Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Tấn kêu lên một tiếng, hai tay hơi run, nhưng lại không nhịn được ôm chặt eo cô.

"Niên Niên, đang trên máy bay, đừng trêu chọc anh như vậy..."

Tư Hoa Niên có chút không nói nên lời: "...Không phải anh bảo em hôn anh sao?"

"Ừ, anh xin lỗi bảo bối," Tư Tấn kiềm chế hôn lên môi cô, "Chúng ta mua một chuyên cơ riêng được không?"

Vốn dĩ kiểu gia đình như Tư gia, mua chuyên cơ riêng là một chuyện rất nhẹ nhàng. Chỉ là cả nhà cô không có hứng thú đặc biệt thích đi du lịch, lúc cần đi đâu thì đặt vé máy bay đi càng thuận tiện hơn.

"Anh có ý gì?" Tư Hoa Niên sửng sốt một lát, đột nhiên mặt đỏ bừng, giống như một con thú nhỏ xù lông, "Lưu manh!"

Tư Tấn vốn không có ý nghĩ không thuần khiết, nhưng sau khi nghe lời cô nói, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh khác nhau.

Nếu như ở trên chuyên cơ nhà mình, ôm ấp, hôn Niên Niên... Anh trầm mặc một lát, cẩn thận xoay người, điều chỉnh tư thế, tránh đi bộ phận nào đó.

Sau đó anh cúi đầu hôn Tư Hoa Niên: "Ngủ đi, anh ôm em."

Vòng tay của anh vô cùng thoải mái ấm áp, Tư Hoa Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

12 giờ sau, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Thành Băng Tuyết. Hai người trở về nơi ở trước kia của Tư Hoa Niên, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi hai ngày, cuộc thi siêu mẫu châu lục liền bắt đầu.

Địa điểm thi đấu nằm ở vị trí đắc địa nhất trung tâm thành phố, rất gần nơi ở của cô. Hai vòng đầu tiên là phần thử giọng trên sàn chữ T, sàn chữ T được trang trí vô cùng đẹp mắt, ánh đèn trong hội trường rực rỡ, tiếng hò reo của khán giả gần như muốn làm thủng nóc nhà hội trường.

Khi âm nhạc cuối cùng đã lắng xuống, tên của những người mẫu đã tham gia cuộc thi chính thức hiện lên bằng những ký tự tiếng Anh khổng lồ trên màn hình lớn.

Rena.

Afaf.

Lily.

Diluo.

Angie.

...Cái cuối cùng...Siniyah.

Tư Hoa Niên ngồi ở dưới khán đài, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Một tràng tiếng hò hét đột ngột vang lên, Tư Tấn ở bên cạnh ôm bả vai cô, hôn lên trán cô: "Niên Niên thật giỏi."

Ngày hôm sau là ngày đầu tiên cuộc thi chính thức bắt đầu, Tư Hoa Niên cùng năm cô gái khác lần đầu tiên đứng trước mặt ban giám khảo. Bắt đầu từ hôm nay, các trận đấu diễn ra sẽ không có khán giả và sẽ phát sóng sau khi đã được ghi hình tốt.

Vị giám khảo ngồi giữa có mái tóc dài màu tím rất đẹp, tô son môi màu đen, mỉm cười vỗ tay: "Tốt lắm, chúng ta hãy cùng xem các cô gái trong tập này nhé. Chà... bọn họ thật xinh đẹp. Thời gian hai tuần tới, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích rồi đây! Để tôi giới thiệu bản thân mình trước. Tôi nghĩ tất cả các bạn đều biết tôi phải không? Tên tôi là Thái Á. Tôi là người mẫu. Bên trái tôi là giáo sư Murat đáng kính, cô ấy đã làm việc trong ngành này 40 năm và đã chỉ dạy vô số siêu mẫu trên thế giới. Người đàn ông bên phải tôi tên là Sion, ông ấy là tổng biên tập của tạp chí TIM. Các bạn phải biết rằng TIM hiện đang xếp top 1, là tạp chí thời trang số 1 thế giới. Nhân tiện đây, đừng quên rằng người chiến thắng trong cuộc thi này sẽ được chụp trang bìa cá nhân của TIM. Được rồi, giờ đến lượt các bạn, hãy giới thiệu về mình."

Cô gái da trắng đứng bên trái cầm micro trước, nở nụ cười duyên dáng và hào phóng: "Xin chào mọi người, tôi tên là Rena, tôi là người gốc Thành Băng Tuyết. Các bạn chắc hẳn chưa từng nghe đến tôi, nhưng tôi tin rằng tất cả các bạn đều biết mẹ của tôi, Heather Ellington, bà là một trong những siêu mẫu nổi tiếng nhất thế kỷ trước."

"Tại sao tôi lại nhắc đến mẹ tôi? Các bạn có lẽ sẽ nghĩ tôi cho rằng mình cũng giỏi giang giống bà ấy, nhưng thật ra không phải vậy. Tôi không có ý định so sánh với sự nghiệp của bà ấy. Tôi đến đây chỉ vì muốn an tâm rèn luyện kỹ năng của mình, để mọi người thấy rằng tuy tôi không thể bằng bà ấy, nhưng tôi cũng có thương hiệu và phong cách riêng của mình, là sự tồn tại độc lập khác với mẹ tôi, chỉ cần như vậy thôi là tôi đã thấy mỹ mãn rồi."

Cô gái thứ hai lên tiếng có đôi mắt to sâu thẳm, giọng hơi khàn: "Xin chào, tôi tên là Afaf. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã muốn trở thành người mẫu. Nhưng điều này là không được phép vì tôi đến từ một gia đình Hồi giáo Trung Đông. Khi bố tôi biết ý nghĩ này của tôi, ông ấy đã đánh tôi. Ông ấy cho rằng đó là một ý nghĩ hèn hạ và thiếu đứng đắn. Tên ban đầu của tôi là Aisha, nhưng ông ấy đã ra lệnh đổi thành Afaf, có nghĩa là trinh tiết. Nhưng điều này không thể ngăn cản giấc mơ của tôi, tôi thường bí mật luyện tập mỗi đêm. Sau khi mẹ tôi biết tôi muốn tham gia cuộc thi này, bà muốn dùng bàn ủi nóng phá hủy mặt tôi. Tôi trốn nhà đi với tấm vé được đặt trước, chút ít quần áo và hai mươi nhân dân tệ trong người. Tôi mua đôi giày cao gót này với giá hai mươi tệ."

Sau khi câu nói kết thúc, toàn bộ sân khấu và khán đài im lặng trong vài giây. Tư Hoa Niên đưa tay dụi mắt, vỗ tay thật mạnh cùng những người khác.

...Cô gái thứ ba rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo đi một đôi giày cao gót cao gần hai mươi phân. Cô nhận lấy mic, ngập ngừng trước khi nói: "Tôi tên là Lily. Tôi là người mẫu trên mạng xã hội. Tôi luôn muốn trở thành người mẫu HighFashion nhưng mọi người đều nói với tôi rằng đó là điều không thể. Bởi vì diện mạo của tôi quá ngọt ngào, quá phổ biến với ánh mắt đại chúng, cũng bởi vì vóc dáng của tôi quá thấp nên tôi chỉ có thể là hotgirl mạng, nhưng vì không muốn bỏ cuộc nên tôi đã đến đây."

Tư Hoa Niên quay lại nhìn cô gái tên Lily này, chợt nhận ra một sự thật. Mình chỉ có 1m65 còn thấp hơn cô ấy, diện mạo cũng càng... Lời nói của Lily khiến cô trông có chút xấu hổ. Tư Hoa Niên có chút lo lắng nên không để ý đến lời tự giới thiệu của hai cô gái còn lại. Ánh đèn trên sân khấu sáng đến mức khiến đầu óc người ta trống rỗng, cô chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì micro đã được đưa vào tay cô.

Tư Hoa Niên nhẹ liếm môi nói: "Tôi tên Siniyah, năm nay tôi gần 20 tuổi. Tôi đến từ Long Thành – Trung Quốc, hiện tại là sinh viên năm hai."

Giám khảo Thái Á hiển nhiên không bận tâm đến phần tự giới thiệu ngắn gọn khác thường của cô, cô ấy mỉm cười lật tài liệu trong tay: "Chúng tôi hiếm khi thấy thí sinh người Trung Quốc ở đây, bạn thật sự rất tuyệt vời."

"Cảm ơn."

Có lẽ cảm thấy mình chưa đủ hiểu biết, Thái Á thản nhiên hỏi cô vài câu.

"Bạn là người mẫu mà Beaute ký hợp đồng?"

"Dạ phải."

"À, ở đây viết...lão sư của bạn là Senna Bryan?"

"Đúng vậy."

"Thật tuyệt, cô ấy là bạn tốt của tôi," Thái Á cười rộ lên.

Bên cạnh, Murat cầm thông tin lên, xem qua rồi bình tĩnh hỏi: "Senna đã dạy bạn những gì?"

Murat có khí chất mạnh mẽ, Tư Hoa Niên vô cớ hơi sợ. Cô nghiêm túc suy nghĩ, thành thật trả lời: "Dạy em cách đi sàn chữ T."

Cô đứng đó duyên dáng đến mức bất cứ người lớn tuổi nào cũng phải lòng, nhưng vị giáo viên đáng kính này hiển nhiên không như vậy.

"Cách đi sàn chữ T? Cách đi sàn chữ T là thứ vô dụng nhất."

"..." Thành thật mà nói, cảm giác biểu tình cô ấy dành cho cô là vẻ mặt chế giễu, khiến cô có chút mờ mịt 'Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì vậy? Tại sao tôi lại ở đây?'

Ban giám khảo của cuộc thi này có tiếng độc miệng, trước đây thường xuyên xuất hiện tình huống thí sinh bị mắng khóc. Tư Hoa Niên đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này trong lòng cô vẫn không khỏi có chút khổ sở.

Giám khảo bên phải – Sion, mỉm cười hòa giải: "Không có đâu, Siniyah vẫn còn nhỏ. Cô ấy không phải là người mẫu chuyên nghiệp mà chị dạy. Đừng hà khắc như vậy."

"Gần 20 tuổi mà vẫn còn nhỏ? Người mẫu 15 16 tuổi, cậu gặp còn ít sao?"

Nói xong, cô ấy hướng ánh mắt sắc bén về phía Tư Hoa Niên: "Senna không dạy bạn 'Nguyên tắc lão bản' sao? Nếu vậy, để tôi sẽ dạy cho bạn ngay bây giờ. Muốn trở thành một người mẫu xuất sắc, nội tâm bạn phải có 'lão bản'*. Bạn phải biết mục tiêu của mình là gì, biết đưa ra quyết định để đạt được mục tiêu đó và quan trọng hơn bạn phải có khả năng uy hiếp người khác để mọi ánh mắt chỉ dừng lại trên người bạn. Bạn có 'lão bản' này trong lòng không? Bạn không có."

*ý chỉ sếp hoặc ông chủ

...Cuộc gặp mặt ngày đầu tiên kết thúc, khoảng thời gian tiếp theo, sáu cô gái sẽ sinh sống trong một biệt thự, cùng ăn cùng ngủ với nhau.

Tư Hoa Niên dựa vào đầu giường, cúi đầu, có chút ỉu xìu. Giống như cô mắc sai lầm trong ngày đầu tiên, các kỳ trước của chương trình cũng không có nhiều người.

"Siniyah, đừng buồn, cô Murat là như thế."

Cô quay lại nhìn mỉm cười: "Cảm ơn Lily."

"Đúng vậy," Afaf cũng bước tới, "Siniyah, bước đi của cô thật sự rất tốt. Chỉ là cô chưa tìm được 'lão bản' của mình mà thôi."

Mọi người đều đang nói chuyện, ba cô gái khác cũng tụ tập lại đây. Tư Hoa Niên ngẩng đầu nhìn hai cô gái mà cô không chú ý đến phần giới thiệu, có chút do dự hỏi: "Angie,... Diluo?"

Họ đưa tay ra bắt tay với cô.

"Tôi là Angie."

"Tôi là Diulo."

Bằng cách này, mọi người đều quen biết nhau.

Đem quần áo và giày của mình dọn dẹp xong, Tư Hoa Niên dựa vào bậc thang của khu vườn sau nhà ngơ ngẩn. Không biết qua bao lâu, có người đi tới vỗ nhẹ lên vai cô.

"Siniyah."

Tư Hoa Niên ngẩng đầu lên nói: "Rena."

Rena ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô đang suy nghĩ gì vậy?"

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, hạ mi dài xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn bị loại ngay ngay vòng đầu tiên."

Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, mọi người dường như đều xuất sắc hơn.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Rena im lặng vài giây, "Cô thấy áp lực lắm phải không? Tôi hiểu cảm giác này. Từ khi tôi còn nhỏ, người ta đã chỉ vào tôi và nói đây là con gái của Heather Ellington. Tôi không được thừa hưởng gen tốt của bà ấy, nhưng nếu muốn trở thành người mẫu thì bản thân phải nỗ lực để thỏa mãn kỳ vọng cao của người khác."

Thấy Tư Hoa Niên sắc mặt có chút rầu rĩ không vui, cô ấy an ủi nói: "Đừng buồn, cô nhất định là rất giỏi mới ký được hợp đồng với Beaute. Lúc đầu tôi muốn ký, nhưng ở vòng cuối cùng tôi lại rớt. Bởi vì cô vào được một công ty tốt và đội ngũ giáo viên giỏi như vậy, nên Murat đặt nhiều kỳ vọng vào cô."

Tư Hoa Niên không khỏi nhớ lại lúc mình ký hợp đồng.

Khi đó, dì Thẩm nói rằng cô có một năng lực biểu đạt đặc biệt mà chính cô cũng chưa bao giờ khám phá ra. Có lẽ vì Beaute sắp mở chi nhánh ở Long Thành và cần một người mẫu có khuôn mặt phương Đông nên bà muốn ký hợp đồng với cô mà không hề cân nhắc.

Cô nghiêm túc suy nghĩ: "Tôi không cảm thấy áp lực lắm, tôi không cần phải thắng, tôi chỉ không muốn bị loại ngay vòng đầu tiên mà thôi."

Rena nhún vai nói: "Chúng ta đều giống nhau, tôi cũng không muốn bị loại ngay vòng đầu tiên. Cho nên chúng ta phải cố gắng loại bỏ bọn họ."

Cô chỉ tay về phía phòng.

Tư Hoa Niên mím môi cười nhưng không nói gì.

Trong bữa tối, ngay khi các cô gái vừa bưng món salad của mình lên, màn hình TV sáng lên và khuôn mặt của Thái Á xuất hiện.

"Chào các bạn!"

Các cô gái tụ tập xung quanh.

Thái Á nhếch lên đôi môi tím: "Đoán xem trên tay tôi đang cầm thứ gì?"

Cô ấy từ từ mở phong bì ra, vẻ mặt lộ ra chút bừng tỉnh: "Ồ, đây là chủ đề vòng đầu tiên của các bạn. Để tôi xem nó là gì... Ma cà rồng! Chủ đề của bộ ảnh đầu tiên của các bạn là ma cà rồng!"

Tim Tư Hoa Niên đập thình thịch.

Xong đời rồi.

Một ma cà rồng cao gầy, lãnh đạm... Nhưng cô lại là người khi cười rộ lên sẽ lộ lúm má lúm đồng tiền, còn là kiểu tóc dreadlock đầy màu sắc.

Thái Á trên TV từ từ đọc: "Ban giám khảo sẽ chọn và cho điểm những bức ảnh của các bạn. Người có điểm thấp nhất sẽ phải rời khỏi đây. Xét thấy các bạn có thể chưa thích nghi được với biệt thự khi vừa mới chuyển đến, chúng tôi sẽ tặng một phần thưởng đặc biệt dành cho ba người đứng đầu là một cơ hội rời khỏi biệt thự để gặp gỡ và ăn tối cùng gia đình, tất nhiên, nếu gia đình các bạn không có ở đây, các bạn cũng có thể lựa chọn không sử dụng cơ hội này.. ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro