Chap 18: Cô Đơn Nhiều Rồi Hôm Nay Phải Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn Tiến Dũng cười.
Nụ cười này không đẹp như hoa, cũng không loé ra tia nắng nào, nhưng thật sự ấm áp yên bình làm người ta dễ chịu.

Bùi Tiến Dũng không đến nỗi mê mệt nụ cười kia. Nhưng nhìn hắn cười trông tuyệt đối mãn nguyện hạnh phúc, tâm trạng cũng thoải mái.

"Sao lại mua đồng hồ tặng tôi làm gì. Những thứ này không cần thiết..."

Hà Đức Chinh ấp úng. Nói không cần thiết vậy mà hắn cũng không phải đang đeo trên tay đấy sao. Lại còn vui vẻ ngắm nghía mãi.

"Ờ, so với đồ của cậu thì cái này không đáng giá là bao.."

Tiến Dũng chỉ định có ý tốt bảo cậu ta để tiền kia phòng thân, không phải muốn chê bai. Lại bị hắn hiểu lầm.

"Không phải, nếu không đáng giá thì tôi đâu cần đeo làm gì.."

Hà Đức Chinh thấy mình đúng là đại ngốc làm chuyện chẳng khác gì ném muối xuống biển. Tiền của cậu ta lấy đi mua quà tặng cậu ta.

Tiến Dũng xen ngón tay mình vào khoảng trống các ngón của Hà Đức Chinh nắm lại, đưa hai tay lên nhìn:

"Ngày mai tôi mua cho cậu một cái giống như vậy.."

Tiến Dũng đối với thứ Hà Đức Chinh cho mình mà một mực xem như báo vật.

Cậu để vào đấy bao nhiêu tiền cậu biết, dù nó không đáng giá nhưng điều đó chứng minh món quà dù ít cũng là hết số tiền mà Hà Đức Chinh có.

Hà Đức Chinh quét ánh nhìn đến mắt Tiến Dũng.

"Tại sao cậu tốt bụng lại giàu có như vậy mà thích tôi hả Tiến Dũng, tại sao một đống đồng hồ đắt tiền cậu không mang mà chỉ đeo của tôi hả..?"

Hà Đức Chinh trong lòng có thể nghĩ ra mười vạn câu hỏi vì sao mà đặt ra cho Tiến Dũng. Hắn không đặc biệt, mặt mũi cũng dễ coi, gia thế lại không rõ ràng. Tiến Dũng thật là không sợ mình là tên lừa đảo gạt tình cảm của cậu ta hay sao.

"Đồ đó là quà sinh nhật của bố tôi tặng. Năm 11 tuổi, sinh nhật lần thứ 11 của tôi ông gửi một cái đầu tiên. Là chiếc Rolex đắt đỏ nhất thời đó. Cứ như vậy mười năm mười chiếc liên tục được gửi cho người đem đến, lúc nào cũng là đồ quý giá.. nhưng chưa lần nào ông ta đến cùng tôi mừng sinh nhật cả. Đối với tôi nó không có ý nghĩa gì, tình cảm của cậu mới là ý nghĩa."

Tiến Dũng đối với người bố của mình hoàn toàn không có chút kỷ niệm gì. Cậu ta luôn có được những thứ tốt nhất từ bố. Nhưng thứ duy nhất là tình cảm thì ông không thể cho cậu được một ngày.

Hà Đức Chinh đồng cảm. Cậu cũng không rõ gia đình mình bây giờ thế nào. Tiến Dũng cũng như cậu, có bố mẹ mà cũng như không. Thì ra cả hai đều cùng chung nỗi bất hạnh.

Nhưng ít ra bây giờ Tiến Dũng còn có tiền, tuy không mua được hạnh phúc nhưng nó cho phép cậu bất hạnh ở một nơi tốt đẹp.

Tiến Dũng vui vẻ đi cầm một chai rượu đặt lên bàn.

"Uống đi. Dù gì cũng chẳng có chuyện gì để làm!"

Đó là vấn đề khi bạn uống rượu.
Khi rót cho mình một ly; nếu chuyện tồi tệ xảy ra, bạn uống để cố quên. Nếu chuyện tốt đẹp xảy ra, bạn uống để chúc mừng; và nếu không có chuyện gì xảy ra, bạn uống để khiến chuyện xảy ra.

Hai người bây giờ uống gần hết cạn chai.
Rượu không làm nên việc gì tốt đẹp, rượu tạo ra những kẻ nói nhiều và không kiểm soát được lý trí.

Gò má Tiến Dũng ửng lên hai cục đỏ. Hà Đức Chinh đưa tay kéo cổ Tiến Dũng đưa khuôn mặt say xỉn kia sát vào nhìn mình:

"Tiến Dũng... chúng ta cô đơn nhiều rồi... hưc... hôm nay phải hạnh phúc.."

Hà Đức Chinh nhận ra, thứ làm say lòng người không phải là rượu, mà là tâm trạng của kẻ uống rượu.

Hắn chủ động nhìn Tiến Dũng bằng cặp mắt huyễn hoặc khiến cậu ta bị nhấn chìm trong bối rối.

Tiến Dũng khi say nhìn cũng ngu ngốc không khác gì con nai tơ. Bản chất sói săn bị Hà Đức Chinh lấn áp ngay tại giây phút này.

"Tiến Dũng... làm gì tôi đi!!"

Hà Đức Chinh ép Tiến Dũng tới ngã dài trên ghế, hôn cậu một hơi sâu dữ dội.
Đối phương bị nhấn chìm trong biển nước, tay chỉ biết xoa gáy bạn tình vuốt ve dọc cổ.

Hà Đức Chinh tạm tha cho lưỡi Tiến Dũng mà ngồi dậy. Kéo cổ áo bật người hắn lên gặm vào cổ cậu ta câu xé nhẹ nhàng từng cơn bằng hàm răng đều sắc bén.
Tiến Dũng từ đầu đến cuối chỉ ngồi thụ động một chỗ.

Hà Đức Chinh cởi sạch quần áo trên người nằm lên giường, nhắm mắt lại cắn răng hướng mông ra:

"Nhanh đến đây đi!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro