chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45: trại

Tôi nghe xong trợn mắt há hốc mồm, vừa mới thấy trong bút kí của Văn Cẩm nhắc đến nơi này, làm thế nào mà bọn họ lại tới đó. Lập tức tôi có phản ứng nhỏ, bọn họ hẳn là không có xem qua bút ký của Văn Cẩm, như thế nào mà biết được sự tồn tại của nơi đó.

"Làm sao vậy?" người da trắng đó nhìn biểu hiện kì lạ của tôi, liền hỏi: "Sao đột nhiên mặt mày trắng bệch thế?"

"Không có gì, muốn hù cậu chút." tôi lập tức che dấu, làm bộ như rất kỳ quái, một mặt đi theo hắn, một mặ hỏi hắn: "tháp mộc đà là cái nơi nào? Các ngươi đi làm cái gì?"

"Tháp mộc đà? Cái này nói ra rất dài." Anh ta liếc nhìn A Ninh phía trước, nhẹ giọng nói vs tôi: "để sau tôi kể vs cậu, chúng ta nhìn thử xem hai người kia mang về cái gì."

Tôi xem hắn đánh mắt, cũng biết được việc này A Ninh ko cho hắn kể, vì thế cũng ngầm hiểu, không hề hỏi lại.

Người trong trại hào hứng truyền thông tin, mọi người trong túi ngủ bị đánh thức, chúng tôi chỉ có thể cẩn thận đi qua họ, bám theo đám người A Ninh.

Toàn bộ trại này rất lớn, bỏ qua đường biên chỗ LandRover tập trung, mặt sau còn có một đám lều, lớn nhất trong số đó có một chiếc lều mái vòm trên 45 thước đường kính, hẳn là dân bản xứ dựng, mặt trên có hoa văn tây tạng. A Ninh mang theo chúng tôi đi vào, bên trong thực ấm áp, tôi nhìn thấy bên một lò than với ống khói nhỏ, trên mặt đất có một tấm thảm dày đầy màu sắc, sau tôi biết cái này gọi là "hàng dệt thô lông cừu", khá là đắt đỏ. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ gỗ tây tạng kiểu cũ.

Toàn bộ lều trại hết sức thoải mái, A Ninh ngồi xuống thảm, tiến đến một người tây tạng, có vẻ là chủ nhân lều trại, cho chúng tôi mỗi người bát trà sữa, tôi cũng ngồi xuống, đánh giá một chút những người này.

Làm tôi bực mình chính là Muộn Du Bình, hắn ngồi đối diện tôi, cũng không thèm nhìn tới tôi, tựa vào một đám chăn, lập tức bắt đầu nhắm mắt thiền. Những người trong xe không đến tất, có nhiều người tôi ko biết, điều đó làm tôi mất tự nhiên. Trong đám người này, tôi chỉ biết lão Tứ cùng cậu người da trắng, còn lại đều là gương mặt xa lạ.

Những người này lục tục ngồi vào chỗ của mình, A Ninh liền đem vật kính đen đem ra từ nhà ma đặt vào bàn trước mặt chúng tôi.

Đó là một hộp gỗ gụ bằng phẳng, mở ra, bên trong là đĩa sứ thanh hoa đã bị tàn phá.

Phía dưới đáy quan, khẳng định có một không gian, xem ra cái đồ này là từ trong đó mang ra. Đây là cái gì, vì đâu mà bọn người Muộn Du Bình lấy trộm nó? Tôi không khỏi có chút tò mò.

Tôi đang muốn điều chỉnh phương hướng cổ mình để nhìn chiếc đĩa, đột nhiên ngoài lều trại có 2 người tiến vào, đó là một lão thái bà đầu bạc cùng một người phụ nữ trung niên người Tây Tạng. Lão thái thái có nét gầy gầy giống Trần Bì A Tứ, ước chừng cũng ngoài 70, nhưng tinh thần và ánh mắt vô cùng sắc bén, còn người trung niên bộ dạng hết sức bình thường. Hai người bọn họ vừa tiến đến không khí trong lều trại liền biến đổi, trừ bỏ kính đen cùng Muộn Du Bình, những người khác đều dựng thẳng lưng hướng về phía họ, đặc biệt là với lão thái thái. Có hai người còn cúi chào bà, có vẻ địa vị của lão thái thái người Tạng này tương đối cao.

Lão thái bà cũng đáp lễ, nhìn đánh giá chúng tôi một chút, đặc biệt là tôi, chắc do lạ mặt nên nhìn vài lần, mới lập tức ngồi xuống. A Ninh liền cung kính cầm lấy chiếc đĩa kia đưa cho bà, hỏi: "Bà bà, người xem xem, cái năm đó người nhìn thấy có phải vật này không?"

Sau khi nói xong lập tức có người phiên dịch thành tiếng Tạng, lão thái bà nghe xong liền tiếp nhận chiếc đĩa, nhìn vài lần rồi ko ngừng gật đầu, rồi dùng tiếng tạng nói liên tục cái gì đó. Người phiên dịch bắt đầu đem lời của bà phiên dịch trở về, vài người bắt đầu nói chuyện với nhau.

Cuộc nói chuyện liên tục ngắt quãng, người phiên dịch này ko chỉ trình độ tiếng Tạng ko cao, mà tiếng trung cũng bập bẹ, lắp bắp, tôi cố gắng nghe nhưng nghe không rõ, liền nhẹ giọng hỏi lão Tứ bên cạnh, lão thái bà này là ai?

Lão Tứ không trả lời tôi, nhưng kính đen bên cạnh lại nói nói. Hắn nhẹ giọng: "Bà ấy tên là Trác Mã, là người năm đó dẫn đường cho Văn Cẩm."

Tôi nghe thấy cái tên, liền "a" một tiếng, lập tức trong lòng rõ ràng không ít, cũng cảm khái vì công ty của A Ninh thần thông quảng đại dến kinh ngạc, bọn họ không chỉ biết tháp mộc đà, mà còn biết người dẫn dường, nói như vậy, A Ninh hẳn là biết chuyện của Văn Cẩm?

Tôi đọc trong bút kí của Vân Cẩm thấy nói họ xuất phát từ Đôn Hoàng, tiến vào đến sài đạt mộc, quả thực có mời một người phụ nữ Tạng dẫn đường. Không khỏi sờ sờ túi tiền đựng bản bút kí, lòng nói sao lại thế này, chẳng lẽ có người đã xem qua bản bút ký này hay sao?

Nhưng, tôi nhớ rõ trong bút ký của Văn Cẩm cũng nói, người dẫn dường này đưa họ đến một bồn địa rất sâu, rồi cũng tìm không thấy đường, trên thực tế ko có cách nào để đi tiếp, cuối cùng bọn họ chia tay ở cửa động núi lửa, chính mình xuất phát đi sâu vào trong. Bồn địa Sài đạt mộc diện tích 24 vạn km vuông, sau ba tuần, cuối cùng họ đi đến đâu, ko ai có thể nói rõ.

Xem ra, nếu bọn họ muốn đi tháp mộc đà, chỉ dựa vào lão thái bà này cũng không thể cung cấp được thông tin gì quá hữu dụng. Nhiều nhất có thể dẫn bọn họ đến chỗ năm đó cùng bọn Văn Cẩm chia tay.

Tôi đang nghĩ, thì cuộc nói chuyện vs Trác Mã đã xong, sau khi chào hỏi thì người đàn bà trung niên giúp lão thái bà đi ra ngoài, có vài người nghe ko hiểu liền hỏi là ra sao, A Ninh ko che dấu được ý cười trên mặt, hưng phấn nói: "Đúng vậy! bà ấy nói đây là cái đĩa ấy, năm đó Trần Văn Cẩm đưa bà ấy xem chính là cái đó, bà ấy nói với món đồ này, có thể dưa chúng ta đến cửa động năm đó.”

Vài người xôn xao đứng lên, kính đen lại hỏi: "Khi nào thì xuất phát?"

A Ninh đã muốn đứng lên, nhìn bọn họ nói:" hôm nay, giữa trưa mười hai giờ, toàn bộ xuất phát." nói xong những người khác đều đứng dậy, muốn đi ra.

Lúc này tên kính đen lại nói: "vậy cậu kia tính sao?"

Nói xong liền chỉ vào tôi.

Bọn A Ninh quay đầu nhìn về phía tôi, có vẻ quên mất tôi đang ở trong này, vài người kinh ngạc một chút, tôi liền nhìn chằm chằm A Ninh, xem cô ta sẽ nói gì.

Không nghĩ tới việc A Ninh cũng ko quá để tâm, đoạn nghĩ nghĩ liền chỉ vào Muộn Du Bình, nhìn kính đen nói: "Hắn mang về, thì hắn lo." nói xong liền đi ra ngoài. Trong lều chỉ còn lại kính đen và Muộn Du Bình.

Tên kính đen cười gượng hai tiếng, dựa vào đám chăn, châm một điếu thuốc, sau ở chỗ đó nhìn Muộn Du Bình nói: "tôi nói là cậu tự rước phiền toái mà. Vừa rồi không cho hắn lên xe có phải là xong ko, nói đi hiện tại làm sao bây giờ?"

Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài, nhìn tôi nói: "Cậu trở về đi, đây ko phải việc của cậu, đừng quay lại trại an dưỡng kia, bên trong có thứ gì đó rất nguy hiểm."

Tôi nhìn hắn, cực kì ko hài lòng.

Nói thật, tôi căn bản ko muốn tới đó, cũng không biết bọn A Ninh vì cái gì mà đi vào tháp mộc đà, tôi hiện tại chỉ muốn biết, Muộn Du Bình ở Vân Đỉnh Thiên Cung rốt cuộc làm cái gì, cảnh tượng khủng bố lúc đó là gì.

Vì thế tôi trả lời: "Muốn tôi trở về cũng có thể, tôi chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề."

Muộn Du Bình vẫn là thản nhiên nhìn tôi, lắc đầu nói:" chuyện của tôi không phải cậu có thể lý giải, hơn nữa, có một số việc, tôi cũng đang đi tìm tìm đáp án." nói xong cũng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi lều trại.

Tôi tức giận đến cả người phát run, tức muốn hộc máu, nhìn bóng dáng hắn thật muốn xông lên bóp chết.

Kính đen kia cũng thở dài, ngay bên cạnh vỗ vỗ tôi, nói: "có xe buýt, ba giờ đến đây, thuận buồm xuôi gió."

Nói xong cũng biến, trong lều trại chỉ còn lại có một mình tôi.

Điều này làm cho tôi thực xấu hổ, kiểu bị đánh giá thấy, thậm chí bị vứt bỏ, cực kì không thoải mái, vừa rồi thái độ của bọn A Ninh, Muộn Du Bình cùng kính đen, quả thực chính là cho rằng tôi là kẻ có cũng được, ko có cũng chẳng sao. Điều này thật sự là nhục mạ người ta mà.

Nhưng vấn đề mà kính đen nêu ra cũng đáng lưu tâm.

Ngẫm lại cũng là, đội ngũ A Ninh xuất phát, tôi cũng là được bọn họ cứu trong nhà ma ra, chuyện này quá đột ngột, bọn họ căn bản không chuẩn bị sắp xếp cho tôi, cũng ko có trách nhiệm phải giải thích, tôi đương nhiên nên chính mình trở về.

Nhưng mà, thật sự là không cam tâm, nhìn đám người bên ngoài, công tác chuẩn bị khí thế ngất trời, tôi liền cảm giác được huyết khí dâng lên. Lòng nghĩ liệu có thể trở về sao tất cả những chuyện này? Tôi từng bước tìm đc bút kí của Văn Cẩm, người có thể trốn biệt ko lộ sơ hở dưới sự truy tìm của chú ba tôi trong 20 năm. Chẳng lẽ tôi muốn giống chú ba như vậy, vì một điều bí ẩn lại sẽ tìm nàng ba mươi năm sao? Không có khả năng.

Chuyện đã xảy ra trong trại an dưỡng, khó bề phân biệt, lại hoàn toàn không có manh mối gì, Văn Cẩm lưu lại bút ký, cũng là luôn luôn nói đến "tháp mộc đà". Mà hiện tại, bên ngoài nhóm người này chuẩn bị xuất phát, chẳng lẽ tôi lại đi mua vé xe buýt quay về nhà.

Manh mối duy nhất, hiện tại chỉ còn lại bút ký trong túi tiền của tôi, mà nội dung trong bút ký, lại có ám chỉ đến tôi, vẫn là muốn tới tháp mộc đà, khả năng biết thêm việc gì đó.

Tôi nên làm gì? Trở lại Cách Nhĩ mộc, tôi cái gì cũng không thể làm.

" chủ động để làm việc."

Bỗng nhiên bên tai dội đến lời nói của ông nội, tiếp theo tôi liền đụng đến túi tiền đựng bút kí, nghĩ lúc trải qua ở Cách Nhĩ mộc, hoàn toàn do tôi quyết đoán mới có được.

Được rồi, tôi liền quyết định chủ ý, con mẹ nó Muộn Du Bình, đừng kiêu ngạo, cậu có thể đi Ngô Tà tôi cũng có thể, tôi nhất định đi theo! Đứng lên, đi ra bên ngoài nơi A Ninh đang chuẩn bị hành lí, hỏi cô ta: "có còn thừa trang bị hay ko?”

A Ninh đang điểm lại số lương khô, nghe tôi đột nhiên hỏi, lộ vẻ kinh ngạc: "dư thừa trang bị? Anh muốn làm gì?"

Tôi nhún vai, ko biết nên nói thế nào:" tôi muốn gia nhập, tôi cũng phải đi tháp mộc đà!"

"đầu óc anh….." A Ninh nở nụ cười, quay đầu không để ý tới tôi. Nhưng mà tôi tiếp tục nhìn cô ta nói:" tôi có thể đến giúp các người, ngẫm lại việc ở vân đỉnh thiên cung đi."

A Ninh liền ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi, nhìn ánh mắt của tôi, mỉm cười một chút: "Anh thực sự muốn đi?"

Tôi gật đầu, cô ta liền chỉ vào trang bị trong xe: "tùy tiện lấy đi, đúng mười hai giờ xuất phát, quá hạn không đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro