chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 43: đột ngột

Bình thường tôi cũng không hút thuốc, chỉ có khi hoàn toàn buồn bực ms làm vài điếu, cho nên bật lửa mua đến bây h cũng ko bơm thêm ga, lúc này đột nhiên tắt, làm cho tôi quá sức sợ hãi, ở loại địa điểm này, không có chiếu sáng, là chuyện cực kì khủng bố.

Chính lúc đang cân nhắc xem nên làm cái gì, lúc này chợt nghe trên đỉnh đầu "òm ọp" một tiếng, giống như có một nữ nhân đang cười.

Gáy tôi liền lạnh, tầng hầm này rất thấp, tôi mà nhảy lên chắc chắn đụng trần, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng theo phản xạ vẫn ngâng đầu lên xem.

Vừa ngẩng, cái gì cũng không phát hiện, lại cảm giác được một đống lòa xòa xõa trên mặt mình. Tôi dễ dàng nắm lấy, trong lòng sửng sốt, là một nhúm tóc, ướt dinh.

Từ sau khi thoát ra khỏi mộ thuyền, tôi đối với tóc có một chút kháng cự, lần này liền cảm thấy trong cổ họng sợ hãi, giống như nuốt phải chuột, đem người nhún xuống, toàn lực lấy tay áo lau kịch liệt lên mặt. Đồng thời người nhắm thẳng bên cạnh thối lui. Mắt chằm chằm nhìn lên trần phòng tối thui.

Quá tối, tôi hoàn toàn tưởng tượng không đến loại tối đen này, sự sợ hãi ngập ngụa trong đầu, lòng hỏi thật ra là chuyện gì, trên trần là nữ nhân đó? Chẳng lẽ là cái người vừa rồi đang ở trên trần? Điều này sao có thể, chẳng lẽ nó là thằn lằn?

Sự tình càng ngày càng không thích hợp, trong tay tôi dính dính gì đó, ngửi một chút, đã nghe đến một mùi kì quái, nhớ ko nổi là từng ngửi thấy ở đâu, nhưng là phản xạ có điều kiện, lòng tôi xuất hiện một dự cảm xấu.

Lúc này, tiếng cười lại vang lên lần nữa, nghe cảm giác chính là từ đỉnh đầu tôi dội xuống. Tôi lập tức lại lui ra phía sau vài bước liền đụng phải cái bàn làm việc bang một tiếng, ở nơi im lặng này ko khác gì sét đánh ngang tai, làm tôi tự hù mình toàn thân lạnh toát.

Tôi đứng vững thân mình, âm thanh kia đã không còn. Tôi càng ngày càng khẩn trương, không phải là loại khẩn trương bình thường, không biết vì cái gì, tôi cả người rùng mình, như thể tiềm thức đã có dự cảm về một chuyện ko hay sắp xảy ra, tiếp theo, đột nhiên tôi liền cảm giác được ngứa gáy, giống như có cái gì đó treo đằng sau.

Tôi nắm cái bật lửa, rốt cuộc nhịn không được, run rẩy quay đầu, dùng toàn sức đánh lửa.

Ba tia lửa lóe lên, thời gian quá ngắn, tia sáng phát ra làm tôi trông thấy một nhúm tóc lớn treo từ trần nhà xuống sau gáy mình. Tôi ngẩng đầu đánh lửa lần nữa, liền nhìn bên trong đám tóc, hé ra gương mặt trắng bệch dữ tợn, lạnh lùng nhìn tôi.

Ttia lửa chỉ lướt qua, trước mắt lại là một mảnh hắc ám, nhưng tình hình thì đã in sâu trong đầu.

Cấm bà! Tôi đột nhiên chợt hiểu sao cơ thể mình lại có cái phản ứng này. Chó chết, chỗ này có cấm bà.

Tôi đầu óc đột nhiên trống rỗng, hoàn toàn ko thể bình tĩnh. Kêu một tiếng, liền chạy như điên, cái gì cũng không quan tâm, thẳng hướng trong bóng tối phóng đi, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, là thoát ra khỏi chỗ này.

Không chạy được bao nhiêu bước, tôi đâm thẳng vào tường."bang" một tiếng, liền ngã xuống đất, đứng lên chợt nghe phía trên đỉnh đầu thanh âm " đinh đương đinh đương ", thẳng hướng tôi mà tới, mặc kệ mũi bắt đầu chảy máu, cảm nhận thấy cổng tò vò, liền vọt đi qua.

Lần này khôn hơn , đưa tay mình ra trước, một đường vuốt liền xông ra ngoài, dựa vào trí nhớ vọt vào hành lang, sau đó theo cửa lao ra, vọt vào trong bóng tối, muốn tìm đến lối vào cầu thang.

Nhưng ở cái nơi tối mù này, muốn tìm đến cái cửa ra kia thực khó khăn, tôi sờ soạng nửa ngày, ngay cả vách tường đều không có đụng đến. Vuốt vuốt, tôi đột nhiên đánh vào cái gì đó, ngã sấp xuống, tôi đi về phía trước một chút, nằm úp sấp lên, sau một lúc thì biết được chính là cái quan tài đá.

Chống vào thạch quan đứng lên, nhưng mà dựa vào thạch quan sờ soạng, tôi đột nhiên cảm giác được không đúng, hình dạng thạch quan giống như thay đổi. Tôi sờ một chút nữa, lập tức ý thức được, ban đầu thạch quan đóng, thế nhưng bây h lại mở ra.

Thạch quan như thế nào mà mở? Trong nháy mắt đầu tôi hiện lên nghi vấn này, nhưng mà lúc này trong đầu đã muốn hỗn loạn rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy chóng mặt, cũng không bận tâm vấn đề này, sau một chút tôi liền đứng lên, tiếp tục đi về phía trước sờ soạng.

Ngay tại phía sau, đột nhiên bên cạnh có cái gì đó làm tôi giật nảy mình, thần kinh đã chịu đựng đến cực hạn, gần như bị hù chết, nhất thời miệng tôi đã bị tay ai bịt kín, thân mình cũng bị người đó kẹp chặt, không thể động đậy.

Tôi dùng sức đẩy vài cái, nhưng ngay cả một chút động đậy đều không thể, đồng thời chợt nghe bên tai có người nhẹ giọng quát: "đừng nhúc nhích!"(kích thích quá đi, vừa gặp lại đã thương nhớ đến mức xấn xổ ko cần biết địa điểm như vậy sao^^)

Tôi vừa nghe, hoàn toàn ngạc nhiên, lập tức ngừng giãy dụa, tim như muốn nổ tung.

Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng tôi nghe xong lập tức biết hắn là ai!

Chính là Muộn Du Bình!( vừa gặp lại đã diễn màn anh hùng cứu mĩ nhân thế này thì FA tôi làm sao chịu đựng nổi-.-!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro