Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ chồng hợp pháp.

Trước khi Tư Hoa Niên cùng Tư Tấn trở thành vợ chồng hợp pháp, anh đã trải qua một lần sinh tử. Sự sợ hãi cùng cảm giác không chân thật vẫn luôn tràn đầy ở trong lòng Tu Tấn.

Đời trước ngay cả nhìn từ phía xa cũng không có tư cách, như thế nào bay giờ Niên Niên lại trở thành vợ của anh?

Mà anh đến nay cũng không có thể làm rõ được đã có những gì thanh đổi vào kiếp sống thứ hai này

Như là bảo bối từ trên trời giáng xuống, cho dù ôm ở trong lòng ngực, vẫn sợ có một ngày bỗng nhiên bị lấy đi.

Tư Hoa Niên ôm lấy eo anh, mềm mại gọi: "Chồng, anh không cần tức giận, được không?"

"Vậy em ngoan một chút," đôi mắt đen của Tư Tấn mắt đen âm u, si ngốc mà cúi đầu hôn cô, "Đừng rời khỏi anh."

Tư Hoa Niên có điểm dở khóc dở cười: "...... Anh tốt như vậy, em còn phải rời đi đâu nữa?"

Người kia so anh da trắng hơn, đẹp trai hơn, còn trẻ tuổi hơ nữa. Tư Tấn đã biết từ đời trước, diện mạo cùng tính cách của mình không phải là hình mẫu Niên Niên thích.

Niên Niên thích hoàng từ, nhưng anh lại chưa bao giờ là hoàng tử.

Đời trước nhìn Niên Niên được tỏ tình, nghe cô ở trong điện thoại nói mình có bạn trai, sự bất lực đó, cảm giác đau lòng như bị dao cứa, Tư Tấn không có một giây nào quên được.

"Anh thực sự rất yêu em......" Anh nói khàn khàn lại tuyệt vọng.

Tư Hoa Niên ôm chặt thân hình run rẩy của anh, đôi mắt cô cũng hơi đỏ lên.

Anh trai ở cùng cô ngày nào cũng vui vẻ. Mỗi lần cô đều cho rằng, anh đã không  còn sợ, chỉ là hơi cần sự quan tâm một chút, rất sớm sẽ trở nên tự tin như trước đây.

"Em biết," Tư Hoa Niên đau lòng mà ôm anh, "Em cũng rất yêu anh."

"...... Thật sao," Tư Tấn cúi đầu dùng gương mặt cọ vào hõm cổ cô: "Vậy em hôn anh đi."

Cô như thế nào lại bị lừa như vậy.

Tư Hoa Niên ôm mặt anh, ôn nhu lại nghiêm túc mà hôn một cái.

"Anh tin tưởng em, được không."

Ánh mắt của cô gái nhỏ tràn đầy chân thành, vươn đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm bờ môi của anh.

Một lần, lại hai lần, ấm áp thân mật, chậm rãi xoa dịu sự bất an trong lòng Tư Tấn.

"Thích anh nhất," Tư Hoa Niên tay chân đều quấn trên người anh, thanh âm mềm mại lộ ra một chút chua xót, lại có một chút vui mừng, "Cả đời đều thích. Đại Bảo Bối biến thành lão gia sau này cũng thích."

Không biết là câu nói nào kích động tới Tư Tấn, anh rên khe, cúi đầu hôn lấy Tư Hoa Niên, nụ hôn thâm trầm lại đè nén, bao nhiêu tình yêu đều trút xuống đôi môi cô.

"Bảo bối ngoan, không được lừa anh......" Thân hình cường tráng của anh đè ở trên người cô, hơi nặng nhưng là lại ấm áp.

Tư Hoa Niên rất ngoan, dịu ngoan mà nằm ở dưới thân anh, thanh âm nhỏ bé yếu ớt: "Không, không lừa anh."

Tư Tấn nghe được lời muốn nghe, cúi đầu hoàn toàn lấp kín miệng nhỏ kiều nộn mềm mại của cô, mút vào lại liếm cắn.

Cảm giác kích thích theo môi lưỡi đi vào mỗi mạch máu, Tư Tấn mặc kệ bản thân trầm luân ở trên người cô, thoả sức khuây khoả, đại não kích thích, da đầu từng trận tê dại, ngoài miệng còn theo bản năng dùng sức lần nữa, hận không thể vắt khô hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ.

Đôi mắt đen của anh nặng nề, không có chút tia sáng nào, chỉ có đáy mắt mơ hồ lộ ra một chút mạch máu đỏ tươi. Tư Hoa Niên hơi hoảng rồi, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh: "Anh, anh ơi."

Thật vất vả mới nói ra được một câu, đôi môi nóng bỏng của anh lại bao phủ cô, từng chút một gặm nhấm cô, giọng nói của anh có chút hàm hồ: "Niên Niên, anh quả thực là vô sỉ mà."

Tư Hoa Niên thiếu hụt dưỡng khi, vẫn cố nhỏ giọng mà phản bác anh: "Không, anh không phải."

"Anh là cầm thú, không giữ lời hữa......," Tư Tấn dùng từ ngữ khó nghe nhất mắng chính mình, bàn tay bắt đầu xé rách quần áo của cô, "Đợi không được tới năm em 22 tuổi."

Nếu ôm cô vẫn sẽ muốn cô tới như vậy, vậy thì nuốt vào đi.

Tư Hoa Niên lặng lẽ trợn mắt, ủy khuất nói: "Em cũng không phải là bắt anh chờ......Ưm."

-------【 kéo rèm 】------- ở trên biển, giữa trưa ánh mặt trời chiếu sáng, xuyên thấu qua rèm cửa mỏng, đem căn phòng chiếu đến ấm áp.

"Bảo bối, không khóc," Tư Tấn dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể, ôm cô bên người, nhẹ nhàng hôn cô dính đầy mồ hôi cùng khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, "Khóc cái gì, hửm?"

Tư Hoa Niên dừng khóc, thuần thục mà chui vào cơ thể trần trụi của anh ôm ấp, đáng thương thút thít: "Quá, quá kích thích...... So với lướt sóng còn kích thích hơn."

Đời mắt đen của Tư Tấn lộ ra một tia cười khổ, áp xuống sự khô nóng thân thể vốn. 

"Anh bế em đi tắm rửa?"

Cô gái nhỏ thân thể mềm mại, bị anh ôm ngồi dậy, mềm oặt mà dựa vào trong lòng ngực anh: "Không cần."

"...... Không phải em bị đau người sao," Tư Tấn cúi đầu hôn vào trán cô, "Có đói bụng không?"

"Không đói bụng."

Vì thế Tư Tấn không nói gì nữa, chỉ an tĩnh mà ôm cô.

Tư Hoa Niên lười biếng khép hờ mắt lại, qua vài phút, sắp mơ mơ màng màng ngủ gật,  lại nghe thấy giọng nói ôn nhu lại trầm thấp của anh: "Niên Niên, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Cô gióng như chỉ là thuận miệng lẩm bẩm một câu, Tư Tấn cũng hoàn toàn không để ý, từng câu từng chữ nói nghiêm túc: "Anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Sẽ không để cho em hối hận vì đã gả cho anh."

Tư Hoa Niên đầu óc thanh tỉnh lại, có điểm dở khóc dở cười: "Em tại sao lại phải hối hận nhỉ?"

Đã sống qua hai đời, việc không có khả năng hối hận chính là chuyện này.

Ngoài cửa sổ mặt biển bao la lại sáng sủa, tâm tình Tư Hoa Niên cũng giống như sóng đánh. Đã trải qua nhiều gập ghềnh như vậy, cô rốt cuộc cũng muốn cùng Tư Tấn đến được hạnh phúc ở điểm chân tr 

"Đại Bảo Bối, chúng ta phải cùng nhau chung sống thật tốt nha."

Lời nói đạo lý này không sai, nhưng là...... Tư Tấn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ kia đang để trên cơ bụng của mình, ánh mắt hơi tối lại: "Em sờ chỗ nào đấy?"

Xúc cảm thật tốt.

Tư Hoa Niên yêu thích không thôi, bàn tay không rời đi chỗ khác, nói: "Bình thường cũng không thấy anh luyện tập bao giờ, như thế nào mà lại có nhiều cơ bắp như vậy?"

Tư Tấn bắt được bàn tay nhỏ của cô, kéo đến bên môi hôn một cái: "Không có dáng người đẹp thì làm sao câu dẫn được bảo bối của anh đây?"

Thật là, cũng biết nói đùa rồi.

Tư Hoa Niên đem khuôn mặt dán ở  trên ngực anh, vui mừng nói: "Em bị anh câu đến hồn cũng chưa trở về nữa."

Sau đó cô nghe thấy anh thấp giọng cười.

"Bảo bối ngoan," anh cúi đầu sát vào cô, "Thích cơ bắp?"

Không khí như thế nào lại tràn ngập mùi ái muội.

Tư Hoa Niên hơi ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ cách anh mấy centimet. Cặp mắt đen nhánh kia tràn đầy tình yêu, khuôn mặt lạnh lùng lại ôn nhu.

Trong lòng cô bỗng nhiên hơi ngứa ngáy.

"Anh," Tư Hoa Niên giơ tay ôm lấy mặt anh, đôi mắt sáng lấp lánh, "Em nghe nói lần thứ hai so lần đầu tiên còn kích thích hơn!"

Ánh mắt Tư Tấn đột nhiên tối lại, "Em ——" Tư Hoa Niên cười hì hì, hướng tới anh hôn một cái: "Đến đây đi Đại Bảo Bảo! Em có thể mà!"

Yết hầu Tư Tấn không ngừng di chuyển, một hồi lâu sau mới gian nan lên tiếng: "Không, không được."

Anh cúi đầu, không cam lòng mà cắn vành tai tinh xảo của cô: "Không có bao. Anh sợ...... Nhịn không được."

Vừa rồi đã suýt nữa không nhịn được xuống. Có lẽ anh cả đời này đều sẽ không thể nhẫn nhịn được thêm lần nào như vậy nữa 

Tư Hoa Niên có điểm tiếc nuối: "Vậy được rồi."

Tư Tấn ánh mắt u ám, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô: "Thích kích thích?"

Cô gái nhỏ trong lồng ngực anh ngây ngốc gật đầu, anh cúi xuống ở bên tai cô thì thầm, đem bàn tay lần vào làn váy ngủ tuyết trắng váy ngủ.


...... Quá ngược ngùng rồi.

Thật là thực sự thực sự rất thẹn thùng mà.

Tư Hoa Niên đem mặt chôn ở trong lòng ngực anh, khóc thút thít. Lộ ra lỗ tai đỏ bừng, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.

"Ngoan, không khóc," Tư Tấn bất đắc dĩ lại đau lòng, đem cô ôm chặt hơn một chút chút, "Giống như anh bắt nạt em ý nhỉ."

Chẳng lẽ không phải? Tư Hoa Niên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, trợn mắt tức giận nhìn anh.

Cổ họng Tư Tấn khô khốc, không dám nhìn cô quá lâu.

"Không khóc, một chút cũng không có gì phải xấu hổ," anh thấp giọng nói, "Niên Niên không phải cũng dùng tay giúp anh sao......" Tư Hoa Niên oa một tiếng che lại mặt.

Thật là không có mặt mũi nữa rồi.

Cho tới hôm nay cô mới rốt cuộc hiểu ra một điều.

Tổng tài cao lãnh băng sơn trong truyền thuyết, cấm dục cuồng công việc, bộ dáng nghiêm túc như Tư Tấn, kỳ thật đều là gạt người. Anh bản chất chính là lưu manh, những lời đáng xầu hồ gì đều dám nói ra.

Tư Tấn thấy cô oà khóc, liền nhanh tay đem cô ấn trở lại trong lòng ngực. Tư Hoa Niên ủy khuất  mà giãy giụa vài cái, bỗng nhiên nghĩ đến một số chuyện, lại có chút đau lòng, an tĩnh lại.

Tư Tấn khẳng định là ở trong ngục giam cùng mấy kẻ lưu manh đó học thói xấu.

Tư Tấn đang ôm chặt cô, bỗng nhiên thấy cô ngoan ngoãn, thấp giọng lấy lòng: "Niên Niên không thích, về sau anh sẽ không bắt nạt em nữa."

"Đại Bảo Bối," Tư Hoa Niên thò đầu ra hôn anh một cái, "Thích! Kích thích!"

Tư Tấn sửng sốt, không nhịn được, cười vang lên, cười đến cả lồng ngực đều rung.

Công chúa nhỏ thích kích thích, Niên Niên nhiệt tình lại chân thành, ông trời đưa cho anh báu vật vô giá.

Hai người nhão nhão dính dính mà trong trăn chơi trò ôm ấp trong chốc lát, Tư Tấn đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tư Hoa Niên đem khuôn mặt đỏ bừng chôn áp vào gối, song, lại lấy di động ra g.iết thời gian.

Vừa mở Weibo ra liền thấy số lượng fans trong một đêm lại tăng lên rất nhiều. Buồn bực mà lướt xem một chút, mới phát hiện ngày hôm qua bài phát sóng trực tiếp đã lên hot search.

# Em gái Tư tổng #

# Bữa tiệc du thuyền củaTư thị #

Tư Hoa Niên thấy hotsearch, liền hiểu ra ngày hôm qua official weibo công ty nhà mình  đã chia sẻ phát sóng trực tiếp Weibo của cô, chỉ trong vài giờ ngắn ngủn liền có trăm vạn lượt chia sẻ 

Video chỉ có vài phút, nhưng lại nhìn ra được không ít đại lão doanh nghiệp ở phía sau.

Đầu tiên là các phú nhị đại nhìn thấy thì vẻ vô cùng, sau lại không biết vì cái gì, một vài official weibo của các công ty đều cùng chia sẻ bài phát sóng trực tiếp của cô. 

【 Tô tổng của tôi. 】

【 Chu tổng của tôi mặc âu phục xanh lam, thật soái. 】

【 Vân tổng của chúng tôi cũng đi. Cảm tạ Tư thị đã chiêu đãi. 】

...... Tư Hoa Niên vô cùng mừng rỡ.

Cứ như vậy, cũng không cần cố ý tuyên truyền. Các đại gia cùng nhau lên hotsearch, cùng nhau đếm  tiền cùng nhau vui sướng.

Cô ghé vào trên giường, vui tươi hớn hở mà lướt hơn nửa giờ, Tư Tấn từ phòng tắm đi ra.

Tư Hoa Niên đem điện thoại nhét vào trong tay anh: "Anh, anh nhìn này!"

Tư Tấn nghe lời mà ngồi xuống ở mép giường, nhận lấy di động. Mở ra liền thấy tài khoản của Tư Hoa Niên , sau đó lại thấy cô đã đăng bức ảnh chụp chung  lên Weibo. Ánh mắt anh lướt qua khu bình luận một lát, sau đó lại dần dần nhíu chặt mày.

"Anh,  anh không vui sao," giọng nói của cô gái nhỏ vui sướng, "Chúng ta lên hot search."

"Vui vẻ."

Tư Tấn xoa đầu cô, đem điện thoại trả lại cho cô, lấy ra di động của mình.

Tư Hoa Niên cắn môi, cầm lấy di động tiếp tục lướt. Không bao lâu sau từ thanh thông báo hiện lên tin mới.

Là Tư Tấn đăng bài.

Ngoại trừ những bài đăng quảng bá về doanh nghiệp trên tài khoản này, đây có thể coi là bài đăng đầu tiên của anh trên Weibo.

【 Em gái tôi không có chị dâu. 】

Tư Hoa Niên dụi mắt, ngây người vài giây, mới bỗng nhiên hiểu ra.

Anh không nghĩ tới các fans sẽ tự xưng là chị dâu của Niên Niên. "Em gái tôi không có chị dâu", lại không phải là "Tôi không có vợ".

Anh cư nhiên sẽ chơi chữ như vậy nha.

"Anh!" Tư Hoa Niên lập tức vừa cảm động vừa buồn cười, nhào lên ôm lấy anh, "Tiểu Đại Sơn, anh thật là thông minh nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro