Chương 12 - Trên đường đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 – Trên đường đi

Có lẽ vận khí của Đường Phi Yến rất tốt. Khi nàng đi hụt hơi mệt mỏi chống ở một cái cây thở dốc, nàng liền nhìn thấy người. Người này cũng rất soái, trên thân một bộ y phục không dính bụi trần, khí chất thanh lãnh lại có vẻ dễ gần, nàng đoán người này không làm gì mình, liền hô cứu mạng.

Người kia quả nhiên không làm gì nàng, còn hỏi nàng nơi ở. Nàng nghĩ đến nơi ở của nguyên chủ là ở kinh thành, mà kinh thành có xuyên việt nữ chủ tiểu bạch hoa hung tàn, nàng không dám không biết gì cả liền trở về, cho nên liền nói nhà ở kinh thành nhưng có cừu nhân, cần phải chạy trốn một thời gian, nhưng rơi vào kết cục không tiền không người còn suýt bị cưỡng bức. Nàng biên rất giống thật, vị soái ca kia liền đề nghị đưa nàng đến nhà của bọn họ ở tạm một thời gian, sau đó mới dẫn nàng đi tiếp.

Soái ca thật là tốt, nàng trong lòng kêu gào, nhưng nàng biết không làm việc không có cơm ăn, nên thẳng thắn đề nghị nếu có việc gì thuê nàng, nàng sẽ đi làm. Soái ca kia nhìn nàng bàn tay tế da nộn thịt, trầm mặc không nói. Hắn đoán ra được, nàng là tiểu thư nhà nào đó, bắt nàng đi làm việc so với người khác chưa chắc có hiệu quả bằng. Đường Phi Yến thấy soái ca nhìn tay mình nghiền ngẫm, nàng cũng biết nguyên chủ chưa bao giờ làm qua việc nặng, đành phải nói:

- Cho dù ta không có kinh nghiệm, nhưng ở nhà của ngươi ăn đồ ăn của ngươi, cũng phải làm ra điểm gì đó. Ta rất ghét thiếu nợ người khác, cho nên cho dù là việc nhỏ, ta cũng muốn đi làm.

Soái ca gật đầu xem như chấp nhận. Hắn chỉ "ân" một tiếng rồi thôi. Nàng cảm thấy không khí quá mức trầm mặc, vội hỏi chuyện khác:

- Ân nhân, ta gọi Đường Phi Yến, ngươi danh tính là gì?

Soái ca trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Cảnh Kỳ.

Đường Phi Yến không nhịn được kinh ngạc một trận, tư liệu trong đầu cùng phân tích của người khác về nhân vật Cảnh Kỳ tự nhiên xuất hiện. Nàng không nhịn được nhìn Cảnh Kỳ nhiều vài lần. Chỉ mê kiếm đạo, đối với tình yêu ngây thơ cùng nhận chân, người này ở trong sách đã khiến cho nàng có chút thưởng thức. Lúc này người thật ngồi ở trước mặt, khí thế lạnh lùng thu liễm, khiến cho người không dám tới gần, nhưng cũng không cự người quá xa, nàng càng ngắm càng cảm thấy muốn thân cận. Không phải nàng muốn câu dẫn cái gì, chỉ cảm thấy một người đơn thuần lại đặc biệt như vậy rất tốt kết giao bằng hữu. Cho dù hắn biết kiếm, nàng lại chẳng biết cái gì, nhưng quen biết một trận vẫn rất tốt.

Nghĩ như vậy, trên đường đi, Đường Phi Yến vắt óc nghĩ đến trong sách mô tả đến Cảnh Kỳ yêu thích, nghĩ cách nói chuyện. Nàng đối với phong thổ nơi này nửa điểm không biết, chỉ đành cạy miệng Cảnh Kỳ, sau đó thao thao bất tuyệt kể về ở mỗ quyển sách nàng đọc thấy như vậy như vậy, nàng nghĩ như vậy như vậy, mặc kệ Cảnh Kỳ có nghe hay không, nàng đều nói ra. Người này hẳn là không đọc nhiều sách lắm đi, sẽ không biết nàng biên chuyện. Nàng muốn lấy được hảo cảm của hắn, sau đó nghĩ cách trốn thoát vận mệnh bị pháo hôi rớt. Còn như muốn gặp mặt thừa tướng nhi tử kẻ là mục tiêu nàng lựa chọn cái gì, kinh thành đầm rồng hang hổ, vẫn không nên chạy tới. Đường Phi Yến có chút suy tư. Cảnh Kỳ cũng là nữ chủ hậu cung một cái, nếu một ngày nào đó nữ chủ chạy đến gặp người thì làm thế nào? Nghĩ mãi không ra, nàng cũng thở dài. Chuyện gì tới sẽ tới đi.

Lúc này, tại trên xe ngựa hướng đến Nhạc Kiếm sơn trang, Tần Thiên đang ngồi ở bên trong suy nghĩ viết viết một lá thư.

Cảnh ở bên ngoài đánh xe, tự nhiên nghe thấy bên trong xe toát ra tiếng cười. Tiếng cười không phải cái dạng âm u gian xảo cười, mà là khúc khích cười, nghe đứng lên thật sự thoải mái. Cảnh không biết vì cái gì thiếu chủ nhà mình lại cười, hắn cúi đầu, tiếp tục đánh xe đi. Làm ám vệ của thiếu chủ được một năm, tính cách của thiếu chủ là cái gì, hắn cũng sờ soạng được không ít. Vị cô nương gọi Đường Phi Yến kia mô tả tính cách của thiếu chủ, một chữ cũng không sai. Thiếu chủ nhìn qua giống như thị huyết hiếu sát, kỳ thật trong lòng vẫn có giới hạn, đối với người quen thuộc thật sự tốt lắm. Chỉ cần không làm ra đại sự, không phản bội, lỗi nhỏ chịu qua một chút trừng phạt là xong. Hắn có một lần thăm hỏi lại nhóm ám vệ khác, liền biết cuộc sống của mình so với ám vệ nơi khác tốt hơn.

Tần Thiên ở bên trong, đang viết thư cho Lý Nghi. Có lẽ vì Lý Nghi tính cách so với người ở nơi này sáng sủa hơn, nên hắn tự nhiên cũng thích nói chuyện. Lý Nghi lần trước xem xong thư hắn mô tả một cái xuyên việt nữ, sau bị hắn ép hồi âm, trong thư hồi âm cũng không có gì, chỉ nói "ta thật sự mở rộng tầm mắt" rồi xong. Lần này, Tần Thiên nghĩ nghĩ, cấp cho Lý Nghi một cái kinh hỉ, chờ lúc trở về nhìn xem hắn phản ứng thế nào. Tần Thiên viết xong, đóng gói lại thư tín, đưa cho ám vệ dùng ám vệ tuyến, truyền đến Phụng Thành.

Ở một nơi nào đó, vài ngày sau, Lý Nghi nhận được ám vệ bên cạnh mình đưa đến một lá thư. Nhìn lạc khoản trên thư, hắn biết đây là ma giáo thiếu chủ đưa cho hắn. Thái độ của hắn đối với Tần Thiên từ e sợ đến thăm dò, cho đến lúc này đã chuyển biến tốt rất nhiều. Lần trước lá thư Tần Thiên gửi, nói về Mặc Thu Nhã là xuyên việt giả, còn viết ra một số chi tiết, khiến cho Lý Nghi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới trên thế giới này còn có xuyên việt giả khác! Hắn càng không nghĩ tới, Tần Thiên vậy mà lại phát hiện ra được. Tần Thiên không phải người nơi này sao? Nếu hắn có bản lãnh như vậy, Lý Nghi cảm thấy cho dù xuyên việt, bọn hắn cũng không thể nào đấu thắng nổi vị này.

Mở ra lá thư trong tay, Lý Nghi chăm chú đọc. Đọc đi xuống, sắc mặt của hắn càng lúc càng cổ quái.

- Lý Nghi, lần này ta đi ra ngoài có một việc ta nghĩ thú vị muốn nói cho ngươi. Một kẻ tên Dương Nghiệp đã bị ta giết chết, thi thể cũng bị ta đánh nát thành bột phấn.

Nằm tào, đại BOSS ngươi giết người liền khoe ra làm chi? Lý Nghi trong lòng phun tào nhưng vẫn kiên nhẫn xem đi xuống.

- Trước đó ta tìm hiểu hắn, hắn nói, hắn với ta có thù không đội trời chung. Sau đó hắn lại nói hắn phụ thân hai năm trước thượng ma giáo tổng đàn đã chết. Hắn họ Dương, võ công của hắn ta nhìn quen thuộc, khuôn mặt của hắn cũng rất quen, liên hệ với tin tức hắn nói ra, ta liền kết luận hắn là võ lâm minh chủ nhi tử. Ngươi nói hắn sau này lật đổ ta, cho nên ta giết hắn. Tương lai ngươi biết không xảy ra, làm thế nào bây giờ?

Lý Nghi đọc tới việc này, cơ hồ không dám tin. Nhân vật chính cứ như vậy đã chết? Hắn chết rồi, ta làm sao bây giờ? Tay hơi run một cái, hắn nhìn đến dòng tiếp theo.

- Ta đoán vẻ mặt của ngươi hiện tại nhất định rất đặc sắc. Trong lòng đang rủa ta, ngươi nói đùa phải không, hay là đang nghĩ, "Nhân vật chính bị ngươi giết chết rồi, ta lấy cái gì để sống? Ta làm sao có thể chạy thoát khỏi tay ngươi?" đi?

Ngươi có thuật đọc tâm sao lão đại? Ta nghĩ thế nào ngươi liền biết? Lý Nghi vô lực thổ tào, lật sang tờ giấy tiếp theo. Vừa nhìn thấy, tròng mắt của hắn cơ hồ muốn trợn trắng.

- Ta đoán đúng rồi đi? Haha :D

Haha ngươi mụ, còn vẽ cái mặt cười, đây là nháo loại nào? Chờ chút, ngươi như thế nào biết hắn là nhân vật chính?

- "Ngươi như thế nào biết hắn là nhân vật chính?" Ai nha, ngươi nghĩ như vậy, là ta suy luận đúng rồi? Ngươi nói, ta bị hắn lật đổ. Điều này chứng minh ta không phải nhân vật chính. Kẻ lật đổ ta thân thuộc giang hồ, nên nhân vật cùng câu chuyện xoay quanh giang hồ hiệp. Ta tự xét thấy trong giang hồ, ta thuộc dạng cao thủ nhất nhì tồn tại, mà kẻ kia cửa nát nhà tan, võ công không có, nhẫn nhục chịu đựng, chờ ngày đánh bại ta. Lần trước vị nữ nhân xuyên việt kia có kể vài câu chuyện, ta nhìn thấy đều thuộc cái dạng này. Nhân vật ta thích ở trong câu chuyện của nàng kể, kết quả đều bị một cái thảo căn tiểu tử giết chết, làm ta không thể không nghĩ lại, ta ở trong câu chuyện của ngươi biết, hẳn cũng là một đại phản diện nhân vật, sinh ra để làm nền cho nhân vật chính đi? Kẻ trong câu chuyện của ngươi có thể giết chết ta, tất nhiên là nhân vật chính, nên ta kết luận hắn là. Ta đã giết hắn, ngươi cũng không cần tâm hoài bất quỹ.

Ngươi mới tâm hoài bất quỹ, cả nhà ngươi mới tâm hoài bất quỹ. Lý Nghi thật muốn cấp đại BOSS quỳ. Ngươi quá thông minh, chỉ cần chúng ta tiết lộ một chút tri thức ở chỗ chúng ta, ngươi liền một ngụm suy đoán ra tất cả. Thậm chí ta nghĩ cái gì, ngươi cũng suy đoán ra trước. Ta ở trước mặt ngươi nào giống một cái xuyên việt giả? Ta thật sự hoài nghi ngươi mới là xuyên việt giả. Lý Nghi rầu rĩ. Hắn nhìn đến trang giấy cuối cùng, trong lòng chợt có một cỗ vi diệu cảm xúc.

- Ta kết luận hắn là võ lâm minh chủ nhi tử cũng là căn cứ chứng cớ cùng suy luận, nhưng ta không bảo đảm võ lâm minh chủ chỉ có một nhi tử. Tư sinh tử, tư sinh nữ, nghĩa tử nghĩa nữ cái gì, nếu như xuất hiện, tương lai ngươi biết biết đâu lại xảy ra. Ta vui vẻ vì giết được hắn, nhưng ta sẽ không bất cẩn. Ngươi an tâm công tác, ta hội không sao.

Lý Nghi nhìn câu cuối cùng, sau một lúc lâu mới gấp lại thư bỏ vào trong bao đặt vào một chỗ. Hắn lo lắng cho Tần Thiên sao? Có lẽ là có đi. Khi gặp Tần Thiên, cùng hắn trò chuyện, bị hắn hỏi ra rất nhiều vấn đề thâm sâu, buộc chính mình suy nghĩ lại thế giới trước, buộc chính mình đem theo cách tư duy của hắn quan sát cách thế giới hiện đại vận hành rồi lý giải thế giới cổ đại, có nhiều thứ Lý Nghi trong sương mù liền nhìn ra rất rõ. Cùng nhau trôi qua nửa tháng, tuy thật không vui vẻ, nhưng tại thế giới này, có thể có một đoạn kinh nghiệm như vậy thật sự khó được. Một tháng thời gian Tần Thiên rời khỏi, hắn quản lý tài chính kinh tế của Linh Thần giáo, phát hiện Linh Thần giáo sản nghiệp thật sự rất hỗn loạn, lại có không ít lỗ hổng, hắn muốn chấn chỉnh, không thể không mượn danh nghĩa của Tần Thiên để chấn nhiếp cấp dưới. Này gọi là cáo mượn oai hùm đi. Tần Thiên cho hắn một cơ hội tại nơi này thể hiện năng lực của mình, so với hắn kiếp trước đau khổ đi tìm công ăn việc làm mãi mới có một chỗ làm còn bị lãnh đạo chán ghét, tốt hơn nhiều lắm. Ban đầu hắn thật sự không thích Tần Thiên hung ác đem hắn dọa sợ, còn tại trên tay hắn đâm bị thương, nhưng khi không gặp người, xung quanh lại có người vì mình bảo hộ, hắn tự nhiên có cảm giác đây là mộng. Tại cổ đại, bất tri bất giác trèo lên đại BOSS, lại phát hiện đại BOSS kỳ thật là một người chứa rất nhiều mâu thuẫn, hắn cũng phát ra rối rắm. Ở lâu với một nhóm người, tự nhiên muốn nhóm người đó hảo. Hắn cho dù biết nhân vật chính sẽ đem ma giáo diệt, người bên cạnh hắn một ngày nào đó tử tử, thương thương, lúc này hắn hy vọng ngày đó đừng bao giờ xảy đến đi.

Tần Thiên hội không sao, người duy nhất làm hắn sợ, về sau lại cùng hắn khai vui đùa lại xem hắn là người đặc biệt, là một người đặc biệt đối với hắn tại nơi này, lúc này không có việc gì, hắn tùng một hơi. Làm một cái quản lý giả, hắn đã sứt đầu mẻ trán, người kia vừa là quản lý giả, còn bị cừu nhân chạy đến ám toán, mà người kia so với hắn trẻ hơn nhiều tuổi, có thể thấy người kia thực sự rất lợi hại. Ân, người kia còn nói nếu hắn muốn, liền dẫn hắn đi xem xuyên việt giả. Hắn muốn đi xem, nếu có thể lôi kéo bọn họ càng tốt. Tần Thiên nói, nếu đám xuyên việt giả kia đem theo tri thức ở thế giới khác đến đây lại có tác dụng, hắn liền muốn kéo vào Linh Thần giáo, nếu không có bổn sự hoặc không muốn làm liền giết. Lý Nghi ban đầu còn sợ hãi, nhưng sau cẩn thận suy nghĩ theo lập trường của Tần Thiên, lại thấy đây là theo lý phải làm. Tần Thiên coi trọng là Linh Thần giáo ích lợi, cho nên nếu không có lợi, cũng tuyệt không thể để kẻ khác trục lợi. Theo cái nhìn của Lý Nghi, đây rõ ràng là độc quyền, ngăn cản xã hội phát triển, khi đó hắn còn cùng Tần Thiên tranh luận một phen. Tần Thiên nói làm hắn tỉnh người. Vật cạnh thiên trạch, ta không muốn Linh Thần giáo làm kẻ yếu, cho nên mới chèn ép kẻ khác. Ở thế giới của ngươi nhất định có chuyện như vậy, chỉ là ngươi là người ngoài, cho nên mới cảm thấy người ở trong cuộc có chết rất nhiều cũng không ảnh hưởng sự tình của chính ngươi. Lý Nghi nghe xong, không nói một lời nào.

****************************

Xe của Tần Thiên đã tiếp cận đến Nhạc Kiếm sơn trang. Tần Thiên lúc này đã đem mặt nạ đội lên, chuẩn bị đưa ra bái thiếp. Hắn lúc này lấy tư cách là Huyết Ma kiếm khách đến chơi, thuận tiện khiêu chiến Nhạc Kiếm sơn trang trang chủ. Khiêu chiến vẫn là khoản tiêu khiển hắn tối ưa thích.

Ngày hôm qua, Cảnh Nghiêm trang chủ đang cùng với Diệp Vũ đàm luận việc trúng độc hàng loạt của thuộc hạ, liền nghe cấp dưới báo cáo, độc y công tử Mịch Vô Tà đến. Cảnh Nghiêm sắc mặt chợt biến, nhưng cũng không dám đắc tội vị Độc Vương cốc tối đắc ý đệ tử này, cho nên liền cho người mời vào. Mịch Vô Tà quả nhiên không hổ là độc y công tử, trên người khí thế toát ra khiến người khác chỉ có thể có một từ để hình dung, độc xà. Tà mị có, quỷ quyệt có, lại có một cỗ lạnh lùng cùng kiêu ngạo khiến người không dám đắc tội. Cảnh Nghiêm cũng không nghĩ muốn cho cả sơn trang bị người độc chết, đành phải tiếp đãi Mịch Vô Tà. Mịch Vô Tà thẳng thắn nói ra, hắn muốn nhìn xem lần này độc chất là cái gì, Cảnh Nghiêm nhìn Diệp Vũ một cái, thấy được Diệp Vũ trong mắt chiến ý, liền đồng ý hai người cùng nhau xem xét kỳ độc.

Đến hôm nay giữa trưa, hai người một độc y công tử, một Y Thánh tối đắc ý đệ tử vẫn còn đang nhìn nhau không vừa mắt, nguyên nhân trúng độc của nhóm người kia vẫn chưa phát hiện ra, Cảnh Nghiêm đang phiền não, lại nghe cấp dưới nói, ở bên ngoài Huyết Ma kiếm khách tìm đến tận cửa khiêu chiến.

Huyết Ma kiếm khách! Cảnh Nghiêm nghe thấy tên này, cả người đều có cảm giác không tốt. Tên này giống như một sát thần, khi hắn đến khiêu chiến, ngươi không có quyền lựa chọn. Ngươi chạy trốn khiêu chiến, hắn liền tìm người đánh chết. Ngươi khiêu chiến không thắng, hắn cũng giết chết ngươi. Chỉ có khiêu chiến thắng, ngươi mới sống sót, nhưng từ lúc Huyết Ma kiếm khách xuất trướng đến nay, người sống sót chỉ có một, là độc y công tử. Luận võ đại hội lần trước Huyết Ma kiếm khách xuất tràng, cả sư phụ cùng đệ tử trở về ba ngày sau liền chết. Tên tuổi của người này vừa xuất hiện, giang hồ đã dấy lên sóng lớn. Lúc này hắn tìm đến tận cửa, còn chỉ đích danh muốn khiêu chiến người giỏi nhất của Nhạc Kiếm sơn trang, này chính là đến giết người.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro