp lại lần nữa."

"Cái gì?"

"...Anh Đại Sơn."

Tư Hoa Niên khó xử: "Không muốn, nghe không hay."

Quả thực nghe không hay, nghĩ tới cái tên này này chứa đựng bao nhiêu ghét bỏ và ác ý, hận không thể tát đứa trẻ nghịch ngợm là mình lúc đó.

"Anh muốn nghe."

Tư Hoa Niên đành phải miễn cưỡng mở miệng: "Anh Đại Sơn..."

Ánh mắt Tư Tấn đột nhiên tối sầm, môi lại áp tới.

"..." Hôm nay còn giày vò lâu như vậy, đi làm đúng giờ khẳng định không được nữa rồi. Tư Hoa Niên mãi đến trưa mới có tiết nên buổi sáng Tư Tấn chỉ đơn giản là ở nhà với cô.

Tư Hoa Niên không khỏi lẩm bẩm trong lòng, hóa ra người anh trai tham công tiếc việc khi yêu đương cuồng nhiệt cũng sẽ giống như người bình thường.

......Từ từ.

Yêu đương cuồng nhiệt? Bọn họ đây là đang ở thời điểm yêu đương cuồng nhiệt phải không?

Cô giật mình trước ý nghĩ này.

"Niên Niên," Tư Tấn ở bên kia cầm chiếc phong bì trên bàn lên, "Hôm qua em muốn cho anh xem cái này à?"

"Vâng."

Tư Tấn mở phong bì, lấy tấm ảnh bên trong ra, hơi giật mình: "Cái này..."

Tư Hoa Niên nghiêng đầu: "Cái nào nhìn đẹp?"

Tư Tấn giơ tay chạm vào mái tóc đen dài mềm mại của cô, muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống.

Niên Niên bây giờ là đẹp nhất.

Mái tóc dài của cô hơi xoăn, rất ngoan ngoãn.

Nhưng Niên Niên đã quyết định thay đổi kiểu tóc nên anh không thể nói như vậy. Anh nên ủng hộ cô. Ánh mắt anh rơi vào ba bức ảnh, đột nhiên không thể rời mắt đi.

Rõ ràng đều là những kiểu tóc khó khống chế, nhưng khi đặt trên người Niên Niên thì lại đẹp như vậy.

Tư Hoa Niên tựa cằm lên vai anh: "Cái nào nhìn đẹp hơn?"

Tư Tấn đặt bức ảnh xuống, ôm mặt cô, lẩm bẩm: "Với Niên Niên thì đều đẹp."

Tư Hoa Niên cười, chớp mắt: "Anh cũng rất đẹp trai."

Trong mắt Tư Tấn hiện lên ý cười: "Anh không đẹp bằng em."

Thành thật mà nói, cô luôn là cô gái xinh đẹp nhất dù ở bất cứ đâu.

Anh nhớ lại trước đây rất lâu, có một lần anh đến đón cô tan học. Anh đứng ở cửa lớp, nhìn thấy Niên Niên thắt bím hai bên rất xinh đẹp, đang nghiêng đầu nói chuyện với cô bạn cùng bàn.

"Mẹ cậu đến đón cậu sao?"

"Mẹ mình còn chưa tới. Anh trai cậu đâu?"

"Mình không biết," Niên Niên cau mày, "Mình không muốn anh ấy đến, mình muốn mẹ mình đến."

Cô bạn ngồi cùng bàn do dự một lúc, tò mò hỏi: "Người đó thật sự là anh trai cậu à? Hai người trông chẳng giống nhau chút nào."

Niên Niên phồng má: "Đương nhiên là không phải!"

"Khó trách. Anh ấy có vẻ...không đẹp bằng cậu."

Niên Niên dường như đã tìm được tri kỷ, ôm cằm cười: "Đúng vậy, cậu cũng thấy anh ấy xấu sao~"

"Không xấu," cô bạn ngồi cùng bàn nghiêm túc suy nghĩ, "Anh ấy rất đẹp trai, nhưng không đẹp bằng cậu."

Niên Niên đành phải mất mát cúi đầu, bắt đầu thu dọn sách vở của mình.

Đã qua mấy chục năm nhưng khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Tư Tấn không khỏi bật cười. Vừa cười, vừa cúi đầu dùng chóp mũi của mình chạm đầu mũi của Tư Hoa Niên: "Anh là một tên xấu xí, còn Niên Niên là công chúa nhỏ của anh."

Không biết vì sao, Tư Hoa Niên nhìn anh đến ngây dại.

Từ khi sống lại, cô hiếm khi thấy anh cười vui vẻ như vậy. Không chút u sầu, anh vui vẻ như đứa trẻ to xác.

"...Anh ơi, anh thật đẹp trai," cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên yêu cầu: "Anh mau cười một cái."

Tư Tấn cúi đầu xoa mặt cô, vừa cười vừa trêu: "Em cũng cười một cái."

...Hai anh em dành cả buổi sáng dính nhau, cùng nhau ăn trưa, rồi từng người lái xe ra khỏi nhà.

Chiều hôm đó sau giờ học, Tư Hoa Niên biến thành Tư Hoa Niên với mái tóc dreadlock. Về đến nhà, cô thành thật đứng trước mặt anh để anh nhìn.

Mái tóc đen dày bị nhuộm đầy màu sắc rực rỡ được thắt lại thành vô số bím tóc, rồi buộc thành đuôi ngựa sau đầu, để lộ khuôn mặt tinh xảo. Cô chớp đôi mắt to sáng, tính cách ngoan ngoãn và nổi loạn được hòa quyện thành một loại hình nghịch ngợm đầy kì dị nhưng cũng rất đẹp.

Tư Tấn có chút trầm tư, cẩn thận đưa tay chạm vào: "Niên Niên thật đẹp."

Tư Hoa Niên không quan tâm đến đầu tóc mới đã được làm tốt của mình, đâm sầm vào vòng tay anh, cười khúc khích.

Ba tuần sau, Tư Tấn và Tư Hoa Niên cùng nhau lên máy bay đến Thành Băng Tuyết. Senna và dì Thẩm có một số việc phải giải quyết nên sẽ đưa đoàn đội đến Thành Băng Tuyết trong vài ngày tới.

Khoang hạng nhất của máy bay chỉ có hai ghế, hai người ngồi cạnh nhau. Tư Hoa Niên tính toán chênh lệch múi giờ của Thành Băng Tuyết, vừa lên máy bay liền đắp mặt nạ, sau đó ngủ một giấc. Khi cô thức dậy, đèn trong cabin đều tắt, hầu hết mọi người đều đang ngủ.

Tư Tấn bên cạnh đã điều chỉnh chiếc ghế xuống còn khoảng 30°, nhắm mắt lại, Tư Hoa Niên không biết anh đã ngủ chưa, nên khẽ gọi: "Anh?"

Anh lập tức mở mắt: "Sao vậy, Niên Niên?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc, trèo qua vách ngăn ngắn giữa hai người rồi leo qua chỗ ngồi của anh: "Anh."

Ghế rất rộng, Tư Tấn duỗi tay đỡ cô đặt cô nằm bên cạnh mình, hai người cùng nằm cũng không thấy quá chật chội.

"Niên Niên."

Tư Hoa Niên rúc vào trong ngực anh , nhẹ giọng nói: "Em có hơi lo lắng."

"Tại sao em lại lo lắng, hửm?"

"Senna nói ban giám khảo cuộc thi này rất nghiêm khắc. Lỡ như họ không thích em thì sao... Lỡ như khán giả không thích em thì sao..."

"Sao có thể," Tư Tấn ôm cô, dỗ dành cô dịu dàng nói: "Niên Niên khi đứng trên sân khấu, chính là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất. Em có còn nhớ hồi nhỏ em từng tham gia một cuộc thi tài năng không? Em đã chơi ca khúc "Puppy Waltz", khi nhận được giải thưởng, các cô trong ban giám khảo... thay phiên nhau ôm hôn em mấy cái."

Tư Hoa Niên vui mừng: "Còn có chuyện như vậy sao? Tại sao anh nhớ rõ ràng như vậy?"

Tư Tấn mỉm cười không nói gì, ôm chặt cô trong lòng mình.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Nghe anh nói như vậy, Tư Hoa Niên đã bớt lo lắng được phần nào. Cô bắt đầu vui vẻ tính toán: "Nếu em đoạt giải quán quân hay á quân cũng được, em có thể làm người phát ngôn cho trang sức của công ty mình được không? Việc này cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền."

"Tiểu tham tiền," Tư Tấn cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, "Cho dù em không đoạt giải, thì nó vẫn là của em."

"Không được, rất mất mặt," cô cau mày, giây tiếp theo cô không nhịn được cười, "Anh... sao anh lại tốt với em như vậy?"

Nụ cười của cô vừa ngọt ngào vừa thuần khiết, đôi mắt đen trong veo sáng ngời tràn đầy ý cười nhìn anh.

Tư Tấn chợt nhớ tới cái đêm ở Thành Băng Tuyết cách đây không lâu, anh ôm eo Niên Niên như thế này, bảo cô nằm trên người anh. Chỉ trong hơn một tháng, dường như có điều gì đó đã thay đổi.

Anh do dự một lúc, sau đó mạnh dạn hỏi ra vấn đề tương tự: "Niên Niên, em có thể hôn anh một chút không?"

Hôn một chút.

Đơn giản.

Đã hôn nhiều lần như vậy rồi thì lần này cũng không khác lắm.

Tư Hoa Niên ôm mặt anh, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nơi đó tràn đầy quyến luyến và mong đợi.

Một người anh trai tốt như vậy, kiếp trước cô sao có thể nhẫn tâm đối xử tệ với anh như vậy được.

Tư Hoa Niên rũ mắt xuống, do dự vài giây.

Sau đó, lần đầu tiên cô hôn lên môi anh lúc còn ý thức và sự bình tĩnh, cam tâm tự nguyện hôn anh một cái.

"Anh, kiếp này hay kiếp sau... em đều sẽ đối xử tốt với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro