chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 46: xuất phát

Đội xe jeep chạy như bay trên sa mạc rộng lớn, khí hậu khô, cự li xe cách xe thật sự xa.

Tôi ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những quyết định trước đây, cũng không biết có chính xác hay không, lúc này cảm giác giống như có điểm quá mức lỗ mãng. Nhưng mà bây h ván đã đóng thuyền, cũng không có thì giờ mà lại thay đổi.

A Ninh đem kế hoạch xuất phát ra nói, tôi phát hiện nó hoàn toàn dựa theo lộ tuyến năm đó của Văn Cẩm, từ Đôn Hoàng xuất phát, qua đại sài sáng tiến vào đến sát khu vực người hồ, từ chỗ đó rời khỏi quốc lộ, đi vào bồn địa Sài Đạt Mộc không người cư trú. Sau đó từ sự dẫn đường của Trác Mã, đi đến nơi năm đó bà ấy cùng bọn người Văn Cẩm chia tay.

Con đường này và trong bút kí viết giống nhau như đúc, tôi liền hết sức buồn bực, cô ta rốt cuộc tại sao có được tin tức đó? Hiển nhiên, cô ta biết tháp mộc đà, biết Định Chủ Trác Mã, biết lộ tuyến, nhìn qua giống như cô ta có vẻ đã xem quyển bút kí, nhưng bút kí vẫn còn nằm trong túi tôi cơ mà.

Đoàn xe trên đường bổ sung vật tư, rất nhanh liền dựa theo kế hoạch tới Đôn Hoàng. Có người nói cho tôi biết, tới sát khu vực ngươi hãn phía trước lộ tuyến, vẫn là tương đương với đi du lịch bằng đường bộ, tương đối an toàn.

Dọc theo đường đi, địa hình này làm tôi được lãnh hội về hoang vắng của sa mạc Gobi, cái loại mênh mông hoang vắng dến tận cùng thế giới làm tôi có cảm giác như bị bỏ rơi. Loại cảm giác này bắt đầu chỉ ms nhen nhóm chút ít khi nhìn thấy tàn tích của các khu định cư trên lề đường đi, nhưng đến khi rời đôn hoàng, qua khu vực người hãn, trực tiếp xâm nhập vào bên trong sa mạc, liền căn bản không thể loại ra khỏi đầu. Bởi vì liên tục chạy mười mấy giờ, mà cảnh sắc chung quanh hầu như ko có sự khác biệt, cảm giác như là nghẹt thở. Cũng nhờ đội ngũ của A Ninh rất lớn, khi hạ trại hết sức ồn ào náo nhiệt làm cho chúng tôi trong lòng cũng thoải mái một chút.

Tôi cùng cậu da trắng ngồi trên 1 cái xe, hắn cùng một người khác thay nhau lái, ở trên đường, tôi liền hỏi hắn mấy vấn đề, xem hắn có thể trả lời hay không.

Cậu ta cũng rất thoải mái mà nói ra, vừa nghe tôi mới phát hiện ra rằng mình đã suy nghĩ quá phức tạp. Tôi cho rằng cô ta đọc được bút kí, sau đó mới biết tháp mộc đà, Định Chủ Trác Mã cùng lộ tuyến, kỳ thực hoàn toàn không phải như vậy. A Ninh thu được băng ghi hình liền áp dụng biện pháp đầu tiên, chính là đi điều tra công ty chuyển phát nhanh, thông qua trí nhớ của người trong công ty chuyển phát, bọn họ tìm ra người gửi, chính là Định Chủ Trác Mã.

Sau đó tra ra đến tháp mộc đà, dẫn đường, lộ tuyến. Kế hoạch hiện tại, đều là dựa theo tin tức Định Chủ Trác Mã cung cấp.

Nghe xong tôi mới thoải mái, nói như vậy, nội dung nửa đầu phần thứ 3 trong bút kí của Văn Cẩm ko có gì trọng yếu, mà quan trọng là bọn họ cùng Định Chủ Trác Mã chia chia tay khi tiến vào tháp mộc đà một đoạn, đáng tiếc đoạn đó tôi không nhìn kỹ, nhất định phải tìm cơ hội vụng trộm xem lại một lần.

Tiếp theo, cậu da trắng lại nói với tôi hắn biết đến chuyện tháp mộc đà.

Cậu ta kể, cái nơi tháp mộc đà này là do gặp Định Chủ Trác Mã mới biết được, căn cứ vào cuộc nói chuyện mà cậu ta nghe được giữa A Ninh và lão thái thái, có vẻ đó là nơi dừng chân cuối cùng của Uông Tàng Hải, còn về phần nơi đó là như thế nào thì chính bọn người Văn Cẩm cũng ko biết, nên mới đi tìm.

Nhưng, Định Chủ Trác Mã về sau dựa trên kiến thức và kinh nghiệm trên cuộc hành trình, đã tự mình phán đoán. Bà phát hiện bọn Văn Cẩm đi tìm tháp mộc đà, là vì truyền thuyết Tây Vương Mẫu quốc ở vùng này. Theo cách nói của dân bản xứ, thì là tháp mộc đà, có ý nghĩa quỷ thành trong mưa, về sau phát hiện ra điểm này hết sức sợ hãi, vì thế làm bộ không tìm thấy đường, bèn chia tay bọn họ.

"Tây Vương Mẫu quốc?" tôi nghe xong thực giật mình,"Cái đó không phải trong thần thoại sao?"

"Kỳ thực không phải, Tây Vương Mẫu quốc thật sự tồn tại, hơn nữa trong lịch sử là một quốc gia cổ, thời kì đó còn có truyền thuyết, Tây Vương Mẫu chính là nữ vương của đất nước này, hồ thanh hải ở trong khương ngữ tên là 'xích tuyết giáp mỗ', giáp mỗ chính là chỉ vương mẫu, chúng tôi cho rằng nó chính là dao chì(nơi ở) của vương mẫu, còn tháp mộc nhĩ, chính là đô thành của quốc gia này. Tây Vương Mẫu ở trong truyền thuyết Tây Vực đại biểu cho lực lượng thần thánh, ở chỗ Định Chủ Trác Mã mới nghe được truyền thuyết, thành trì này chỉ khi mưa to mới xuất hiện, một khi đã nhìn thấy sẽ bị cướp mất ánh nhìn, biến thành người mù, cho nên bà ấy hết sức sợ hãi."

"Vậy ý anh nói là, chúng ta hiện tại muốn tìm , kỳ thật chính là Tây Vương Mẫu quốc cố đô?"

"Có thể nói như vậy, căn cứ vào phân tích tư liệu khảo cổ, đặc biệt vài năm gần đây, sự tồn tại của Tây Vương Mẫu đã được chứng thực" Cậu da trắng nhìn tôi nói "Trên thực tế, nếu tháp mộc đà nằm trong bồn địa Sài Đạt Mộc, thì nó khẳng định chính là một bộ phận của Tây Vương Mẫu quốc. Lúc này đây, nói là đi tìm tháp mộc đà, kỳ thật chính là đi tìm dấu tích mà Tây Vương Mẫu quốc để lại. Anh phải biết rằng là, không phải chúng tôi đi tìm Tây Vương Mẫu quốc, mà là nếu chúng tôi tìm được gì đó, tự động nó sẽ trở thành Tây Vương Mẫu quốc, đây là cuộc thám hiểm khảo cổ học."

Tôi nghe xong liền cười khổ, Tây Vương Mẫu? Uông Tàng Hải cuối cùng là đi sứ Tây Vương Mẫu? Nói vậy nghe cũng thông sao?

Nghĩ một hồi, đã nghĩ đến truyền thuyết Hậu Nghệ cầu thuốc trường sinh, lòng nói chẳng lẽ Uông Tàng Hải cũng là vì như vậy? Cảm giác hết sức thái quá, liền lắc đầu xua đi ý tưởng đó.

Tôi đã ở trong xe sau khi lấy được đám trang bị từ chỗ A Ninh, công ty bọn họ có đặc chế quần áo, quần áo của tôi mà mặc trong sa mạc thì ngày chết nắng đêm chết rét, cho nên tôi ở trên xe thay đổi sang loại quần áo sa mạc. Thời điểm mặc vào liền bất ngờ phát hiện trên dây lưng có dãy số 02200059.

Tôi hỏi cậu người da trắng (phiền chết người, lão tam thúc sao ko cho anh này cái tên mickey, jerry gì gì cũng được, cứ phải là ông người da trắng gõ nhàm cả tay) đây là cái dãy số gì, hắn nói là số mã vạch của công ty bọn họ, ông chủ bọn họ thực mê muội con số này, nghe nói cũng là một phần trên sách lụa Chiến quốc phiên dịch ra .

Tôi hết sức kinh ngạc, nhớ tới hộp mật mã trong thất tinh lỗ vương cung, lòng nói con số này có phải có ý nghĩa đặc biệt gì ko?

Sau hai ngày, chúng tôi thâm nhập vào sâu bên trong sa mạc, LandRover tốc độ cực kì mau, trong 2 ngày này đã tiến vào phía trong bồn địa Sài Đạt Mộc.

A Ninh không phải là người xa cách, vài lần hạ trại, còn cùng tôi với vài người ở Cát Lâm ở chung một chỗ, những người khác cũng dần quen vs tôi, với tính cách của tôi, cùng người khác ở chung là tương đối dễ dàng. Cứ như vậy, ít nhất có một điểm tốt, tôi không cần cả ngày đối mặt với biểu cảm nhàm chán của Muộn Du Bình. Mà hắn cũng căn bản không để ý tới tôi.

Điều này kỳ thật có điểm khác thường, bởi vì khi tiếp xúc trước đây, Muộn Du Bình tuy rằng ko phải kiểu ở chung tốt, nhưng ko có cảm giác như bây giờ, tôi cuối cùng cũng ko hiểu hắn đang kiêng dè cái gì. Ngược lại là cái tên kính đen kia, dường như đối với tôi rất hứng thú, luôn tới tìm tôi nói chuyện.

Xe tiến vào đến sa mạc, rất nhanh rời bỏ quốc lộ, Định Chủ Trác Mã bắt đầu dẫn đường, bà vs con gái và cháu trai cùng đi, ngồi chung xe với A Ninh, đi đầu trong đoàn. Tôi cũng không biết tình trạng của bọn họ, chỉ biết là sau khi lão thái bà kia bắt đầu dẫn đường, xe bắt đầu đến những chỗ vô cùng khó đi, không phải đá vụn thì cũng chính là lòng sông khô hạn, rất nhanh đội ngũ bắt đầu phàn nàn.

Định Chủ Trác Mã giải thích, muốn tìm đến cửa động năm đó, trước hết phải tìm đến một cái thôn, năm đó bọn họ bắt đầu, cũng là từ cái thôn kia, ngựa cùng lạc đà Văn Cẩm đều là ở trong thôn mua. Hiện tại thôn này có khả năng đã hoang phế, nhưng di chỉ hẳn là vẫn còn, tìm được nó sẽ tiến hành bước tiếp theo.

Lão thái bà trí nhớ vẫn là tương đối tốt, quả nhiên ở thời điểm chạng vạng, chúng tôi đi tới được cái thôn kia, trong thôn hóa ra vẫn còn có người ở, 4 gia đình khoảng hơn 30 người.

Phát hiện này làm cho chúng tôi mừng rỡ như điên, một là chứng minh năng lực của lão thái bà, hai là sự tình phát triển thuận lợi, hơn nữa “du lịch” dài hạn trong sa mạc gobi, nhìn thấy nơi có người tụ tập, luôn đặc biệt vui vẻ . Lúc ấy sắc trời đã tối muộn, chúng tôi liền quyết định ở trong thôn hạ trại .

Đáng tiếc là, thời điểm vào thôn xảy ra sự cố, một chiếc xe lao vào con mương sói mòn, người không có việc gì, nhưng xe thì bị hỏng, lúc này chúng tôi cách quốc lộ đã tương đối xa, không có khả năng được chi viện. Cái này có nghĩa phải có 1 xe khác ở lại tiếp ứng.

Vì chuyện này, A Ninh có vẻ rất bận tâm. Đêm đó khi chúng tôi nghỉ ngơi bên cạnh chiếc xe hỏng, A Ninh liền nhìn chúng tôi nói ra lo lắng của cô ấy. Cô ta có điểm băn khoăn, tuy rằng đó là những chiếc xe việt dã tốt nhất, nhưng điều kiện bốn phía thật sự là rất ác liệt, nếu không thể trong thời gian ngắn tìm được sơn động, xe lại tiếp tục báo hỏng hóc, sửa xe là vấn đề nhỏ, nhưng là làm mọi việc rơi vào bế tắc.

Mà bọn họ càng tiến sâu vào trong bồn địa, khả năng ko gọi được cứu viện là rất cao, điều này hêt sức nguy hiểm.

Xe so với lạc đà rốt cuộc cũng là ko giống nhau, lạc đà bị thương thì còn có thể tự khỏi, vết thương nhỏ cũng ko ảnh hưởng nhiều đến việc đi tiếp, nhưng đây là xe công nghệ cao, chỉ cần xảy ra biến cố, người bên trong mỏng manh tất có thương tổn, cái này rốt cuộc cũng là xe dân dụng, không như xe quân dụng rắn chắc.

Nhưng điều A Ninh nghĩ cũng ko thực sự khôn ngoan, bởi vì hiện tại, không có khả năng thực hiện điều này, với một đoàn hơn 50 người mà lại cưỡi lạc đà tiến vào Sài Đạt Mộc, nhất là không thể cùng lúc kiếm được nhiều lạc đà như vậy, năm mươi người, hơn nữa vận chuyển hành lí cũng cần dùng lạc đà, khả năng cần gần một trăm con, một đội lạc đà lớn như thế, khẳng định sẽ bị chính phủ chú ý tới.

Đối với vấn đề máy móc thực sự cũng ko cần lo nghĩ nhiều như vậy, tốc độ LandRover so với diện tích của bồn địa Sài Đạt Mộc ko phải quá chậm, khoảng hai mươi năm trước Sài Đạt Mộc khả năng vẫn cùng với tháp khắc lạp mã làm thành sa mạc gặp người nào là người đó bỏ mạng, hiện tại cũng chỉ khoảng mười mấy tiếng là có thể đi qua cả nửa khu vực, trong đó lại có căn cứ tham dò, căn cứ công nghiệp, cho nên cũng không cần quá lo lắng như vậy.

Nhưng lời này lập tức đã bị Định Chủ Trác Mã phản đối, anh bạn tên Trát Tây nói chúng tôi đã quá tín nhiệm lực lượng máy móc, Sài Đạt Mộc mặc dù đã được chinh phục, nhưng chỉ an toàn trong giới hạn phạm vi có mạng lưới đường bộ đi qua, ước chừng chiếm khoảng 2% diện tích bồn địa, 98% còn lại tất cả đều là sa mạc, đầm lầy, vũng muối, chúng tôi hơn 50 chiếc xe chưa kể đến người, đối với cái vùng đất mấy nghìn vạn năm nay vùi xác vô số người thì chẳng là cái gì cả.

Hắn nói, cho dù là đi du lịch theo những lộ trình đã được thiết kế sẵn, hàng năm cũng đều có người đi lạc hoặc gặp sự cố mà tử vong, chưa kể đến là chúng tôi hiện nay lại muốn thâm nhập vào nơi ko có bóng người.

Hắn còn nói, những người xuyên qua bồn địa vì mục đích du lịch, sẽ ko lưu lại đây quá 2 ngày, mà mục đích của chúng tôi lại là ở trong bồn địa mò mẫm, tìm tòi. Thì phải là nói, chúng tôi chẳng qua đi lung tung ko có điểm cuối, cứ như vậy vòng vèo trong sa mạc, là điểm mà những người chăn thả gia súc kiêng kị nhất, cho nên, A Ninh lo lắng không phải không có lý, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Trát Tây nói lời này làm cho chúng tôi rơi vào trầm mặc, A Ninh suy nghĩ thật lâu, hỏi Trát Tây: Vậy cậu có đề nghị gì cho chúng tôi ko?

Trát Tây lắc đầu nói: Các người nếu muốn đi vào Sài Đạt Mộc như vậy, khẳng định là ko muốn còn đường mà trở lại, từ xưa đến nay chính là như vậy.

Cách nói của Trát Tây, cho người ta cảm giác hoang mang, trước đó tôi có nghe người khác kể, Trát Tây đối với việc bà cậu ta đồng ý dẫn đường cho chúng tôi cực kì phẫn nộ, hắn cho rằng chuyện này quá mức nguy hiểm, bọn A Ninh còn dùng tiền bạc mà thuyết phục bà hắn, chính là một loại nghiệp chướng, đem đến cho gia đình hắn nguy hiểm cùng tội nghiệt. Nhưng lão thái thái Định Chủ Trác Mã kia cũng rất kiên quyết, trong gia đình người Tạng phụ nữ địa vị rất cao, Trát Tây cũng không có biện pháp, đành phải đi theo chăm nom. Cho nên dọc đường đi thái độ của hắn cũng là hết sức chíu khọ.

Tuy rằng như thế, nhưng trên sa mạc này chả có mấy thôn xóm, gió thổi ban đêm lạnh thấu xương, nhìn lửa trại giật giật, còn liên tưởng khoảng cách của chúng tôi bây h với thế giới văn minh, tôi chợt rùng mình.

Hắn nói xong chúng tôi cũng chẳng còn tinh thần thảo luận tiếp, vài người trầm mặc ngồi bên cạnh lửa trại thật lâu, rồi tiến về túi ngủ nghỉ ngơi. Sáng mai chúng tôi sẽ xuất phát, A Ninh cũng ko có lều trại, đều là dùng túi ngủ ngoài trời, nơi này buổi tối có khi nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, cho nên chúng tôi đều là nghỉ phía sau sườn núi cao, tới gần lửa trại sưởi ấm.

Nằm ở đó, tôi lại cảm giác được rất nhiều người đều ngủ không được, bốn phía là những âm thanh thì thầm của gió. Cũng khó trách, nơi này là điểm đánh dấu cuối cùng trên bản đồ trước khi tiến vào Sài Đạt Mộc, một người đã lão luyện thì chẳng quan tâm, nhưng trong nhóm nghiên cứu hầu hết là ngươi địa phương, vào thời điểm này tất có vui mừng một chút.

Tôi cũng không biết chính mình là cao thủ hay còn là tay mơ, chỉ là giương mắt nhìn bầu trời, phát hiện nơi này bầu trời dường như gần hơn, các ngôi sao cũng nhiều hơn rõ ràng, tôi ở phía nam, sau khi thành niên cũng rất lâu không còn nhìn thấy được cảnh bầu trời nhiều sao như thế này. Bây h nhìn thấy dải ngân hà trên bầu trời rõ ràng và tươi sáng, không khỏi không có buồn ngủ.

Nhưng, cả ngày chạy đường dài, sau khi ầm ĩ một trận, bốn phía thanh âm dần dần lắng xuống.

Bọn người A Ninh luôn bố trí người gác đêm, bởi vì nhiều người, chủ yếu do dân địa phương đảm nhiệm, cho nên sẽ không thay phiên đến chúng tôi. Nhưng bởi vì nơi này vẫn là thôn xóm, cho nên không cần quá mức cảnh giác, Trát Tây cũng nói, chỉ có ở gần khả khả tây lý khả năng sẽ xuất hiện dã thú lớn, nơi này ngay cả con chuột cũng không đến, nói chi dã thú ăn thịt , cho nên tôi cũng không có nghe được những người gác đêm trò chuyện, phỏng chừng cũng có thể là đang ngủ. Tôi ở trong tiếng gió mơ hồ nghe được vài tiếng động vật kêu, cũng không có quá để ý, chúng tôi ngủ ở giữa trại, có bị ăn cũng ko đến chúng tôi.

Tôi vừa nghĩ sự tình, vừa nhìn lên bầu trời đêm, cũng không biết đã qua bao lâu, ngay tại thời điểm tôi buồn ngủ, mông mông lung lung, bỗng nhiên cảm giác có người đi tới trước mặt, tôi sợ run cả người, tỉnh lại thì thấy, là Trát Tây.

Tôi bị hắn làm cho hoảng sợ, mau ngồi dậy, muốn nói nhưng bị hắn ngồi xổm xuống chặn ngay miệng, nhẹ giọng nói: "đừng nói gì cả, đi theo tôi, bà nội tôi muốn gặp anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro