Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại nhà chính, Lê Trạch thấy bọn họ cùng trở về, liền bảo Lưu thẩm đem đồ ăn đã là tốt bưng lên bàn.

Sau khi ăn xong, Lê Cận Diệp đi theo Lê Trạch vào thư phòng nói chuyện công việc.

Tô Diễn trở lại phòng mình, nằm ở trên giường, cậu cảm thấy có điểm không thật, Diệp ca ca thật sự đã trở về? Anh lần này ở lại bao lâu? Tô diễn trong lúc miên man suy nghĩ dần dần thiếp đi. Cho nên cậu cũng không biết, sau khi cậu ngủ không bao lâu, có người vào phòng.

Xoa xoa khuôn mặt ngủ say của Tô Diễn, Lê Cận Diệp ôn ngu nhìn cậu, "Diễn Diễn, anh đã trở về, sau này, sẽ không rời xa em nữa."

Buổi sáng, Tô Diễn mở mắt mơ hồ một lúc nhìn về phía đồng hồ báo thức, trong phòng lập tức vang lên tiếng thét đinh tai nhức óc, "Aaa! Muộn mất rồi!" Rời giường lao vào phòng tắm, rất nhanh Tô Diễn liền lao ra khỏi phòng chạy xuống tầng. Còn có hai bước cầu thang thì Tô Diễn chân trái đá chân phải, mắt thấy sắp cùng mặt đất thân mật tiếp xúc, nhắm mắt lại... Đợi đã lâu cũng không thấy cảm giác đau đớn như tưởng tượng, mở mắt, trước mặt là một lồng ngực rắn chắc. Cách đó không xa là Lê Cận Dục đang cười tủm tỉm nhìn cậu.

"Như thế nào lại không cẩn thận như vậy." Lê Cận Diệp đỡ lấy thắt lưng của Tô Diễn, xong còn nhéo nhéo, "Sao lại vẫn gầy như thế này, ông nội, không phải mọi người ngược đãi Diễn Diễn của con đó chứ?" Quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Trạch có chút không vừa lòng.

"Diệp... Diệp ca ca, là em vốn không thể béo..."Tô Diện mặt đỏ mở miệng giải thích.

"Chưa nói không béo lên, ngay ca vóc dáng cũng không cao lên, em đó, anh không ở cạnh là không chăm sóc bản thân thật tốt" Diễn Diễn chỉ cao tới bả vai anh, xem ra sau này phải cho em ấy bồi bổ thật tốt.

Diệp ca ca luôn nói nhưng lời ám muội như thế, làm cho cậu nghĩ có lẽ Diệp ca ca thích cậu hay không...

"Này, hai người còn muốn ôm nhau đến bao giờ a?" Lê Cận Dục làm mất hứng nói.

Tô Diên miệng nén giận, "Anh hai anh như thế nào không gọi em, em dậy muộn..." Tô Diễn vô lực ngồi xuống ăn sáng.

"Nga, anh cả xin phép cho em rồi, nói là mang chúng ta đi ra ngoài chơi." Lê Cận Dục tiếp tục cười tủm tỉm nhìn cậu.

Tô Diễn bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, anh hai có phải biết gì đó hay không a... Nhìn thấy Lê Cận Diệp đi tới, cậu nhanh cúi đầu ăn cơm.

Buổi sáng leo núi, buổi chiều đi dạo ngắm cảnh, buổi tối cũng ăn ở bên ngoài. Về tới nhà, Lê Cận Dục trực tiếp ngã vào ghế sô pha, khoa trương nói "Không nghĩ tới đi chơi cũng mệt như vậy, xương cốt cũng muốn rã rời..."

"Em chính là bình thường lười rèn luyện!" Lê Cận Diệp khinh bỉ hắn, lại quay đầu nói với Tô Diễn, "Diễn Diễn, chơi một ngày mệt mỏi rồi đi, lên tắm rửa một cái rồi đi ngủ sớm một chút."

"Dạ, Diệp ca ca ngủ ngon, anh hai ngủ ngon." Nói xong xoay người lên tầng.

"Em nói anh cả này, anh không giữ lấy người, không sợ em ấy chạy mất à?" Lê Cận Dục ba lăng nhăng trêu ghẹo hắn.

"Ha ha, em ấy sẽ không" Cũng tới lúc phải thu lưới rồi đi.

Thỏ trắng nhỏ đáng thương còn không biết chính mình đã bị sói xám lớn đặt trong lòng bàn tay...

Buổi sáng hôm sau, cửa bị gõ vang, "Diễn Diễn, dậy thôi." Tô Diễn vốn nhắm mắt liền lập tức mở ra, vừa rồi, cậu giống như nghe được tiếng Diệp ca ca... Giống như biết được suy nghĩ của cậu, tiếng Lê Cận Diệp ngoài cửa lại vang lên, lần này Tô Diễn thật sự tỉnh giấc. Vội vàng trả lời, rồi rời giường. Đến lúc xuống tầng, tất cả mọi người đã ăn sáng. Tô Diễn cũng ngồi xuống.

"Diễn Diễn, ở nhà chính cách trường em có xa một chút, không bằng tới chỗ anh ở đi?" Lê Cận Diệp nghiêm túc đề nghị.

Một câu nói làm cho cả đám người trên bàn ăn phản ứng không đồng ý.

"Làm sao mà xa, có lái xe đưa Diễn Diễn đi học còn gì." Đây là Lê Trạch.

"Đúng vậy, nói để Diễn Diễn tới chỗ con, không phải mỗi ngày không được thấy nó sao, không được!" Tần Quyên giận.

"Đúng vậy anh cả, anh muốn cho ông nội bà nội không được gặp Diễn Diễn sao?" Ha ha, anh cả rốt cục cũng ra tay. Không cần nói cũng biết là ai đang vui sướng khi có người gặp họa.

"Ở chỗ con Diễn Diễn có thể ngủ nhiều một chút" một câu làm tất cả mọi người hết đường phản đối.

Cũng đúng, Diễn Diễn có tất xấu ham ngủ, như vậy cũng tốt... nhưng mà, "Vậy con phải một tuần đưa nó trở về một lần." Tần quyền không phải không biết ý nghĩ của cháu trai, Diễn Diễn thoạt nhìn cũng là thích, chuyện của bọn nhỏ cứ để cho bọn chúng tự mình giải quyết.

"Diễn Diễn, em thấy được không? Lê Cận Diệp hỏi cậu.

"Em..."

"Còn cần hỏi sao? Mỗi lần anh nói cái gì, Diễn Diễn đều luôn đáp ứng a." Lê Cận Dục nói chen vào.

Cuối cùng Tô Diễn vẫn là tới biệt thự của Lê Cận Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro