chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 40: trộm mộ bút ký

Đây là tầng hầm ngầm của cái trại an dưỡng thần bí, một phụ nữ sống tại đây làm ra những hành vi quái lạ không thể hiểu nổi. Như vậy, nếu cô ta đã sống trong đây, chắc chắc phải còn lưu lại manh mối, nếu có thể tìm ra một chút, có lẽ có thể hiểu thêm được một chút chân tướng sự việc. Thâm chí nếu các tài liệu lưu lại đều vô dụng, ít nhất cũng biết được ít nhiều cuộc sống cùng trạng thái tinh thần của cô ta lúc đó.

Tôi đối vs những sự việc phát sinh trong trại an dưỡng này, cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, sở hữu manh mối đối với ta là rất quan trọng.

Bắt đầu tìm tòi, nhưng hầu như ko có được gì.

Nơi này trần rất thấp, cơ thể của tôi ở trong này tương đối áp lực, nhưng cái bật lửa chiếu sáng có vẻ được việc, có thể chiếu ra rất xa, tôi đại khái nhìn bốn phía, quyết định kiểm tra từ đây.

Trong cuốn băng hình ảnh đen trắng nhạt nhòa, không thể xem chi tiết toàn cảnh, nhưng hiện tại có thể, cảm thấy trực quan hơn một chút. Tôi trong đầu cứ nghĩ tới cảnh tượng Hoắc Linh chải đầu, tương đối khủng bố, lắc lắc đầu chuyển sự chú tâm sang nơi khác.

Trong tay tôi chiếc bật lửa zippo liên tục chiếu sáng, nhưng do đốt nóng quá lâu trở nên bỏng rát, phải tìm một miếng giẻ rách quấn bên ngoài ms có thể tiếp tục sử dụng.

Dưới ánh lửa mỏng manh, tôi đầu tiên là nhìn vách tường, phòng này bốn bức tường đều quét vôi trắng, hiện tại đều bị tro bụi bao trùm, gắn trên bức tường cạnh cửa là một cọc gỗ nhô ra, là chỗ dùng mắc quần áo. Phía dưới dán báo chí, chắc để tránh cho quần áo bị bẩn bởi chạm tường vôi. Đối diện cọc gỗ là một ngăn tủ không cửa, đây chắc là nơi Hoắc Linh thay quần áo, hiện tại bên trong đều trống rỗng. Tôi đến gần xem, liền phát hiện ngăn tủ giống như bị cái gì cào lên, đầy vết khắc.

Rồi đến cạnh tường, chả có gì ngoài dây treo, đều đã chuyển sang màu xám, một bên còn có cửa thông sang phòng bên cạnh, không biết có phải tại thời điểm xd được xây kín nhg về sau phá ra , trong phòng đối diện rỗng tuếch.

Ở đối diện ngăn tủ, có 2 bàn kê cạnh nhau mặt trên phủ báo chí và một phần chắc là rác rưởi. Trên tường cạnh bàn làm việc, dán nhiều giấy, bây h bị bao phủ bởi bụi.

Tôi thổi đi lớp bụi, hé ra nhìn qua. Phát hiện giấy trên tường có nội dung rất tầm thường, có hóa đơn tiền điện những năm 1990, cùng vài dãy số vô nghĩa thuận tay viết ra. Tất cả như muốn dán chặt lấy bức tường, hẳn là lúc đó thuận tay ghi lại số điện thoại, bởi vì tôi nhớ rõ điện thoại để tại vị trí này. Nhưng hiện tại ko còn nữa, chỉ còn lại đoạn dây điện thoại.

Mấy thứ này chẳng cho tôi được thông tin gì, chỉ biết khi đó ở đây có điện. Tôi thở dài, tiếp theo lần lục các tập tin trên bàn.

Toàn bộ phủ một lớp bụi, vừa động đã khói bụi tung mù, tôi cũng không quan tâm nhiều như vậy, hé mở ra, giấy bên trong đã muốn mục nát , có rất nhiều du diên nhỏ bị tôi quấy nhiễu bỏ đi, mấy thứ này so vs đám ở Vân Đỉnh Thiên Cung núi Trường Bạch cũng chỉ là tiểu đệ đệ, ta rất nhanh đem giấy gạt ra, lấy được vài quyển vở.

Lấy ra, liền phát hiện hình như là bản thảo, trước kia chưa có máy tính để đánh văn bản, mặt trên viết cái gì đó.

Tôi liền mở ra, nhìn đầu trang đầu tiên, thấy liền tam dòng:

Hậu thất 2-3.

Đánh số 012~053

Loại:20,939,45

Đây là cái ý gì? Lòng tôi nói, hình như số lượng hồ sơ, chẳng lẽ văn kiện viết tay hoặc sách?

Lật qua trang đầu, lại phát hiện không phải. Trên trang 2, hóa ra là một bức tranh vẽ, nhưng bằng bút bi, khá là khó nhìn, ngay lập tức ko thể biết là vẽ cái gì.

Lấy lại bình tĩnh, cẩn thận xác nhận, nhìn năm sáu phút mới ra, là một bức chân dung cổ đại, người này hiển nhiên ko phải đại danh họa, bức hình có vẻ biến dạng, nhìn qua quỷ dị bất thường, kia là nhân vật cổ đại, nhưng không giống người, ngược lại giống hồ ly mỏ dài.

Bốn phía nhân vật còn các đường nét kì lạ khác, ý nghĩa chúng cũng dần hiện ra, hẳn là bối cảnh làm nền, có vẻ là cây cối trong một đền miếu nào đó.

Tôi không khỏi bật cười, lòng nói đây là cái gì, chẳng lẽ là Hoắc Linh phác hoạ? Cô này đúng là ham thích nhiều thứ.

Lật qua, liên tục ba bốn mươi trang, toàn bộ đều là tranh vẽ. Không có chú thích nội dung, tôi liền buông, lại nhìn sang quyển khác, nhưng cũng tương tự, trừ bỏ nội dung trang đầu tiên, bên trong cũng đều là các hình vẽ. Cũng không biết là cái gì, được chất thành đống. Kết quả phía dưới cũng chẳng có gì, thậm chí một tờ giấy có nội dung cũng chẳng tìm được.

Tôi lại mắng một tiếng, xem ra thời điểm bọn họ rời đi, khả năng cái gì chứa tin tức cũng đều mang theo.

Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, tôi không tin là không còn gì sót lại. Ngồi vào vị trí Hoắc Linh chải đầu, nghỉ ngơi một chút, liền rớt ra trước mặt một ngăn kéo, bèn nhìn xem bên trong là gì.

Đó là cái loại bàn làm việc trung bộ, dưới mặt bàn là ngăn kéo, tôi kéo một chút, con mẹ nó ngăn kéo dĩ nhiên là có khóa, hơn nữa cảm giác nặng trịch.

Bình thường sau khi chuyển nhà đồ nội thất cũng ko còn bị khóa, cho thấy khả năng bên trong có thứ gì đó, tôi hưng phấn đứng lên. Loại khóa này ko làm khó được tôi, đứng lên, lấy chiếc móc áo, đưa vào đường nứt của ngăn kéo nhấn xuống, một chút liền tạo 1 khe hở lớn, bánh răng của khóa thoát xuống dưới, tôi lôi kéo, đem ngăn kéo kéo hẳn ra.

Cầm lấy cái bật lửa chiếu vào, tôi liền yes một tiếng, trong ngăn kéo quả có nhiều thứ này nọ, đặt bật lửa cạnh ngăn kéo, tôi bắt đầu luc lọi.

Đây khẳng định là ngăn kéo của phụ nữ, bên trong có rất nhiều thứ vụn vặt, lôn xộn, hiển nhiên thời điểm rời đi đã mang thứ hữu dụng theo, còn lại cây lược gỗ, hộp trang điểm. Cả các tạp chí cũ từ lâu đời, rồi kẹp tóc sắt màu đen, cùng rất nhiều phong thư không cùng một quyển album rỗng.

Phong thư rất nhiều, nhưng đều là ko được sử dụng qua, ta thực kiên nhẫn mở từng cái một, bên trong cái gì cũng đều không có, album cũng ko có ảnh chụp, chắc đều bị tháo ra rồi.

Tiếp theo, tôi mò đến tạp chí cũ, từng tờ từng tờ, hết sức cẩn thận, nhưng mà như cũ không có phát hiện gì.

Tôi đổ lên ghế, kệ bụi bẩn mà dựa hẳn xuống, có điểm mệt mỏi nhìn ánh sáng phát ra từ bật lửa, bốn phía một mảnh tối đen, im lặng đến chết, mà lòng tôi cũng thất vọng chết đi được. Hiển nhiên, nếu chỗ này thực của Hoắc Linh, thì cô ta đúng là người cẩn thận, không để lại bất cứ đầu mối nào.

Bốn phía rét lạnh đã muốn cùng tôi chào hỏi, cắn chặt răng, không thể buông tha được, con mẹ nó, không thể ko còn cái gì lưu lại, khẳng định phải tìm được thứ gì đó! Tôi lại cổ vũ chính mình, tuy rằng trong lòng đã có điểm tuyệt vọng, liền đem ngăn kéo đẩy mạnh đi, đứng dậy nhìn qua bàn.

Không có ghế đối diện, tôi liền cúi gập thắt lưng, phát hiện giữa ngăn kéo lớn nhất vẫn bị khóa, có điểm kỳ quái, liền diễn lại trò cũ, đem ngăn kéo mở ra.

Tôi đã nghĩ đến việc nhìn thấy cảnh tương tự, tìm manh mối trong đống rác. Nhưng mà ngoài dự kiến của tôi, lúc này đây vừa rút ra, trong ngăn kéo hết sức sạch sẽ, chính giữa, đặt một phong bì lớn màu vàng, căng phồng, nhồi giấy A4, hình như là cố ý để đây.

"Này" tôi trong lòng vừa động, ý thức được cái gì, lập tức cầm lên xem.

Đây là loại phong bì lao động cuối năm 1980, làm bằng giấy dai, mặt trên là hình ảnh mờ nhạt của Mao Trạch Đông, sờ soạng một chút, liền phát hiện bên trong có gì rất dày, nhưng dường như ẩm ướt. Trên phong bì ko thấy đề cái gì.

Tôi hướng bên trong sờ mó, liền lấy ra một quyển bút kí ghi chú công việc.

Sửng sốt một chút, mở ra, phát hiện đầu trang thứ nhất của bút kí, có đoạn viết tay khá đẹp:

Tôi ko biết được bạn là ai trong 3 người, nhưng dù là ai, thời điểm bạn đến đây và phát hiện ra phong thư này, thì thực sự đã liên đới đến mọi việc từng xảy ra.

Băng ghi hình là chương trình bảo hiểm cuối cùng mà chúng tôi tạo ra, băng ghi hình được gửi đi, chứng tỏ người giữ băng đã không còn có thể liên hệ được vs tôi, điều này thể hiện rằng tôi đã chết, hoặc là "nó" đã phát hiện tôi, tôi buộc phải rời đi.

Dù là loại tình huống nào xảy ra, đều là chứng tỏ tôi có thể rời khỏi nhân thế trong tương lai gần, cho nên, băng ghi hình chỉ dẫn các bạn đến đây, cho các bạn nhìn thấy cuốn bút kí này.

Lưu ý là, tâm huyết mười mấy năm nghiên cứu được chúng tôi lưu giữ, tôi để lại cho các bạn, bạn có thể tìm hiểu để biết được những gì bạn muốn.

Nhưng, tôi muốn nhắc nhở bạn rằng nội dung bên trong, bao gồm một số bí mật rất lớn, tôi từng thề sẽ sống để bụng chết mang theo, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thể tuân thủ lời hứa của mình. Những bí mật này, sau khi xem xong, họa phúc khó liệu, các bạn phải tự biết bảo vệ chính mình.

Trần Văn Cẩm

Tháng 9 năm 1995

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro