chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 44: gặp lại

Tôi nhận ra thanh âm kia trong nháy mắt, vốn nên có vô số phản ứng, nghi hoặc, phẫn nộ, kinh ngạc, hoài nghi, sợ hãi, vv, nhưng trên thực tế đầu óc của tôi bây giờ là trống rỗng.

Ở trong này nghe được tiếng hắn, thật sự là ngoài dự kiến của tôi, trong ý nghĩ của tôi, Muộn Du Bình hiện có khả năng ở bất cứ đâu trên thế giới, thậm chí không có ở trên thế giới này, nhưng hắn chẳng có lí do gì mà xuất hiện ở đây.

Thực sự, làm thế nào hắn tới đây? Tới để làm gì?

Chẳng lẽ người gửi băng, thật là hắn? Hắn trốn ở chỗ này?

Hay cũng giống như tôi, hắn cũng là bởi cái gì manh mối đó mà tra đến đây ?

Sau khi cảm giác trống rỗng qua đi, vô số nghi vấn giống như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, tôi lập tức không thể ko tự hỏi, đồng thời trong đầu hiện lên hình ảnh lúc hắn bước vào cửa thanh đồng. Một sự thôi thúc đột ngột xuất hiện, tôi thật muốn lập tức túm lấy hắn, nắm cổ hắn để hỏi rõ ràng, tiểu tử này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.

Nhưng mà sự thật là khi hắn ôm miệng tôi, trong bóng đêm, tôi một chút rên rỉ cũng không phát ra được, cử động lại càng ko, hơn nữa hắn luôn ép chặt, căn bản là không tính buông tay ra, vẫn tiếp tục như vậy khống chế tôi. Điều này làm cho tôi thực không thoải mái, bèn dùng lực vật lộn một  chút, hắn ép tới càng nhanh, làm tôi ko sao thở nổi.

Lúc này tôi chợt nghe thấy, cái cửa lúc nãy bị tôi đóng lại, phát ra một tiếng hết sức chói tai, như được cái gì đó mở ra.

Cái thứ kia đi ra, tôi hít một hơi sâu, lập tức liền im lặng, ngừng thở, không hề giãy dụa, dùng sức cảm giác sự di chuyển của nó trong bóng tối.

Lập tức, toàn bộ phòng im lặng đến cực điểm, tôi lập tức chợt nghe thấy càng nhiều thanh âm, đó là tiếng hít thở cực nhỏ, có vẻ là cạnh đầu tôi.

Đây là tiếng hít thở của Muộn Du Bình, con mẹ nó hắn còn sống, lúc ấy nhìn hắn đi vào trong cánh cửa, tôi còn nghĩ rằng hắn muốn chết, như bước đi vào địa ngục vậy.

Muộn Du Bình cảm giác được sự im lặng của tôi, vòng tay ôm tôi có chút nới lỏng, nhưng vẫn như cũ không có ý định buông ra. Bốn phía rất nhanh liền im lặng làm tôi dường như nghe được cả tiếng tim mình đập.

Cứ im lìm như thạch cao, cũng không biết bế tắc trong bao lâu, tôi chợt nghe một tiếng “pop” lạ từ cửa truyền tới.

Lại trong chốc lát, thanh âm gì cũng không thể nghe thấy, bàn tay che miệng tôi ms hoàn toàn nới lỏng rồi rời đi, đột nhiên mắt tôi nhòe đi, ống thắp lửa được đốt lên.

Tôi mất thời gian rất lâu mới thích ứng lại được, vừa nheo mắt lại thì nhìn thấy, gương mặt quen thuộc kia cuối cùng cũng rõ ràng trước mắt tôi.

Muộn Du Bình bây giờ so vs thời điểm biến mất cách đây vài tháng cơ bản ko có gì khác, điểm khác duy nhất là râu hình như dài ra, nhưng khi nhìn kĩ thì ko phải râu mà là tro bụi.

Đầu óc tôi hoàn toàn cứng nhắc, lúc này liền ngây ngốc nhìn hắn, những vấn đề nghĩ ra lúc trước đã quên mất toi, trong khoảng thời gian ngắn không nói một lời. Mà hắn cũng chẳng hề để ý đến tôi, chính là lãnh đạm liếc tôi một cái, cái gì cũng không hỏi, sau đó cẩn thận đến bên cánh cửa, dùng hộp quẹt chiếu vào bên trong, rồi đem cửa đóng lại.

Sau khi đóng cửa, hắn trực tiếp đứng lên, giơ ống thắp lửa chiếu trần nhà, bắt đầu tìm kiếm cái gì đó. Trong lòng tôi nóng trở lại, mấy lần lao ra định hỏi mấy câu, đều bị hắn dùng cử chỉ chặn lại.

Động tác của hắn vô cùng nhanh chóng, làm cho tôi cảm giác thời gian cấp bách, và cũng chẳng hiểu là ra làm sao, tầm mắt cũng theo ánh lửa của hắn nhìn qua một đường.

Ống thắp lửa ánh sáng không lớn, nhưng trong bóng đêm như vậy, cũng rất nhanh có thể tự mình thấy đươc hiện trạng trong gian phòng.

Thời điểm tiến vào không có chú ý đỉnh tầng hầm ngầm, bây giờ ngẩng đầu nhìn liền phát hiện mặt trên tất cả đều là ống dẫn, giống loại thường thấy trong các gara ô tô, tất cả sơn màu trắng xám, có thể nhìn ra nơi này đã được cải tạo vài lần, lớp sơn mới chồng lớp sơn cũ. Trần hầm sơn trắng, nhưng đã bóc ra từng mảng, lộ ra cả gạch, xem ra, cấm bà chính là bám vào những thứ này mà bò.

Muộn Du Bình nhìn một vòng, thực cẩn thận, nhưng động tác rất nhanh, trên đường ống đốt lửa phụt tắt, hắn lại nhanh chóng châm một cái, sau đó trở lại chỗ tôi.

"Không cùng ra à?" hắn nhìn cánh cửa nhẹ giọng nói.

Các câu hỏi của tôi theo đường miệng muốn tuôn ra, nhưng mà không nghĩ tới là, hắn vừa quay đầu nhìn về phía tôi, liền nhỏ giọng, tiếp theo nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu:"Mò tới nơi này chi vậy?"

Tôi lập tức nóng máu, nhất thời muốn bóp chết hắn, lại còn hỏi ta, lão tử còn chưa hỏi đến người! Là tôi nghĩ ra mà mò đến đây sao? Nếu không vì cái cuộn băng ghi hình chết tiệt ấy, đánh chết tôi cũng không đến chỗ này!

Tôi cắn răng bạo thô, nhưng nhìn gương mặt hắn, lại không có cách giống như Bàn Tử, đem những lời thô tục nói ra, cơ hồ khiến cho tôi nội thương. Tôi nhẫn nhịn thật lâu, mới hồi đáp:" nói đến thì dài lắm, cậu...... Như thế nào lại ở trong này? rốt cuộc là vì cái gì? cậu cậu cậu...... Cái thời điểm ấy, không phải đã tiến vào cửa kia sao? Con mẹ nó chuyện gì đã xảy ra ở chỗ này?"

Mấy vấn đề này thật sự rất khó đề suất, tôi trong đầu đã muốn loạn thành một đoàn, cũng không biết nói như thế đem mấy vấn đề này trình ra.

"nói thì dài lắm." Muộn Du Bình căn bản ko muốn trả lời, vẫn là trốn tránh khi bị tôi hỏi, hắn tập trung sự chú ý về phía thạch quan. Tôi xem một chút, quả thật nắp thạch quan đã bị đẩy ra, làm lộ một cái khe hở rất lớn, nhưng bên trong tối đen một mảnh, không biết là có cái gì.

Tôi sợ nhất cái dạng này của hắn, nhớ lại các điểm quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng hắn từ đầu chí cuối chỉ làm ra bộ dạng đó, tôi ngay lập tức đã nghĩ sẽ hỏi lại một lần. Nhưng miệng còn chưa động, Muộn Du Bình đã đặt tay lên vai áo tôi, đầu hướng về phía quan tài.

Tôi đối với động tác này rất quen thuộc, tuy rằng không biết đã xảy ra cái gì, nhưng theo phản xạ có điều kiện liền lập tức ngậm miệng lại, cũng đi tới quan sát phía bên trong quan tài. Bởi vì Muộn Du Bình đem ống thắp lửa qua, tôi liền một chút thấy được bên trong, quan tài dĩ nhiên là trống không, thế nhưng dưới đáy quan tài là một cái cửa động, điểm kì lạ là từ đó phát ra một số âm thanh nhẹ. Bất thình lình, từ cửa động một bàn tay thò ra cùng vs cái thân người như cá trạch trườn lên khó nhọc khỏi cửa động chật hẹp, rồi cựa mình một cái từ trong quan tài nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt chúng tôi.

Tôi hoảng sợ, chỉ thấy người nọ đáp xuống sàn, lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, tiếp theo đưa tay về phía tôi, nhẹ giọng nói:" bắt tay nào."

Sau đó chờ thêm một chút, vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi!"

Tôi đi theo bọn họ, thật cẩn thận kiễng mũi chân, rón ra rón rén theo đường cũ đi lên, nhưng mà mới lên được 2, 3 chục bậc, chợt nghe phía sau tiếng rít lớn mở của hành lang.

Phía trước người nọ liền mắng một tiếng, bắt đầu chạy, tôi lập tức theo sau, cả đoạn đường chạy như điên, xông ra ngoài, chỉ sau khi vội vã ra sân nhảy khỏi tường vây, chúng tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng 2 người kia lại chưa có ý dừng lại, tiếp tục chạy đi, bỏ lại tôi. Lòng tôi chợt nói ko được để cho ngươi chạy thoát, liền hộc tốc duổi theo.

Lại là chạy bạt mạng, ra khỏi khu phố cổ, đột nhiên một chiếc xe Iveco trong bóng tối vọt ra, cửa xe lập tức mở, hai người kia liền nhảy vào trong, căn bản là không tính chờ tôi, cửa xe lập tức sẽ đóng, nhưng ko biết ai chặn lại một chút, tôi mới miễn cưỡng nhảy lên được.

Việc hít thở thật khó khăn, sau khi lên xe cả người tôi như tê liệt.

Lập tức nhìn xung quanh, vừa thấy liền choáng váng, chiếc xe này hóa ra đầy người, toàn bộ đều dùng khuôn mặt vs nụ cười mờ nhạt nhìn tôi. Hơn nữa tôi còn ko nghĩ đến là, hình như rất nhiều người tôi biết. Liếc mắt một cái liền thấy một vài bộ mặt đặc biệt quen thuộc.

Trời ơi, tất cả đều là những người trong nhóm A Ninh may mắn còn sống sót từ vụ đi Vân Đỉnh Thiên Cung, trong nhóm này còn cả đám người ngoại quốc, chúng tôi ở Cát Lâm đã cùng nhau lăn lộn thật lâu.

Nhìn biểu hiện kinh ngạc của tôi, một người trong đám mà tôi quen mặt liền nở nụ cười, lão da trắng dùng thứ tiếng trung sứt sẹo nói vs tôi:"Ngô super [biệt danh A Ninh đặt cho tôi], hữu duyên ngàn dặm đến gặp lại". Tiếp theo, liền thấy được A Ninh hé đầu ra từ hàng ghế sau, cực kì kinh ngạc liếc tôi một cái.

Tôi hết nhìn Muộn Du Bình, rồi lại nhìn người từ trong quan tài đi ra, đó là một gã thanh niên đeo kính đen lạ mặt, hai người bọn họ ko còn thở hổn hển, cũng đều nhìn tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy bấn loạn, hỏi bọn hắn: "trong đám các người, ai có thể nói cho tôi biết thực sự chuyện gì đang xảy ra vậy?"

A Ninh lên tiếng: "Phải là tôi hỏi anh mới đúng, anh làm thế nào lại chui vào bên trong tầng hầm?"

Chiếc xe chạy rất vội vã, vọt ra khỏi nội thành Cách Nhĩ mộc, lập tức nhảy vào trong sa mạc, mà tôi ở bên trong xe, ngoài cửa sổ xe một mảnh hắc ám, đối này chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Dọc theo đường đi, tôi cùng A Ninh có một cuộc tán gẫu dài hơi, đem chuyện hai bên ra kể một chút.

Ban đầu, A Ninh cũng từ trong cuộn băng tìm đc một cái địa chỉ cùng chìa khóa, hiển nhiên trong bút kí của Văn Cẩm đề cập đến “3 người”, hẳn là bao gồm cô ta. Sau khi phát hiện bí mật này, lập tức tiến hành 2 việc, một mặt kêu người đi kiểm tra địa chỉ, một mặt tự mình đến Hàng Châu thử tôi. Cô ta muốn biết rốt cuộc tôi có biết việc này hay ko.

Nhưng mà, cô ta không ngờ, tôi cũng thu được thứ tương tự, hơn nữa khi cô ta tới tìm, tôi đã nhanh chóng xuất phát đi Cách Nhĩ mộc, thậm chí có vẻ cùng lúc tìm được nhà ma này so với bon họ.

[ cũng may tôi hành động nhanh chóng và chuẩn xác, ko do dự nhiều, nếu không, khẳng định chẳng thể được nhìn bản bút kí kia. Nghĩ lại liền thấy sợ, nhưng cũng có chút vui vẻ, bất giác sờ sờ vào nơi để quyển bút kí, đây là lần đầu tiên tôi tự mình hoạt động mà thu được thành quả lớn như vậy, xem ra lời ông nội nói quả ko sai, chủ động để làm được những việc thực sự tốt.]

Sau, tôi lại hỏi A Ninh về Muộn Du Bình, bọn họ làm sao mà lại ở cùng nhau.

A Ninh liền cười nói: "Như thế nào? Chú ba cậu đủ khả năng, chẳng lẽ chúng tôi lại ko đủ? Hai vị này đưa ra giá thỏa đáng, hiện tại, bọn họ là cố vấn của chúng tôi."

Nói xong tên kính đen nhếch môi cười, vẫy tay chào tôi.

"Cố vấn?" nói lên cố vấn tôi nghĩ ngay đến Bàn Tử, lòng nói a ninh lần này đã có kinh nghiệm, mời những kẻ đáng tin cậy, nhưng Muộn Du Bình thành cố vấn của hội a ninh, cảm giác rất quái lạ, tôi cảm thấy như bị phản bội.

Lúc này, người da trắng bên cạnh tôi nói: "Cậu đừng nghe cô ấy nói bậy, hai người đó hiện tại là đối tác của chúng tôi, được ông chủ trực tiếp cắt cử xuống dưới, A Ninh chẳng qua là phụ tá. Hiện tại chủ yếu hành động đều là bọn họ đảm nhiệm, chúng tôi chỉ phụ trách tình báo cùng tiếp ứng, so ra rất an toàn, ông chủ nói: “về sau những chuyện chuyên nghiệp phải để cho dân chuyên nghiệp đi làm."

Sau vụ ở thiên cung người chết rất nhiều, tôi nghĩ là do việc đó, lại hỏi: "vậy chuyện gì đã xảy ra? Nội dung băng ghi hình, bên trong còn có cấm bà, các cậu ko biết tí gì ư?"

Mấy người này đều lắc đầu, hơn nữa ánh mắt đều hướng về phía Muộn Du Bình cùng tên kính đen, a ninh liền liếc về phía họ trừng mắt một cái, sau đó hướng ánh nhìn sang tôi, nói: "Tình huống cụ thể chúng tôi cũng không rõ ràng, so với cậu cũng ko hơn bao nhiêu, hiện tại chúng tôi hành động đều là do họ chỉ đạo, nhưng hai người này lại rất khó giao tiếp."

Nghe xong, tôi chuyển hướng Muộn Du Bình, lúc này đã kiềm chế không được, tôi nhất định phải tìm hắn để hỏi rõ ràng, buộc hắn phải nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhưng, không đợi tôi chuẩn bị sẵn sàng, trong xe đột nhiên xôn xao, người lái xe kêu một tiếng, tất cả mọi người bắt đầu lấy hành lý của chính mình.

Tiếp theo xe cũng chậm chậm ngừng lại, cửa xe bị mở mạnh ra, ngoài cửa đã thấy bình minh, cơn gió lạnh trên sa mạc Gobi đột ngột đến.

Tôi cấp tốc xuống xe, tiếp theo liền thấy được một màn làm cho tôi trợn mắt há hốc mồm, hơn mười chiếc LandRover xếp thành chữ nhất trên sa mạc, vật tư chồng chất trên mặt đất, một đống lửa trại, nhìn đã mắt đều là đám người mặc áo gió, còn có rất nhiều người nằm ở trong túi ngủ, một bên là vệ tinh anten cùng đèn măng-sông chiếu sáng.

Nơi này như thể trung tâm phân phối xe hơi cho người lái xe du lịch, nhưng nhìn kỹ chỉ biết là không đúng, nơi này tất cae các xe đều có bề ngoài thống nhất, trên cửa xe đều có một dấu hiệu san hô hình tròn, là đồ của công ty A Ninh.

Nhìn chúng tôi đến, rất nhiều người đều vây quanh lại đây, A Ninh không biết cùng bọn họ nói cái gì, rất nhiều người vỗ tay hoan hô.

Cảnh này làm tôi kinh hãi, liền bám lấy một người da trắng đang vỗ tay hoan hỉ, hỏi hắn làm cái gì vậy?

Người đó vỗ vỗ tôi:" bằng hữu, chúng tôi muốn đi “tháp mộc đà” ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro