Chap 20: Cậu Là Vợ Tốt Của Tiến Dũng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vui vẻ đi các bạn ạ. Bảo sao tôi ngọt hoài ngán. Một khi tui ngược thì ngược đến hoàn nhá. Ê hôm nay 5 chap nha. Mai ít đừng la tui!!
Are you ready to ngược?

Công Phượng là em họ của Tiến Dũng theo gia đình định cư ở nước ngoài lâu năm.

So với Tiến Dũng, gia đình hắn không quá phô trương thân thế, nhìn bề ngoài đều là những người bình thường nhưng lại là thành viên của hội 14K Tam Hoàng. Chuyên cho vay nặng lãi và lãnh đạo tội phạm có tổ chức.
Bố Tiến Dũng cũng một phần nhờ có mối quan hệ anh em này mà liên kết nhau rửa tiền. Chiếm hữu các phòng VIP các casino ở Macau.

Lần này đến thăm anh họ, Công Phượng dẫn theo một người tình con lai Hàn Quốc. Bề ngoài thư sinh, da trắng như trứng gà bóc. Nhìn tổng thể ngoại trừ mắt một mí ti hí ra thì tất cả đều ổn.

Công Phượng dù theo bố phạm pháp nhưng bản tính hiền lương, vui vẻ. Đối với cậu ta cuộc sống ở Macau là cái song sắt lỏng, nên lần này đi thư thả ở nhà Tiến Dũng giải toả đầu óc một thời gian.

Lương Xuân Trường thì ngược lại. Hắn không liên quan gì đến giới gangster nhưng cũng đắm trong cuộc sống ngầm đen tối của Macau. Bề ngoài hiền lành nhưng bản tính xấu duy nhất là dâm đãng, ngoài ra cũng không hại ai.

Công Phượng trở về không hề báo trước một tiếng đến thẳng nhà anh họ. Lúc này ngoài người làm ra thì không có ai ở đây, hai người đi thẳng lên phòng.

Tiến Dũng đưa Hà Đức Chinh đi bệnh viện. Mấy tháng nay cậu ta thường xuyên bị dấu hiệu lạ lần trước ùa đến. Tần suất ngày một nhiều khi sống cùng Tiến Dũng.

Bác sỹ dự đoán Hà Đức Chinh bị mất trí nhớ tạm thời. Do một chấn thương mạnh làm tổn thương não mất đi một phần ký ức, các ký ức này ở dạng tạm ngủ quên. Cho đến khi Hà Đức Chinh gặp phải một kích thích tương tự sẽ khơi dậy chúng.

Tiến Dũng muốn mua một ít đồ, thêm nữa những sản phẩm giúp tốt cho quá trình hồi phục của Hà Đức Chinh đều được cậu chu đáo tìm kiếm.

Hà Đức Chinh biết tình trạng của mình mặt mày ủ rủ.

"Tiến Dũng, tôi nghĩ có những thứ thà quên đi cũng tốt, không phải bây giờ cũng an nhiên vui vẻ sao. Biết đâu quá khứ của tôi cũng tồi tàn, không mấy tốt đẹp. "

Bùi Tiến Dũng lái xe bằng một tay, tay kia đặt lên đùi hắn.
Anh cũng không muốn Hà Đức Chinh phải cố gắng. Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

"Cậu không nghĩ đến những người mong đợi cậu, bây giờ họ đang lo lắng thì sao.."

Hà Đức Chinh cũng nghĩ đến nhiều lần. Không cần Tiến Dũng phải nhắc nhở. Thậm chí mỗi đêm cậu ta còn cố ghép các dữ kiện mà mình nhớ lại với nhau. Có vẻ nó cũng không vui vẻ gì, toàn một màu ảm đạm làm cậu khó chịu.

Tiến Dũng nói đùa, nhưng trong câu nói kia là quan ngại tận tâm can hắn:

"Hà Đức Chinh, sao này dù cậu có nhớ lại gia đình mình là ai thì cũng không được bỏ rơi Tiến Dũng này. Nhớ chưa!"

Hà Đức Chinh siết lấy tay Tiến Dũng. Cậu đối với tôi là hơi thở. Nếu không có cậu tôi chẳng còn ở đây mà nói chuyện xa vời. Hà Đức Chinh gật đầu, cộng thêm cái siết tay kia càng làm Tiến Dũng ấm lòng.

"Tiến Dũng, tôi muốn cùng cậu trải nghiệm những thứ cậu chưa bao giờ làm!"

Tiến Dũng nghe thoáng qua thấy thích thú. Nét mặt hào hứng hỏi. Hà Đức Chinh chỉ cậu đến một chợ quần áo nhỏ.

"Đi! Điều đầu tiên tôi muốn cho cậu trải nghiệm, cuộc sống này đừng quá tin vào ai!"

Hà Đức Chinh vừa nói vừa cười dắt Tiến Dũng đi.

Xung quanh ai cũng níu kéo hai người ghé vào xem hàng của mình.
Hà Đức Chinh dừng chân tại một sạp nhỏ. Quần áo ở đây cũng dễ nhìn.
Bà chủ tiệm mặt xệ, xăm mí xăm mày dữ tợn. Thấy khách đến, lại ăn mặc sang trọng liền vui vẻ giới thiệu.

Đức Chinh đưa tay lấy một bộ áo thun giống nhau, đưa lên thử vào người Tiến Dũng.

"Bao nhiêu? Lấy hai cái!"

Người bán hàng nhìn bộ dạng Tiến Dũng trông dáng vóc là con nhà khá giả. Dân chợ buôn bán hàng nhìn mặt nói giá.

"460. Giá gốc là 500 nhưng thấy tụi em dễ thương chị giảm."

Mụ vừa vui vẻ vừa xếp lại. Nhìn sắc mặt Hà Đức Chinh. Chỉ đợi mỗi câu trả lời mà cho vào túi.

"160 là cao lắm rồi. Không thì thôi!"

Hà Đức Chinh dè bĩu. Ánh mắt không thuận ý.

Tiến Dũng đứng bên cạnh bối rối. Hà Đức Chinh nếu thích thì cứ mua, hà cớ gì phải làm khó người ta như vậy. Hơn nữa đối với Tiến Dũng số tiền kia quá nhỏ. Quần áo hiện tại trên người cậu và Hà Đức Chinh cộng lại cũng bằng cái sạp đồ của mụ ta.

Tiến Dũng định cho tay vào túi. Hà Đức Chinh gạt lại.

"Không! 160! Bán thì lấy không thì đi chỗ khác!"

Mụ già bực mình Hà Đức Chinh quát:

"Nhìn mặt mày cũng sáng sủa 460 mà không có tiền mua hả?"

Hà Đức Chinh đáp trả:

"Bà đó! Bà cũng không có tiền hả, sao phải đứng đây bán hàng!"

Xung quanh ai cũng nhìn. Mụ già dịu giọng:

"160 thì 160! Lấy nhanh! Mới mở hàng!"

Hà Đức Chinh trả tiền xách đồ đi. Tiến Dũng cằn nhằn:

"Có vậy thôi mà cãi nhau với người ta. Ở bên tôi lâu như vậy không tiến bộ chút nào hả?"

Hà Đức Chinh dập vào người Tiến Dũng:

"Tiến bộ cái rắm! Cậu đó, thấy chưa. Cuộc sống này vốn dĩ là như vậy. Cùng hai cái áo tại sao tôi mua 160. Cậu mua lại 460. Đó gọi là phí tiền. Hay nói thẳng ra là ngu khi mình phải chi số tiền đắt gấp ba lần như vậy!"

Tiến Dũng cười dài:

"Cậu đúng là vợ tốt của Tiến Dũng! Ít ra cũng biết tiết kiệm!"

Hà Đức Chinh đá cậu ta một cái:

"Tôi đập chết cậu. Tôi là đàn ông. Đừng vợ này vợ nọ ở đây!"

Hà Đức Chinh thấy Tiến Dũng vốn đang quá phụ thuộc vào tiền. Muốn cậu ta phải biết thích nghi với cuộc sống như vậy.
Tiến Dũng lấy ví trả tiền gửi xe. Hà Đức Chinh nhìn hắn, lại quen cái thói gửi xe không lấy tiền thừa.
Nhưng điều quan trọng khủng khiếp là trong ví có ảnh Hà Đức Chinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro