chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 38: manh mối

Tôi cảm giác càng ngày càng cổ quái, rõ ràng ngay cả ở đây có cánh cửa bí mật, thì việc họ xây chặn cả một tầng để che dấu nhưng lại chỉ dùng một cái tủ để chắn lối vào. Chỉ cần mở tủ ra có thể thấy ngay cửa ngầm, loại phương pháp này không thể xem là cao minh, nhưng thuận tiện và dễ dàng cho việc ra vào.

Nhưng nơi này phục vụ mục đích gì mà cần phải có cấu tạo như vậy? Xem ra trại an dưỡng này thật không đơn giản, nơi này trước kia rốt cuộc dùng để làm gì ? Các bậc thang xi măng này tóm lại là dẫn đến đâu?

Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, hiển nhiên đối phương viết lại số phòng này cho ta chính là mong ta phát hiện ra cái cửa ngầm này, như vậy, phía dưới hẳn là có đáp án.

Tôi xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, bước vào trong ngăn tủ, thăm dò cửa ngầm, đột nhiên một mùi kì lạ từ phía dưới truyền lên.

Ta quay đầu lại cho thứ mùi đó dịu dần, sau đó thích ứng một chút, dùng cái bật lửa vừa chiếu vừa đi xuống.

Cầu thang sâu không thấy đáy, vặn xoắn, không biết là thông xuống lầu 2, hay đã xuống tận lầu 1.

Nhìn cầu thang, nghĩ đến hiện tại đã là nửa đêm, tôi lại đang một mình trong nhà ma ám, rồi phát hiện ra những thứ này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà dù sao nghĩ cũng là kẻ từng đi đổ đấu, hơn nữa phía ngoài ra khỏi đường cái còn có tiệm uốn tóc, trong lòng tự nhiên cũng bình tĩnh ít nhiều.

Tôi chỉ do dự một chút, liền lấy lại bình tĩnh, một bàn tay thật cẩn thận giơ cái bật lửa, thấp người đi vào cổng tò vò bên trong, theo cầu thang xuống phía dưới mà tiến đến.

Nếu đã làm đến bước này, đối phương chỉ dẫn tôi tìm kiếm thứ gì đó, tất nhiên là ngay dưới những bậc thang này, thì tôi cũng quyết ko lùi bước, đi cả chặng đường dài tới Cách Nhĩ mộc, rốt cuộc cũng muốn biết mục đích của kẻ đó là gì.

Mới đi vài bước, liền cảm giác được không khí cực kì lạnh theo cầu thang trong bóng đêm truyền tới, nhưng cũng có điểm làm cho người ko lạnh mà run. Ta ha một tiếng, trong miệng liền có khói trắng phả ra, xem ra nhiệt độ dưới này thực rất thấp.

Từ lúc bật lửa lên, ánh sáng truyền tới, 2 bức tường bao 2 bên cầu thang đều làm bằng loại xi măng vàng, vào những năm 60 thường đc dùng nhiều trong quân đội, mặt trên mơ hồ còn có thể thấy các khẩu hiệu đc phác thảo, tất cả đều phai màu chỉ có vài cái hình dáng có thể nhận ra. Ở trên cùng của bậc thang, còn có thể nhìn thấy các dây điện, bị mạng nhện bao phủ , nhìn qua tựa như những con rắn.

So với cổ mộ bằng gạch ngói, mấy thứ này còn nhiều điểm thân thuộc hơn, tôi tự ám thị mình, cố gắng thả lỏng, thư giãn. Tuy rằng như thế, tôi còn cảm thấy góc tối chỗ lối rẽ cầu thang, có cảm giác đáng sợ ko hề thua kém so với các cổ mộ.

Rất nhanh bước hết đoạn thứ nhất, các bậc thang rẽ vào một góc, tiếp tục xuống phía dưới, cước bộ xuất hiện tiếng vang, cảm giác lông trên người dựng đứng, lạnh run. Tôi vẫn cảm giác đc một chút độ cao, nơi này có lẽ là lầu hai , chính là nơi bị phong bế, nhưng mà, nơi này cũng không thấy có cổng tò vò, bốn phía vẫn là phong bế bởi xi măng, hiển nhiên, lối ra ko phải ở đây.

Xem ra thì lầu hai kia cũng không có vấn đề gì, lòng thầm nghĩ, liền hít sâu một ngụm không khí, rồi lại đi xuống tiếp.

Vẫn tiếp tục là tình huống tương tự, lối ra cũng không ở lầu một. Cầu thang tiếp tục vòng vo đi xuống, tối như hũ nút ko thấy đc điểm cuối.

Phía dưới chính là tầng ngầm, lòng ta nói. Lúc này trong đầu xuất hiện một cái ý niệm: Chẳng lẽ cầu thang này thông xuống một cái hầm?

Chẳng lẽ, nơi này là hầm ngầm quân sự cũ?

Tôi nhớ rõ ở Hàng Châu có một biệt thự 704 nổi tiếng, trên danh nghĩa là trại an dưỡng, kỳ thật bên trong thần bí dị thường, nghe nói được xây dựng ngầm rất lớn, dùng để ứng đối vs tình huống khẩn cấp.

Nhưng nhìn vào hình dáng cửa ngầm lại có cảm giác không giống. Cửa ngầm kia chẳng qua chỉ là cổng tò vò đơ sơ, nếu là thiết kế cho mục đích quân sự, ít nhất hẳn cũng phải có song sắt.

Tôi vừa đi vừa miên man suy nghĩ, tiếp tục đi xuống dưới đi, không biết là nhiệt độ tiếp tục giảm xuống hay tại mồ hôi toát ra làm tôi có cảm giác ớn lạnh, bỗng nhiên cảm giác giá lạnh cực độ, răng va nhau lập cập, cố cắn răng lại xuống tiếp một tầng. Cầu thang đến nơi này thì dừng lại, lối ra ngay trước mặt, tôi thật cẩn thận đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài tựa hồ có một không gian rất lớn.

Tay giơ lên cái bật lửa, chiếu chiếu lối ra hai bên, phát hiện đây là một cái hầm ngầm xi măng được gia cố, cực kì đơn sơ, hơi ẩm tận trời, nền gạch, bốn phía trống trơn.

Nơi này khẳng định không phải một hầm quân sự, trong lòng thầm xác nhận.

Đây là cái gì? Chẳng lẽ thật là cái hầm? Muộn Du Bình dẫn dụ tôi đến đây để xem bắp cải muối của hắn đã ngon chưa à(??? Dịch lại nguyên, mình cũng ko hiểu)

Tôi tự thấy thích thú vs ý tưởng của mình, trong khi hướng về phía trung tâm của hầm. Đi bộ một vài bước, liền mơ hồ nhìn thấy, giứa tầng hầm, có một cái bóng rất lớn, té ngã trên mặt đất, trông cực kì quái dị.

 Tôi hướng cái bóng kia đi tới, dùng bật lửa chiếu lên, người liền cứng lại, chình ình giữa hầm, là một cỗ quan tài đen khổng lồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro