Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nữ nhân ăn mặc không đủ kín đáo nhảy múa bên dưới dường như còn không cuốn hút được bằng công chúa Liêm Bạch trên cao đằng đẵng kia, tất cả ánh mắt trong điện như hùm lang hổ vồ chừng chực từng phút nhìn chằm chằm về phía y, tỏ rõ sự thèm khát trong ánh mắt, từ những viên quan đại thần đến vương tôn quý tộc, không xót một ai.

Trước những ánh mắt kia, công chúa Liêm Bạch không hề biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, lãnh diễm và cao quý, nhưng ai biết trong lòng y hiện tại đang có sóng trào nổi lên, da gà da vịt gì đó đều đủ cả.

Có cần phải nhìn y như vậy không chứ, thật muốn khóc a! Nhưng nếu y khóc ở đây chẳng phải là tự tìm chết sao?

Y nhàn nhã nhấp một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu mỉm cười, có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng vang lên mồn một. Miêu Cương vương có chút buồn bực nhìn quần thần thơ thẩn bên dưới mà không phát tiết được, ném ly rượu trên tay xuống, đuổi đám vũ nữ trên chính điện ra ngoài.

"Quả nhân hôm nay mời các ái thần đến là để đón tiếp lục vương gia của Trung Nguyên."

"Quốc chủ quá lời, Hoàng mỗ chỉ e thụ sủng nhược kinh, vinh hạnh này không nhận nổi!"

Hoàng Tiềm bên kia cười đến là hào sảng, kéo cả Miêu Cương Vương hơi nhăn mày cũng cười theo, khung cảnh có chút bi hài.

Y nhìn cảnh này mà trầm lặng suy tư, không nghĩ tới lại gặp Hoàng Tiềm ở đây, bởi vậy có chút khó xử, cũng không biết hắn tại sao lại đến cái vùng Miêu Cương hẻo lánh xa xôi này.

"Chỉ là ta có nghĩ đến đâu cũng chả nghĩ tới Miêu Cương hóa lại có một nàng công chúa xinh đẹp tới vậy. Quốc vương quả nhiên thân thể vàng ngọc, con cháu xinh đẹp!"

Quốc vương được khen, cười đến híp mắt lại. Hoàng Tiềm liền tiếp tục vuốt mông ngựa.

"Hoàng mỗ tại Trung Nguyên vẫn luôn nghe danh quốc vương là một vị minh quân tài đức, đưa Miêu Cương ra khỏi cảnh đói nghèo, đánh đuổi giặc hung nô xâm lược, bao nhiêu công to việc lớn, vẫn luôn muốn diện kiến ngài một lần! Hôm nay gặp được quả đúng như lời nói." Là một tên vừa vô dụng, vừa thích được nịnh bợ, béo đến không thể béo hơn!

"Ha ha ha, ngươi quả nhiên có mắt nhìn người!"

"Quốc vương, chén này Hoàng mỗ xin kính ngài, mong cho quan hệ Trung Nguyên Miêu Cương mãi tốt đẹp như hiện nay!"

Lão nhân mỉm cười gật gật đầu, cái cổ đầy mỡ nảy lên xuống nhịp nhàng, khiến y xém chút nữa không kìm được mà cười ra tiếng.

Tên Hoàng Tiềm kia quả là con hồ ly!

Lần này tới đây hẳn là để thâu tóm quyền lực, nhận được ủng hộ của Miêu Cương vương, được cả Miêu Cương chống lưng, ngai vàng nhất định về tay hắn. Nhưng là, không phải lúc trước hắn nói không quan tâm đến quyền lực sao? Sao bây giờ lại muốn tranh ngai vàng với Hoàng Trạch.

Mạn Bạch tự hỏi là thế, nhưng y không biết hết thảy là do y.

Cái lúc mà Hoàng Tiềm không thấy y nữa cũng là lúc hắn phát điên. Hắn đã suy xét đủ các loại khả năng, từ việc y bỏ trốn khỏi cung đến việc y bị bắt đi, cái nào cũng đều có khả năng. Rồi hắn tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách cùng cực trong Trung Nguyên, thậm chí điều động vệ binh mà vẫn kiếm không ra, lúc đó hắn mới bình tĩnh lại.

Nếu tìm không ra, vậy có nghĩa là y đã bị bắt đi mất. Có hai kẻ đáng nghi, thứ nhất là Hoàng Trạch, cũng là kẻ rõ ràng về Mạn Bạch nhất, chưa kể đó cũng là kẻ y từng động tâm. Nhưng ngay lập tức hắn liền chối bỏ khả năng này. Tại sao? Nếu nói Hoàng Trạch là kẻ khiến y động tâm, vậy đây cũng là kẻ y hận nhất, không có chuyện bị bắt lâu như vậy mà không có động tĩnh gì. Trái lại, tên đến từ Miêu Cương kia có vẻ khả nghi hơn rất nhiều,

Nhưng dù là ai đã mang y đi, hắn cũng sẽ không bao giờ tha cho kẻ đó, bởi vậy hắn cần quyền lực. Có quyền lực trong tay thì khi hắn đón y trở lại mới có thể che chở cho y. Nhất định là thế!

Bởi vậy mới có ngày hôm nay.

Mạn Bạch phiền muộn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng cái đã ủ rũ, không có gì xuất hiện bên trong, trống rỗng đến đáng sợ. Quốc chủ nhìn sắc mặt của y, lo lắng nhìn qua hoàng hậu bên cạnh, ai ngờ mặt nàng đã lạnh đi từ bao giờ. Lão nhân vội kính mọi người trong điện một chén, mời mọi người cứ thoải mái rồi đưa hoàng hậu của lão cùng về cung. Y vì vậy cũng thoái lui, đi theo sau y là thái tử Liêm Chính và tam hoàng tử Liêm Dục. Thấy người đã đi rồi, các lão thần tại đó dần cáo lui, tiệc tàn.

Hoàng Tiềm thấy khá thú vị chưa về cung vội, hỏi đường đi tới chỗ của y. Người hầu đánh mắt nhìn nhau, có chút lo sợ, nhưng lại e ngại thân phận của hắn, cuối cùng vẫn dẫn đường đi.

Từ xa đã trông thấy mái vòm lưu ly của biệt quán Ủng cung, Hoàng Tiềm có chút nao nao, giống như bước tiếp sẽ thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Hắn chẳng nghĩ ngợi gì cho cam, vẫn cứ giữ tốc độ không nhanh không chậm đi tới trước cửa cung.

Nó không tránh lệ như hắn tưởng, nhưng lại rất nhiều cây, hoa cỏ rợn ngợp, ong bướm đầy vườn, khiến con người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Nhưng, thứ tiếng kêu phát ra từ trong căn biệt quán kia khiến hắn chùn bước. Đó chính là tiếng của y, đang xảy ra chuyện gì? Sao y lại kêu lên thảm thiết như vậy?

Tiếng kêu dần đứt đoạn, kế đó là tiếng rung lắc dữ dội, một âm thanh vô cùng dâm mỹ phát ra, khiến kẻ vốn đã rất lâu chưa sờ tới nữ nhân đột nhiên có phản ứng.

Hoàng Tiềm cũng đoán được trong căn phòng đó... Là gì... nghĩ đến đây, trong lòng hắn nảy lên cảm giác muốn đá tung cánh cửa kia, nhìn thấy cơ thể ấy, chạm vào nó, hắn muốn là người khiến y phát ra tiếng kêu dâm đãng kia.

Nhưng việc chưa thành, phía sau đầu hắn bỗng cảm thấy đau nhói, rồi cả trước mắt cũng tối sầm đi, chìm dần vào cơn hôn mê.

Lời của tác giả: Chương sau thực sự rất khốn nạn, đừng đốt nhà em! Em warning trước rùi đấy TvT. À, có cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro