Chap 68: Người Yêu Cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Thuần từ từ giảm tốc độ. Tiến Dũng quan sát tín hiệu đèn xi nhan xin tấp vào lề của chiếc xe tải đằng trước nên mình cũng giảm tốc theo.

Cuối cũng ông Lý dừng xe ở chỗ quen thuộc mọi khi vẫn đỗ mà đi xuống tìm Bạch Ngọc. Tiến Dũng ngồi trong xe trầm tư vuốt cằm nhìn xung quanh.

Đúng là khu chợ nằm ngay tuyến đường lớn, tập trung tầng tầng lớp lớp khu chung cư giữa một thị trấn mới.

Ba năm qua cậu ta đều ở đây ư. Nếu vậy thì cuộc sống cũng không tệ giống như mình tưởng. Tiến Dũng trút được một nỗi lo đầu tiên trong lòng. Có lẽ người ta vẫn sống tốt, chỉ có mình là người nghĩ nhiều.

Đỗ Mỹ Linh vẫn còn mê ngủ, Tiến Dũng xuống xe nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nỗi đau ly biệt chẳng có nghĩa lý gì so với niềm vui tái ngộ. Tiến Dũng chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra để mà nhìn người ta đây.

Mặc dù chưa nhấc bước chân nào nhưng anh tin chắc hôm nay mình sẽ gặp lại nhau.

Không thể chờ đợi lâu thêm nữa, cơ hội chỉ có một lần. Bởi tán tỉnh nhau thì có thể mặt dày hết lần này đến lần khác, nhưng để hàn gắn với mối tình cũ thì chỉ một lần duy nhất. Không ai đủ lòng tự trọng để cầu xin mãi.

Tiến Dũng theo lời chỉ dẫn của Tiểu Dĩnh đi bộ thẳng tiến, hình như qua đoạn này một xíu là tới, nhìn bên tay phải.

Hắn nhớ lại trong đầu rồi đứng sựng lại tại một chỗ, để mắt nhìn bên ngoài cửa tiệm của Hoàng Yến im lìm sau lớp cửa kính.

Anh lấy dũng khí đi tới, với đãi ngộ rằng hôm nay đã có thể nhìn lại em bằng da bằng thịt, không còn là nhân ảnh mờ ảo trong nỗi nhớ nữa.

Cánh cửa kính đẩy vào, Hà Đức Chinh ngồi tại ghế ôm đống catalouge ảnh cưới của khách bỏ vào khung.

Gương mặt bầu bĩnh có vài vết sạm, pha chút phong sương của cuộc đời, mái tóc ngố tàu cắt ngang quá trán, đôi mắt có chút buồn lim dìm nhìn xuống dưới.

Hà Đức Chinh hôm nay bản lĩnh hơn ba năm về trước, chắc hẳn như thế. Người trước mặt cứ ngỡ mới vừa gặp hôm qua, chớp mắt đã chia tay ba năm gần như xa lạ.

Chỉ có thứ duy nhất còn đọng lại là yêu thương trong anh vẫn còn dành cho cậu dạt dào, vẫn còn rung động như ban đầu.

Tiến Dũng đứng lưng tròng nhìn người trước mắt anh.

"Hà Đức Chinh!!"

....

Không gian lặng thinh bị ba từ của Tiến Dũng làm cho nóng lên bởi hai trái tim đang hỗn loạn. Hà Đức Chinh cảm thấy có một luồn khí quen thuộc đâu đây, chính tai nghe thấy ba tiếng "Hà Đức Chinh" một cách day dứt ứt nghẹn nơi cuốn họng ai kia.

Trời đất như quay cuồng, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn phía trước.

Bây giờ mình là Lạc Đinh. Hắn vẫn dửng dưng như thế không để tâm.

"Hà Đức Chinh! Tôi gọi em đó em có nghe không hả?"

Tiến Dũng gằng giọng kêu người kia như một khúc gỗ xem thường mình. Con mẹ nó đám nhà họ Hà các người thì ra là đều khó ưa như nhau, hôm nay thì con mụ Hà Thiên Kim đanh đá. Bây giờ thì là thằng Hà Đức Chinh lầm lì.

"Anh gọi ai, ở đây không có ai tên Hà Đức Chinh hết!"

Cái cổ cứng đơ kia ngẩng lên nhìn Tiến Dũng. Ánh mắt giăng đầy tơ máu đỏ hoét.

Trong mắt cậu Tiến Dũng của ba năm sau có loại ma lực của đàn ông trưởng thành, đôi tay muốn mềm nhũn, cảm giác quay về nhưng giờ chỉ là quá khứ, chỉ là người yêu cũ.

Tiến Dũng nhìn thẳng vào đôi mắt Hà Đức Chinh cố đọc tâm tình trong đầu hắn.

"Hà Đức Chinh, anh xin lỗi em. Ba năm qua anh chỉ đợi được gặp em để nói câu này thôi. Em không nhớ anh sao?"

Hà Đức Chinh nhìn lại Tiến Dũng bằng ánh mắt xa lạ. Tôi làm sao quên được anh chứ, đêm nào chẳng nhìn thấy anh, thấy anh đối với tôi là cơn ác mộng. Làm sao anh biết trong chín trăm ngày đó là những giấc mơ gì.

Có khi là ôn nhu dịu dàng, có khi lạnh lùng như đá tảng, cũng có khi thô bạo đến khiến nó chảy nước mắt. Thật sự là không dám nhớ.

"Anh là ai chứ. Tôi là Lạc Đinh, chắc anh nhầm người rồi đó. Mời đi cho!"

Hà Đức Chinh đứng dậy, Tiến Dũng lập tức đi vào sâu hơn gần đến cậu. Không lẽ nào lời Tuyết Như nói là đúng, Hà Đức Chinh đã thật sự lại mất trí. Tiến Dũng không dám nghĩ, không dám nghĩ là cậu ta có thể năm lần bảy lượt mất trí như vậy.

"Em là Hà Đức Chinh, không phải Lạc Đinh, Lạc gì cả. Em...... về đi. Anh hối hận rồi, đừng nói gạt anh nữa, đừng trốn nữa, mình về làm lại từ đầu đi."

Tiến Dũng cầu xin Hà Đức Chinh, níu lấy tay cậu ấm áp kéo lên đặt vào mặt mình khóc.

Lòng Hà Đức Chinh có những đợt dao động dữ dội. Khi mình sắp quên được thì hắn tìm ra, nếu dễ dàng tha thứ cho cậu thì Hà Đức Chinh tôi đã về từ lâu rồi.

"Cậu lảm nhảm cái gì vậy. Cậu là đồ điên à, mau đi khỏi đây, biến khuất mắt tôi đi. Tôi đâu quen biết cậu, cũng không nhớ cậu là ai.."

Hà Đức Chinh phủi tay Tiến Dũng ra, để anh nhìn cậu đầy ân hận day dứt trong lòng. Hắn phải cứng rắn lắm mới không để nước mắt rơi khi nhìn Tiến Dũng.

Tiến Dũng lắc đầu không chấp nhận sự thật này đẩy Hà Đức Chinh xuống ghế ôm siết cậu, tay nắn khung hàm hôn đến, Hà Đức Chinh bặm môi lại gồng người đẩy Tiến Dũng ra.

"Cái con mẹ nó cái đồ tâm thần. Tôi gọi công an đến cồng cổ cậu đi bây giờ đồ điên. Tự dưng ở đâu xông vào đây quấy rối vậy. Tôi có bạn gái rồi đó cậu làm ơn đi.."

Hà Đức Chinh nổi từng mảng gân cố lên mắng Tiến Dũng tuyệt tình dứt khoác.

Tiến Dũng nhìn người kia ánh mắt lãnh đạm. Thật sự là anh không sợ xa nhau bao xa, hay bao lâu. Mà kỳ thực là người gần trước mắt, lòng đã không còn nhau, chẳng thể nào gần được nữa.

"Hà Đức Chinh, Hãy nói đi, hãy nói với anh đây chỉ là ác mộng thôi và đánh thức anh dậy đi. Hãy nói em chỉ là dối gạt anh thôi đúng không Hà Đức Chinh. Hãy nói đi để anh có thể tiếp tục sống??"

Hà Đức Chinh nhìn Tiến Dũng đang thều thào yếu ớt. Tại sao lại như vậy chứ, tôi tưởng ba năm qua cậu cũng phải hạnh phúc rồi. Tìm tôi làm gì để gây ra thêm rắc rối hả.

"Tôi xin lỗi anh, nhưng tôi không có chút ký ức nào về anh cả?"

Người ta đợi em ba năm không phải đổi lại của em mỗi câu nói không quen là coi như xong.

"Tại sao em lại ích kỷ như vậy, tại sao em lại nỡ một mình quên đi hết những kỷ niệm tốt đẹp giữa chúng ta, tại sao em lại làm điều đó một mình chứ."

Hà Đức Chinh nhìn Tiến Dũng chất vấn:

"Tại sao tôi phải nhớ chứ, tại sao tôi không có quyền quên đi."

Người kia căm phẫn muốn cho cậu hiểu.

"Không được, vì đó là những ký ức của hai chúng ta. Em không được phép một mình quên đi."

"Tôi quên rồi đó!"

"Đừng có ích kỷ như vậy!!"

Hà Đức Chinh tức giận đẩy Tiến Dũng đang đau đớn tột cùng rưng rức lệ cay.

"Anh mới ích kỷ đó! Tại sao không nghĩ cho cảm xúc của tôi hả? Dù cho như vậy thì sao? Tôi đã mất trí rồi, bây giờ cuộc sống của tôi rất hạnh phúc, tôi có mẹ, có người yêu mới. Tôi không cần nhớ gì nữa hết. Cậu rõ chưa?"

Ánh mắt cậu sắc bén nhìn Tiến Dũng nhẫn tâm như vậy.

"Em bây giờ buồn vui hay ốm đau thì cũng đã có họ bên cạnh. Còn anh thì sao đây, anh chỉ có em thôi...."

Tiến Dũng không còn sức tranh cãi nữa. Câu nói của cậu làm Hà Đức Chinh đau nhói cõi lòng. Nhìn Tiến Dũng ngồi gục xuống.

Có phải em ích kỷ lắm không. Một mình vui vẻ để anh phải chịu dày vò. Nhân lúc Tiến Dũng không nhìn, hắn cố ngước mặt lên để nén lại giọt nước sắp tuôn ra.

Tâm, không hiểu sao lại đau đến vậy. Đau đến không thể thở. Nhưng chẳng ai muốn lặp lại nỗi đau hai lần ở cùng một chỗ cả.

Tiến Dũng đứng dậy, không cho phép mình làm như vậy nữa. Nhìn Hà Đức Chinh vẫn vô tâm dửng dưng lạ lùng. Khi người ta còn yêu thì cái nhíu mày cũng lo lắng, khi hết yêu thì khóc sưng cả mắt cũng chẳng động lòng.

"Anh không có ý làm phiền em đâu. Chỉ là anh nhớ em thôi.."

Tiến Dũng nói rồi nhìn Hà Đức Chinh kỹ càng lần nữa. Gương mặt ấy chẳng thể chạm đến, thật sự là đã an nhiên quên hết ký ức đau buồn bên anh.

Hai người chúng ta yêu nhau nếu quyết định bước đi cùng nhau, thì nhất định phải cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt, mặc kệ gặp phải chuyện gì, khi có một người ở bên, tất cả đều trở nên tốt đẹp.

Em nói yêu anh rồi, hãy chịu trách nhiệm đi chứ, tại sao lại dễ dàng một mình ích kỷ quên đi hết như thế?

Có biết anh nhớ em đến mức nào không? Có biết anh phiền muộn đến thế nào không? Em không cần biết, vì những điều này chỉ nên để anh chịu đựng, anh chỉ cần trong lòng em có anh, chỉ có anh, còn lại tất cả đều giao cho anh gánh vác. Em chỉ cần em quay về bên anh, bình yên ở bên anh thôi. Nhưng em làm không được.

"Xin lỗi cậu vì nếu có làm cậu sợ. Đáng lẽ tôi không nên lấy cảm xúc của mình áp đặt lên người cậu như thế!"

Tiến Dũng dùng tay gạt hai bên nước mắt, đôi mắt luôn hướng theo em trên mọi bước đi, khóc cho em mỗi đêm không yên nếu ngày nào còn chưa nhìn thấy em hạnh phúc.

Anh đi khỏi với áy náy trong lòng. Đường về hướng nào? Anh không biết.

Chỉ vô định chạy rồi chắc cũng đến một nơi nào đó trên nhân gian, không có con đường nào khó khăn để đi đối với anh, chỉ có con đường không có Hà Đức Chinh em đi cùng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro