CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12

Editor: Gấu.

Beta: LT.

-

Cả hai bên đầu dây đều yên tĩnh.

Sau khi Ninh Dã hỏi ra câu "Bánh trôi của tôi đâu" thì một lúc lâu sau Tô Ðào cũng không đáp lại. Cô nhìn hộp giữ nhiệt đang đặt bên cạnh, nhất thời không biết phải nói gì. Mãi đến khi Ninh Dã ở đầu bên kia "hửm?" một tiếng, cô mới chậm rãi trả lời:

"Vì xảy ra một chút tình huống nên em... không đi nữa."

Giọng cô mềm nhẹ, so với ngày thường không khác gì nên Ninh Dã cũng không để ý nhiều, trong tiềm thức cảm thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy hẳn là sẽ không có khả năng nói dối nên anh không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.

Ninh Dã lại hút vào một hơi thuốc, thanh âm hàm hồ hỏi một câu. "Bà đâu rồi?"

Tô Ðào ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi sau đó có chút do dự đáp lại: "Hẳn là ngủ rồi ạ?"

"Hôm nay em không trò chuyện với bà sao?"

"Dạ... Em vẫn luôn ở trong phòng làm bài tập nên không xuống lầu." "Mấy ngày nay trò chuyện với bà nhiều một chút."

Ninh Dã ở đầu bên kia nhàn nhạt lên tiếng, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu. "Sau này nếu ở nhà có chuyện gì đều có thể nanh tin hoặc gọi điện thoại cho tôi."

Tô Ðào nghe vậy thì sửng sốt một chút, đôi mắt đen láy chớp vài cái sau đó mới phản ứng lại. "Ý anh là muốn em mỗi ngày gọi điện thoại nói cho anh biết về trạng thái của bà sao?"

"Ừm."

Ngữ khí của cô có chút do dự và mất tự nhiên hỏi lại:

"Vậy... có quấy rầy đến anh không ạ?" "Quấy rầy cái gì?"

Người đàn ông ở đầu kia lại hỏi tiếp. "Như thế nào? Không muốn?"

"Không có, em muốn." Tô Ðào theo bản năng lắc lắc đầu. Như là nghĩ đến gì đó, cô lại hỏi anh một câu.

"Anh Ninh Dã, sắp tới anh sẽ không trở về đây sao?"

Người đàn ông ở đầu bên kia nhả ra một làn khói trắng rồi mới đáp lại cô. "Ừm, không về."

-

Tháng tư, cuộc thi khảo sát đầu tiên của cao tam đã bắt đầu được tiến hành.

Tô Ðào và Chung Giai Giai đều thi ở khu phòng học của sơ trung nhưng cả hai không chung

phòng.

Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Tô Ðào ung dung ngồi tại chỗ thu thập đồ đạc của mình, vừa

định ra ngoài thì đã thấy Chung Giai Giai tới tìm cô.

"Tức chết tớ rồi!" Chung Giai Giai ném cặp sách lên cái bàn trước chỗ Tô Ðào, thở phì phò ngồi xuống.

"Sở Dương Dương kia không biết là bị cái gì, cả ngày cứ tỏ vẻ kỹ nữ khiến người ta chán ghét!

Bạn học lớp chúng ta còn đang nịnh nọt Sở Dương Dương, bọn họ bảo vị Ninh thiếu gia kia chưa từng cùng một cô gái nào truyền ra tai tiếng hai lần nhưng lần này lại tiếp tục cùng với chị của Sở Dương Dương lên hot search, khẳng định là muốn công khai quan hệ.

Có bệnh mà! Lần này rõ ràng là giả! Một đám người vậy mà còn nhìn không ra!"

Chung Giai Giai thật sự rất ghét Sở Dương Dương, lúc này nói xong lại có chút tức giận, nhanh chóng nói với Tô Ðào.

"Cậu không phải mỗi ngày đều nanh tin WeChat với anh Ninh Dã nhà cậu sao! Vậy hôm nay nói với anh ấy chuyện hot search đi, tính tình của Sở Dương Dương như thế, tớ không tin chị cậu ta là người tốt lành gì."

Trong lòng Tô Ðào không hiểu sao có chút trầm xuống nhưng cô cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ lắc đầu rầu rĩ nói.

"Tớ và anh ấy cũng chỉ có thể nói chuyện về lão phu nhân thôi, không thể nói đến những việc khác."

Hơn nữa đây còn là việc riêng của anh, cô không có lý do gì để tùy tiện nhắc đến.

Tuy là nghĩ như vậy nhưng lúc Tô Ðào ngồi trên xe trở về Ninh gia vẫn là nhịn không được lấy điện thoại ra xem. Sáng nay cô đã gửi cho Ninh Dã một tin về lão phu nhân trên WeChat, nghiêm túc mà nanh sáng sớm lão phu nhân sau khi ngủ dậy làm gì, ăn gì, tâm tình như thế nào.

Sau đó lại còn nanh thêm một câu.

"Hôm nay bà chỉ làm những việc như vậy thôi ạ, em phải đi học rồi! Sau khi anh rời giường cũng phải ăn sáng nha!"

Mỗi ngày cơ bản Tô Ðào đều sẽ nanh cho Ninh Dã giống như vậy.

Mấy ngày đầu tiên khi nanh tin với anh cô đều nghiêm túc nói về những hoạt động mà lão phu nhân đã làm, sau này dần dần sẽ nanh thêm một vài câu quan tâm đến anh, ngẫu nhiên rảnh rỗi còn nanh vài chuyện thú vị.

Trước kia không có cảm giác gì nhưng lúc này lướt lên đọc lại tin nanh thì Tô Ðào bỗng cảm thấy mình giống như một người lắm lời vậy. Cô có chút bực bội, ngón tay vốn đang đặt ở khung tin nanh cũng rụt trở lại.

Khi xe chạy được một nửa đường thì điện thoại của Tô Ðào đột nhiên vang lên. Là âm thanh nhắc nhở của WeChat, cô mở ra nhìn, phát hiện người nanh tin cho cô thế mà lại là Lưu Bác.

Cậu nhóc này lúc trước là bị cô Ninh Vi cưỡng ép bắt thêm bạn WeChat với Tô Ðào, ý của cô Ninh

Vi là muốn cậu nhóc ngày thường nanh tin thỉnh giáo cô về vấn đề học tập. Nhưng đã kết bạn với nhau lâu như vậy rồi mà cả hai vẫn chưa từng nanh bất cứ tin nào cho nhau.

Tô Ðào cũng đã quên mất việc mình có kết bạn WeChat với cậu nhóc nên lúc này cô có chút bất ngờ.

Lưu Bác gửi qua hai tấm ảnh, là hai tờ phiếu điểm. Tô Ðào nhìn thoáng qua, phát hiện cậu nhóc tiến bộ hơn 30 hạng.

WeChat Chị chờ bị tôi ngược đi!

Lúc sau Tô Ðào mới phản ứng lại, nhớ ra trước đó cô đã từng nói nếu kì thi tiếp theo cậu nhóc tiến bộ hơn hai mươi hạng thì cô sẽ chơi game cùng với cậu.

Chẳng qua là trên bàn cơm sắc mặt của lão phu nhân và chủ tịch Ninh đều không tốt lắm, một

đôi đũa bỗng bị đập mạnh xuống bàn.

"Anh còn không biết xấu hổ mà dám động thủ với con trai của mình ư! Nó lớn đến từng này, anh

đã từng quản qua nó sao? Hiện tại nó lớn rồi anh lại bắt đầu xưng cha với nó sao?"

Vị chủ tịch Ninh kia bên ngoài luôn là người cao cao tại thượng, mấy năm nay hầu như đều được người ta nịnh nọt nhưng bây giờ đột nhiên lại bị lão phu nhân răn dạy nên mặt mũi có chút mất hết, sắc mặt vô cùng kém.

"Mẹ, tình huống hôm nay mẹ cũng thấy rồi, thằng súc sinh kia nói gì mẹ cũng nghe thấy, con chỉ là..."

"Anh đừng có nói với tôi mấy thứ này! Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi anh, trước mặt tôi mà anh còn dám đối với nó như vậy thì có phải sau này khi tôi chết rồi anh liền đuổi nó ra khỏi Ninh gia không?"

Ninh Hoài vẫn luôn ngồi bên cạnh chủ tịch Ninh, lúc này nghe lão phu nhân nói xong thì anh thấp giọng mở miệng.

"Bà, bà đừng suy nghĩ lung tung, bác hai cũng là vì tức giận nên mới làm vậy." Lão phu nhân liếc anh một cái.

"Nó tức giận? Vậy còn cháu? Vừa nãy sao bà không thấy cháu nói thay cho em cháu mấy câu? Ninh Hoài nghẹn lại, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh bỗng sinh ra một tia khó chịu.

Vị chủ tịch Ninh kia nghe vậy không nhịn được, lại lên tiếng nói. "Mẹ, đó là việc của thằng súc sinh kia, mẹ nói Ninh Hoài làm gì?" Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, thâm sâu mà nói.

"Tôi đây không phải là sợ anh đã quên mất ai mới là con ruột của anh sao?" Cuộc trò chuyện càng nói càng sâu, không khí cũng càng lúc càng căng thẳng.

Cô Ninh Vi vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng nghe, lúc này thật sự nhịn không được nữa nên quay qua nói với Tô Ðào và Lưu Bác:

"Hai đứa đều ăn xong hết rồi chứ? Ăn xong thì lên lầu đi. Lưu Bác con đem cặp sách lên phòng chị ngồi làm bài tập đi."

Tô Ðào nghe ra được ý của cô Ninh Vi muốn đẩy bọn họ đi chỗ khác nên cũng không nói thêm gì

nữa. Lưu Bác cũng không phản bác lại như mọi khi, ôm lấy cặp sách đi theo Tô Ðào lên lầu.

Sau khi vào phòng Tô Ðào, cậu nhóc ném cặp sách xuống đất rồi lấy điện thoại ra ngồi xuống góc ghế sô pha chơi game.

"Chị mau chóng tải LAL đi, tôi kéo chị vào một phòng."

LAL là ứng dụng game mobile mà Lưu Bác thường chơi, lúc trước nói muốn lôi kéo Tô Ðào so tài cũng là so ở trong trò này. Bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ nên cậu nhóc không nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng bảo Tô Ðào tải game.

Tâm tư của Tô Ðào vẫn còn đặt trên chuyện của Ninh Dã, cô không biết tình huống của Ninh gia rốt cuộc là như thế nào, cũng không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì nên căn bản không còn tâm tư để chơi game.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhìn về phía Lưu Bác, lên tiếng hỏi:

"Em biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì không? Anh Ninh Dã... vết thương trên trán anh ấy là do cha anh ấy đánh sao?"

Lưu Bác nhìn cô một cái, có chút không kiên nhẫn trả lời lại:

"Bằng không thì chị nghĩ là ai? Trừ bỏ bác hai, chị nghĩ xem còn ai có thể động được vào anh họ của tôi?"

"Là vì chuyện gì em biết không?"

"Không biết, lúc ấy tôi không có ở dưới lầu." Lưu Bác nói xong lại bổ sung thêm một câu:

"Chẳng qua tôi cũng đoán được là vì việc gì."

"Vì việc gì?" Tô Ðào nhìn chằm chằm Lưu Bác, khẩn trương hỏi.

"Thật ra chuyện này tôi nhịn cũng lâu rồi, hôm nay là do chị chủ động nhắc tới nên tôi mới nói, sau này không cần phải tìm bà ngoại hay mẹ tôi để cáo trạng!"

Cậu nhóc nói xong hừ một tiếng, lại liếc mắt nhìn cô một chút.

"Tôi mặc kệ chị rốt cuộc có phải vì tiền nên mới ở lại Ninh gia hay không nhưng hôn ước giữa chị và anh họ tôi cũng chỉ là do trước đó ông ngoại hứa hẹn ngoài miệng mà thôi, tuy bà ngoại và bác hai cũng đã gật đầu thừa nhận nhưng anh họ tôi nhất định sẽ không đồng ý.

Nhiều năm nay anh ấy tự do tự tại như vậy, chị đột nhiên xuất hiện nên anh ấy chắc canh sẽ cảm thấy chán ghét chị, anh ấy..."

Ðầu óc của Tô Ðào bỗng nhiên ong ong, Lưu Bác chưa kịp nói hết câu thì cô đã trực tiếp mở miệng đánh gãy lời của cậu nhóc

"Hôn ước cái gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro