chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36: nhà ma

Ngày hôm sau, tôi liền xác định hành trình đi Cách Nhĩ mộc.

Tôi chưa từng đi đến vùng này, đành tìm một người bạn giới thiệu hộ các tuyến du lịch đến đó. Cậu ta cho tôi biết: bởi vì ko có máy bay thẳng đến Cách Nhĩ mộc, cho nên tôi chỉ có thể bay đến thành đô, sau đó từ đấy bay tiếp. Vé máy bay nếu muốn mua hắn có thể chuẩn bị trc, ngay cả khách sạn cũng có thể sắp xếp. Tôi nhờ hắn giúp tôi xử lý, bởi vì nơi này cũng không thể nói đi là đi, nên tôi đặt vé máy bay 2 ngày sau đó.

Lần này đi không phải là mục đích đổ đấu, chỉ là loanh quanh nội thành Cách Nhĩ mộc, hơn nữa thời gian cũng sẽ không quá dài, cho nên chỉ mang theo bên người quần áo cùng một ít tiền mặt, tất cả chưa chật một balo.

Bàn Tử trở về Bắc Kinh , đã quyết định ko nói vs ai chuyện này nên Bàn Tử cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian 2 ngày, tôi dặn dò Vương Minh trông coi việc cửa hàng, trong nhà cũng giải thích một cách qua loa, hai ngày sau, tôi liền lên máy bay.

Ngủ cả chặng bay, tôi đến Thành Đô sau khi ngủ hết sức thoải mái, chuyến bay đến Cách Nhĩ mộc cách đó vài h. Vào lúc hơ 8 h tối, tôi đã đến khách sạn đặt trc ở Cách Nhĩ Mộc.

Đây là một thành phố huyền thoại, Cách Nhĩ mộc trong tiếng tây tang nghĩa là “nơi sông sâu”, tuy rằng cả đường bay qua tất cả đều là sa mạc, nhưng cũng có thể tưởng tượng nó được đặt tên ở thời điểm ban đầu. Tôi ngồi trên máy bay đọc tư liệu, thành thị này trong quá khứ. Thành thị chỉ có nhiều hơn năm mươi năm lịch sử, nhưng phồn hoa vô cùng, hiện tại, địa vị dần dần dc cải thiện , toàn bộ thành phố ở một vị trí khá vụng về.

Sau khi hạ cánh, bệnh sợ độ cao đáng xấu hổ của tôi bắt đầu phát tác, ở lối ra của máy bay trực tiếp chóng mặt hai ba giây, cái loại cảm giác này không giống như trước kia ở Tần Lĩnh, là loại hôn mê đầy đủ, đột nhiên cảm thấy mọi thứ biến thành một màu đen, tiếp theo tôi liền ngã xuống đất. Cũng may là sau khoảng 2-3 giây sau khi tỉnh lại, tôi biết mình đang nằm trên mặt đất. Càng mất mặt là, khi tôi đi mua thuốc, mới biết được chính mình hiện tại đang ở thanh tàng cao nguyên thượng , đối vs địa lý ko quen thuộc, thế nên không biết Cách Nhĩ mộc là ở thanh tàng cao nguyên thượng! Khiến cho người bán thuốc tưởng là tôi ngồi nhầm chuyến bay.

Ở ven đường mua bát trà 50 xu để nuốt trôi thuốc, tôi đi đến khách sạn đã đc người bạn kia an bài trước, bất chấp cơn đau đầu, lại ngay lập tức xuất phát, trực tiếp đón xe taxi, đưa ra cái địa chỉ kia, khiến cho lái xe đem ta mang đi qua.

Nhưng mà lái xe nhìn địa chỉ, lập tức lắc đầu nói cái ngõ đó rất nhỏ, xe không đi vào đc, trong đó tất cả đều là phòng ở cũ, hắn có thể đưa tôi đến gần đó, từ đấy phải tự xuống hỏi đường mà đi tiếp.

Tôi nghe thế, liền bảo người ấy lái xe, đưa tôi tới khu phố cổ của thành phố.

Người lái xe cho tôi biết, Cách Nhĩ mộc thị là một đô thị mới, đường xá nói chung khá rộng rãi, sau đó phố cổ đã đc mở rộng nhiều lần, nhưng do khắp nơi đều nhỏ, vị trí lại ko thuận lợi. các khu nhà ở đó chủ yếu xây vào những năm 1960-1970, bên trong là các tòa nhà bất hợp pháp, cái địa chỉ kia của tôi, chính là trong một cái ngõ nhỏ.

Tôi xuống xe, ngày gần hết, màu xám đen, mang theo một chút tịch dương. Ta ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy nhà ngói xây nhg năm 60-70 kiểu nhà ngang, lúc này đi qua, cảm thấy khu phố cổ đặc biệt bí ẩn.

Bước vào, nhìn xung quanh, tôi thấy thực tế ko thể gọi đây là 1 khu, chẳng qua giống như tàn dư còn sót lại của đô thị phát triển, các kiến trúc này chẳng có vẻ gì gọi là di sản, lại ko đc bảo trì thường xuyên, nhìn qua chứ như chỉ trực đổ ập xuống.  Thị trấn cũ, cũng ko thấy cs nhiều người, chỉ thấy có vài cái tiệm uốn tóc, phòng ở nhỏ và dây điện cũ, đèn ngăm đen cùng đèn màu tiệm uốn tóc xen lẫn vào nhau, cảm giác quái dị.

Tôi ở trong đó đi tới đi lui khoảng 2 h, khiến cho người phụ nữ trong tiệm uốn tóc đã cho là tôi có tà tâm, đều mở cửa hướng tôi cười. Nhưng mà quả thật như lời người lái taxi kia kể, bên trong rất hỗn loạn, rất nhiều ngõ nhỏ, ngay cả cột mốc đường cũng không có, hỏi người cũng ko được, đều cười thiện ý lắc đầu, đại khái ý tứ là bọn hắn cũng không biết địa chỉ đó là làm sao.

Có địa chỉ cũng tìm không thấy, loại chuyện này tôi là lần đầu tiên gặp phải, vừa đi vừa cười khổ, cảm giác thế sự hay thay đổi. Ngay tại tại thời điểm đầu óc nhiễu loạn, đằng sau xuất hiện cái xe ba bánh màu vàng, người lái xe hỏi tôi có muốn đi ko? Tôi cũng mệt mỏi , liền an vị trên xe.

Lái xe là người hán , nghe chừng là từ trong nam tới, nghe ta là khẩu âm phía nam, sau đó cùng tôi nói nhiều hơn, hắn nói là ở bắc Giang Tô , họ dương, tên dương, người ta đều gọi hắn là nhị dương.

Lòng tôi thầm nghĩ người lái xe này ở trong này trà trộn nhiều năm, phố lớn ngõ nhỏ đại bộ phận đều đã đi qua, ta sao không hỏi nhiều hơn vài câu, có lẽ hắn cũng biết chút ít.

Vì thế liền đem địa chỉ ra cho hắn nhìn, hỏi hắn có biết đó là chỗ nào ko.

Tôi vốn không hy vọng nhiều, nhưng tôi nói vừa xong, hắn liền gật đầu nói biết, chỉ chốc lát sau, hắn phi đến một con đường vô cùng nhỏ.

Hai bên đường đều là phòng ở cũ, dưới ánh đèn mờ ko thấy có người đi đường, hắn dừng xe tại thời điểm tôi thật sự cảm giác khủng hoảng, tựa hồ như bị bắt cóc. Hắn gặp bộ dạng của tôi cũng cười không ngừng, nói với ta, ta hình như muốn tìm nơi ở.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đó là một tòa nhà ba tầng có sân trong, dưới ánh đèn, tòa nhà vẫn tối om, chỉ có thể nhìn thấy tường ngoài, bên trong tựa hồ một người cũng không có. Toàn bộ phòng ở quỷ khí dày đặc .

Tôi nín lặng, hỏi người lái xe đâu rốt cuộc là cái chỗ nào? Hắn nói: trong những năm 60 đây là trại điều dưỡng của quân giải phóng, nhưng đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro