Chap 17: Dấu Hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tiến Dũng đã trót đánh giá cao khả năng nấu ăn của Đức Chinh. Ai bảo cậu ta vừa nãy còn tuỳ tiện chắc nịch là "Mọi thứ liên quan đến Hà Đức Chinh đều tuyệt vời" cả.
Tiến Dũng bây giờ muốn rút lại ý nguyện đó. Mà thay vào đó là "Mọi thứ liên quan đến Hà Đức Chinh đều tuyệt vời - trừ lúc cậu ta nấu ăn!"

Tiến Dũng mở tủ ra lục lội thứ gì trong đó. Xới tung cả hàng đống hộp nhỏ lên để bày bừa ra.

Đức Chinh nằm trên giường nhìn Tiến Dũng.

"Đức Chinh, hôm trước cậu nói tặng tôi cái đồng hồ gì đâu? Tìm mãi không thấy?"

Tiến Dũng vừa nói vừa lẩm nhẩm đếm. Ở đây rõ ràng có 11 cái đồng hồ. Không thừa ra cái nào.

Hà Đức Chinh cũng suýt chút thì chẳng nhớ. Bây giờ Tiến Dũng nhắc lại chẳng biết để nó ở đâu. Hắn đi xuống bếp tìm. Hôm đó xách về đến bàn ăn thì để đâu lanh quanh khu vực này.

Tiến Dũng cầm trên tay một số cái đồng hồ của mình. Đến hộp vẫn chưa khui. Cậu hôm nay cũng có hứng muốn mở xem.

Hà Đức Chinh quay trở lại. Cầm một cái túi.

"Hôm đó định mua cho cậu, nhưng lại quên mất.."

Hà Đức Chinh quét mắt nhìn Tiến Dũng.
Dù thấy chuyện này có hơi ngốc nghếch nhưng lúc đó cậu cũng chỉ cơ bản là xem Tiến Dũng như bạn tốt. Nên muốn an ủi cậu ấy một chút.
Bây giờ cảm giác cũng khác. Bạn thì sao cũng được, có thể tuỳ tiện tặng. Nhưng bây giờ hai người không đơn thuần là bạn nữa. Tặng một cái đồng hồ có quá bình thường không?

Tiến Dũng đeo vào tay, ngắm nghía sờ vào mặt kính đơn giản trên mặt đồng hồ, các chi tiết khác cũng không quá cầu kỳ.

Hà Đức Chinh nhìn cái đống lộn xộn bên cạnh Tiến Dũng.

Thật sự hắn đối với những thứ xa xỉ đặc biệt có ấn tượng.

Nếu không lầm thì 11 cái đồng hồ kia cũng sắp mua được một căn nhà rồi.

Hà Đức Chinh thấy một cái hộp của hãng Omega, thậm chí đối thủ truyền kiếp của Omega là Rolex cũng có mặt, Patek Philippe, Longiess....

Hết quá nửa đều là đồng hồ Thuỵ Sỹ đắt tiền.

Hà Đức Chinh càng nhìn càng thấy chóng mặt. Cậu không hiểu mình lại đang lầm bầm cái gì trong đầu mà quay cuồng? Hắn khó chịu xuất hiện một cảm giác buồn nôn. Đầu nặng trĩu..

"Tiến Dũng ơi, tôi khó.. chịu quá!!"

Bùi Tiến Dũng bỏ vội hết trên tay xuống mà đỡ Hà Đức Chinh ngồi thẳng, cậu ta tay ôm đầu gục mặt xuống nhăn nhó dữ dội...

Tiến Dũng nghiêng người Hà Đức Chinh bế lên giường.

"Đức Chinh, sao vậy? Không phải bị ngộ độc thức ăn chứ!"

Hà Đức Chinh mặt tái đi nằm co người, môi đột nhiên cũng nhợt nhạt, đang muốn nôn dữa dội mà không được.

Tiến Dũng luống cuống xoa ngực hắn.

"Cậu ổn không, hả, làm sao. Để tôi đưa đi bệnh viện!"

Tiến Dũng định đứng dậy bê người Hà Đức Chinh đi thi hắn ngăn lại:

"Không sao đâu Tiến Dũng! Cho tôi cốc nước nóng là được, cảm thấy buồn nôn..."

Bùi Tiến Dũng chạy đi rót nước nóng. Vào phòng mở tủ ý tế có một ít thuốc tiêu lấy cho hắn. Tiến Dũng vẫn nghĩ là Hà Đức Chinh giống như ngộ độc thực phẩm.

Hà Đức Chinh nằm im. Không cần uống thuốc mà trong chốc lát lại bình thường trở lại như chưa từng có gì xảy ra.
Đầu óc cũng nhẹ nhàng trở lại.

Hà Đức Chinh chắc chắn mình vừa nhớ ra thứ gì đó. Hoặc ít nhất cuộc sống của cậu có liên quan đến những món đồ đắt tiền từ nước ngoài như vậy, những thứ này làm não cậu hoạt động rối loạn kịch liệt.

Bùi Tiến Dũng nằm bên cạnh, ánh mắt lo lắng ôn nhu hỏi:

"Chắc là ổn không, nên đi kiểm tra tổng quát ah.!"

Hà Đức Chinh thấy mình thật sự khỏi rồi, không cần phải đi bệnh viện làm gì nữa. Cậu cũng thường xuyên bị như vậy nhiều lần nên cơ chế thích nghi của cơ thể cũng quen.

"Tối rồi, tôi không sao thật mà!"

Tiến Dũng nằm nghiêng quan sát sắc mặt hắn. Đúng là tươi tắn trở lại rồi. Cậu vuốt tóc Hà Đức Chinh một cái. Rời chỗ đi.

"Hà Đức Chinh, lại đây!"

Tiến Dũng kéo một bàn trong phòng ra gần hành lang.
Hôm nay có trăng quầng nên bầu trời khá quang đãng, thời tiết nóng bức, suốt ngày ở trong phòng máy lạnh cũng dễ làm người ta thấy khó ở là bình thường.

Hà Đức Chinh đến ngồi cạnh Tiến Dũng.

"Ở đây, không khí tự nhiên dễ chịu thật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro