chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 37: 306

Tôi xuống xe thanh toán tiền, ở cửa mơ hồ ko thấy rõ môn bài, phát hiện địa chỉ trên tờ giấy thực là ở đây. Tôi thấy bản thân có chút sợ hãi. Tâm ko ngừng nói chẳng phải trc đâu đã từng đi vào những nơi còn đáng sợ hơn thế này sao? Bên trong liệu có người sống chứ?

Người lái xe kia còn đang đứng đếm tiền lẻ, tôi liền quay đầu hỏi hắn, nơi này có ai ở?

Người lái xe lắc đầu, nói hắn cũng không rõ, hắn chỉ biết nơi này là trại an dưỡng trong những năm 60. Cách Nhĩ mộc là thành phố quân nhân, quan quân rất nhiều, nhiều nhà lãnh đạo thường xuyên đến thị sát, nhưng vào năm 80, trại an dưỡng bị đóng cửa, nơi này đổi thành sân khấu. Tôi còn có vẻ gặp may mắn đụng phải hắn, nếu là những phu xe khác từ phương bắc, bảo đảm là không tìm thấy nơi này.

Tôi nghe được bán tín bán nghi, người lái xe đi rồi, trên đường chỉ còn lại một mình tôi, ta ngó trái ngó phải, một mảnh tối đen, chỉ có mặt trước tòa nhà có ánh sáng mờ tối, có điểm sợ hãi, nhưng lại nghĩ ngay cả cổ mộ tôi còn từng qua đêm, bây h lại sợ cái nhà cũ, nghĩ thế đẩy cửa bước vào.

Ngoài tòa nhà có tường vây, cửa ra vào hình vòm làm bằng gỗ lim, không gõ cửa, đẩy vài cái, phát hiện cửa khóa phía trong, cửa mở không ra, nhưng sao có thể làm khó được tôi. Tôi nhìn chung quanh,thấy cột đèn đường, bám lấy, bay qua tường vây. Đây là trò nghịch ngợm lúc còn nhỏ, xem ra lâu rồi mà chưa bị thui chột.

Bên trong sân đều là cỏ dại, nhảy xuống, có thể biết sân là gạch, nhưng giữa các khe gạch đều là cỏ mọc tùm lum, trong sân còn có một thân cây, đã chết, tựa vào mặt trong bức tường vây.

Đi đến nhà nhỏ trước mặt, tôi mở bật lửa ra soi, mới thấy cửa sổ và cửa ra vào đều rách nát, những chạm khắc trên đó đều đã cụp xuống, mạng nhện chăng khắp mọi nơi, cửa lớn có khóa và dán giấy niêm phong.

Xé một ô cửa sổ, thật cẩn thận đi vào, bên trong là gạch lát phủ thêm một lớp bụi dày, phía sau cửa là một hành lang, cái gì cũng không có, tựa hồ là trống trơn. Tôi nhấc cao cái bật lửa, phát hiện có điểm quen thuộc, sau đó nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đây chính là nơi trong cuộn băng ghi hình của A Ninh, nơi “tôi” bò trên mặt đất.

Đã đến đúng nơi, tôi tự nói vs mình. Tôi đứng trong băng ghi hình, góc độ máy quay phim, rồi gạch lát, cùng cửa sổ khắc hoa, giống nhau như đúc, tôi càng ngày càng xác định ý nghĩ của mình. Một loại sợ hãi cùng hưng phấn đồng thời phát sinh trong đầu.

Đi vào bên trong, phía bên trái sảnh có một cầu thanh cuốn bằng gỗ, hết sức đơn giản, đi thông lên lầu hai. Tôi rón ra rón rén đi ngang qua, hướng ánh nhìn lên lầu, chỉ thấy cầu thang phía trên, một mảnh tối đen, không hề có ánh sáng.

Với tay lấy túi tiền, lần tìm chiếc chìa khóa, 306, hẳn là trên tầng 3.

Có điều khác thường, trên cầu thang bám một tầng bụi đất nhưng giữa đám bụi đất, có thể nhìn đến một ít dấu chân, hiển nhiên nơi này vẫn có người lui tới .

Tôi nhẹ nhàng đặt chân lên cầu thang, phát ra thanh âm kẽo kẹt, nhưng hẳn là có thể chịu được trọng lượng cơ thể tôi. Tôi xắn tay áo rồi bước đi hết sức thận trọng.

Trên lầu tối đen, cộng thêm âm thanh kẽo kẹt của nền gỗ, làm cho tôi có điểm hoang mang, rối loạn, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn cổ mộ, thần kinh của tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Lên đến lầu 2, liên thấy ngã rẽ bị người ta dùng xi măng bịt kín, ko thấy cửa ra vào, toàn bộ bị phong kín, theo như cấu trúc tầng dưới hẳn là sau tường xi măng có rất nhiều phòng, tựa như xây ra để cách li vs bên ngoài, bức tường được làm khá cẩu thả, sần sùi.

Tay chạm vào tường, cảm giác được có điểm kỳ quái, là cấu trúc căn nhà này có vấn đề, hay xây thêm để gia cố.

Nhưng có kỳ quái cũng vô dụng, tôi lúc này ko có thừa hơi sức để suy xét vấn đề này, tiếp tục hướng lên trên tiến vào đến lầu ba, tôi thấy một hành lang tối, hai bên là các dãy phòng. Các cửa ko thấy ánh sáng hé ra, hẳn là không có người, nhưng trong không khí lại bốc một mùi hết sức khó chịu.

Tôi chăm chú chấn tĩnh, thật cẩn thận đi vào hành lang, bước qua đám mạng nhện, nhìn lên thấy các cửa đánh số hiệu, tôi đi dọc xuống, có cảm giác như mình là nhân vật chính trong phim kinh dị Âu Mĩ. Không lâu, tiến tới căn phòng áp chót cuối hành lang, giơ bật lửa, chiếu chiếu lên cửa, chỉ thấy cạnh cửa có bảng hiệu: 306.

Thời điểm định bắt đầu gõ cửa, chợt cảm thấy hết sức buồn cười, vì thế ở cửa do dự một chút, liền lấy ra cái chìa khóa. Hướng chìa khóa vào lỗ khóa trên cửa, xoay một vòng, “cách” một tiếng, cánh cửa và trục cửa ma sát tạo nên âm thanh thấy rõ, tôi nhẹ nhàng hé cửa.

Phòng không lớn, bên trong rất tối, đi vào mùi mốc càng nặng hơn, đầu tiên thăm dò dưới cánh cửa, phát hiện một bên căn phòng chắc có cửa sổ, có ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào, cũng có thể hình dung đại khái hình dạng căn phòng. Trong phòng trên tường treo rất nhiều đồ, ở bên ngoài đèn đường chiếu vào nhìn ko rõ ràng đẽ trông gà hóa cuốc, tuy nhiên cũng thấy rằng ko có ai.

Tôi hít một hơi thật sâu, thật cẩn thận đi vào, giơ bật lửa lên, trong ánh lửa mờ nhạt, mọi thứ bên trong rất rõ ràng.

Đây là phòng cho 1 người, ta thấy 1 chiếc giường ngủ trong góc, mùi mốc chính là từ giường bốc lên, chăn trên giường đều biến thành màu đem mục nát, mùi vị cực kì khó chịu, chăn căng phồng, ban đầu nhìn còn tưởng bên trong bọc người chết, nhưng nhìn kĩ thì cũng chỉ là do hình dáng chăn mà thôi.

Ở bên cạnh giường, có một bàn làm việc, giống loại bàn học cũ, mặt trên là một ít rác rưởi, vải, giấy cùng một ít theo vữa trắng rơi từ trên trần xuống, tất cả đc bao phủ một lớp xám dày.

Rìa bàn làm việc là một cái tủ lớn, 3 hoặc 4 m rộng, so với tôi còn cao hơn nữa, bởi vì gỗ bị ẩm, ván cửa đều nứt toác, ngẩng đầu hướng lên trên xem, có thể thấy chỗ tiếp giáp giữa tủ và trần, có lượng lớn vết ố và vết bẩn, rõ ràng có nc mưa ngấm vào.

Nơi này xem ra đã hoang phế từ lâu, vs mức độ rách nát này, hẳn là cũng bỏ hoang ngoài 5 năm, mặc dù là một căn phòng cũ, nhưng cũng chỉ là loại cũ nát bình thường mà thôi, người gửi băng hình dẫn tôi đến đây để làm gì? hắn tưởng tôi có thể moi đc thông tin gì từ căn phòng này sao?

Lúc này tâm tình ko yên, tôi cũng dần thích ứng vs môi trường mà bình tĩnh lại, đem cái bật lửa để trên bàn, đầu tiên lục lọi các ngăn kéo bàn gỗ, đem các ngăn kéo lôi ra từng cái một, nhưng bên trong về cơ bản đều trống không, có hai ngăn kéo có báo cũ mốc meo, tôi cũng ko dám chạm vào.

Ngăn kéo ko có, chẳng lẽ ở trên giường? Tôi nằm xuống nhìn dưới đáy giường, tất cả đều là mạng nhện, cái gì đều không có, sau đó lôi ra một ngăn kéo, dùng để làm công cụ, đem ném khối chăn đệm trên giường sang một bên, muốn nhìn một chút bên trong có phải bọc cái gì hay không, nhưng mà kéo vào cái, bên trong có nước đen chảy ra, tặng miễn phí thêm cả ít sâu nữa, mùi mốc bốc lên tận trời, tôi cơ hồ ghê tởm ói ra.

Thật vất vả đem chăn lộn tứ tung, nhưng cũng không phát hiện ra được cái gì, tôi cũng tự ý thức được là bên trong ko có, ai lại đem giấu đồ vào cái thứ ghê tởm ấy.

Nay hai chỗ này đều không có, như vậy chỉ còn tủ lớn, nhưng tất cả ngăn tủ đều có khóa, tuy rằng các ngăn tủ đều lộ ra khe nứt, nhưng muốn mở các ngăn tủ này, vẫn cần một số nỗ lực, hơn nữa không có công cụ là không được .

Tôi cái gì cũng không mang theo, đành phải tìm ngay tại chỗ, cuối cùng tìm thấy cái gì đó trên cửa sổ. Đó là kiểu cửa sổ then cài cũ, có thể rút ra,  tuy đã cũ nhưng là vật rắn, khá chắc chắn. Ta rút ra một cái, sử dụng như thanh nâng lên, cắm vào khe nứt trên cửa, sau đó một chân để ở một mặt, thò tay vào đường nứt, dùng sức phá vỡ. Ván cửa phát ra âm thanh ma sát khủng bố, tiếp theo liền gẫy vụn bắn tung tóe, bụi trên cánh cửa cũng bay tứ tung, làm tôi ko sao mở mắt ra được.

Hồi lâu dần tĩnh lặng, ván cửa kia gãy trong nháy mắt, gây âm thanh chói tai làm tôi toát mồ hôi lạnh, sau đó cầm lấy cái bật lửa, hướng ngăn tủ chiếu vào.

Tôi đối vs cái ngăn tủ này, một chút dự đoán cũng không có, cảm giác khả năng lớn nhất vẫn là cái gì cũng đều không có, cho nên cũng không có chuẩn bị tâm bí, nhưng mà nhất thời chiếu xuống, tôi liền lắp bắp kinh hãi.

 Ngăn tủ quả thật cái gì đều không có, trống trơn, nhưng tấm ván tủ ngăn tủ vs tường đã không cánh mà bay, lộ ra rằng tủ chỉ để che khuất bức tường xi măng, trên tường có một cái lỗ cao nửa người, hợp với một đường đi xuống cầu thang xi măng, không biết thông về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro