chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 47: lời nhắn của Văn Cẩm

Định Chủ Trác Mã muốn gặp tôi?

Tôi nhìn Trát Tây, có chút bối rối, bởi vì tôi cùng lão thái thái kia chưa từng chuyện trò, thậm chí tôi cũng không thường xuyên nhìn thấy bà, như thế nào mà đột nhiên bà ấy lại muốn gặp tôi?

Nhưng Trát Tây thực tình rất nghiêm túc, có một loại khí thế không thể cãi lại, hắn thấy tôi có điểm kỳ quái, liền lại nhẹ giọng nói:“Làm ơn đi theo tôi, có chuyện rất quan trọng.”

Tôi sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt của hắn, cảm giác không thể cự tuyệt, đành phải gật đầu đi theo. Hắn lập tức xoay người, dẫn tôi theo.

Định Chủ Trác Mã nghỉ ngơi ở nơi cách chúng tôi rất xa, trung tâm chỗ đậu xe, đại khái là chê chúng tôi quá ồn ào náo động. Tôi đi khoảng 200m, mới đến nơi họ đốt lửa trại, Định Chủ Trác Mã cùng cô con dâu đều chưa ngủ, hai người ngồi cạnh nhau bên đống lửa, mặt đất được phủ chăn dày, lửa trại cháy rất to, ngoài hai người đó, còn một kẻ đang ngồi cùng. Khi tôi đến gần mới khẳng định chắc chắn, ko phải ai khác, chính là Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình đưa lưng về phía tôi, tôi ko nhìn được nét mặt hắn, nhưng dưới ánh lửa lóe lên tôi phát hiện Định Chủ Trác Mã có chút u ám. Tôi không hiểu ra sao đi đến bên cạnh lửa trại, lòng thấy quái lạ, bà già này nửa đêm nửa hôm, vụng trộm gọi con nhà người ta đến đây làm gì?

Trát Tây xua tay mời ngồi xuống, con dâu lão thái bà liền đưa trà bơ cho tôi, tôi nói lời cảm tạ nhận lấy, nhìn thoáng qua bên cạnh Muộn Du Bình, phát hiện hắn cũng nhìn liếc tôi một cái, trong ánh mắt cũng có một tia ngoài ý muốn.

Trát Tây nhìn về phía doanh trại phía sau tôi, cùng Định Chủ Trác Mã dùng tàng ngữ nhẹ giọng nói gì đó, lão thái bà gật gật đầu, đột nhiên mở miệng dùng tiếng phổ thông nói với chúng tôi: “Tôi có một tin nhắn, dành cho hai người.”

Tôi cùng Muộn Du Bình cũng không nói chuyện, kỳ thật tôi rất bối rối, lòng thầm hỏi là ai nhắn? Nhưng Muộn Du Bình một chút biểu cảm cũng không có, cúi đầu uống trà, tôi cảm giác không nên hỏi, cứ nghe là được.

Định Chủ Trác Mã nhìn chúng tôi liếc mắt một cái, lại nói: “Người nhờ tôi truyền tin, tên là Trần Văn Cẩm, tôi nghĩ các người đều nên biết, cô ấy nhờ tôi nói với các người một câu.”

Tôi vừa nghe, liền ngây ngẩn cả người, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, vừa định đặt câu hỏi, Định Chủ Trác Mã liền nói tiếp: “Trần Văn Cẩm nhờ tôi gửi cuộn băng, cũng là đã đoán trước, sẽ có loại tình huống này phát sinh, nếu các người dựa theo nội dung bút ký tiến vào tìm tháp mộc đà, thì cô ấy bảo tôi nói cho các người biết, cô ấy sẽ ở đó chờ các người trong một khoảng thời gian ngắn, tuy nhiên thời gian các người có là ko nhiều, theo tính toán bây giờ, nếu hạn trong 10 ngày các người ko tới, cô ấy sẽ tự mình đi vào, các người sẽ đánh mất cơ hội.”

Tôi thầm nghĩ đây là chuyện gì? Mục đích là sao? Văn Cẩm ở tháp mộc đà chờ chúng tôi? Này...... tâm trí liền đơ cứng, nhìn về phía Muộn Du Bình, hắn cũng có vẻ kinh ngạc thất sắc.

Nhưng chỉ qua vài giây, liền khôi phục bình thường. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Định Chủ Trác Mã, hỏi: “Cô ấy nói với bà những cái đó khi nào?”

Định Chủ Trác Mã lạnh lùng nói:“Tôi chỉ truyền lời nhắn, còn lại ko thể trả lời, chỗ này tai vách mạch rừng, ko nên nói nhiều.” Nói xong, chúng tôi theo phản xạ có điều kiện nhìn nhìn về phía doanh trại.

Muộn Du Bình hơi hơi nhíu nhíu đầu mày, lại hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”

Định Chủ Trác Mã hơi cười nói: “Nếu đến kịp, ngươi sẽ biết.” Nói xong, phất phất tay, cô con dâu bên cạnh liền đỡ bà đứng dậy, hướng về phía lều trại, xem ra đã muốn quay về nghỉ.

Tôi đứng lên muốn ngăn cản, thì bị Trát Tây chặn lại, hắn lắc lắc đầu, tỏ vẻ vô dụng.

Nhưng lúc này, Định Chủ Trác Mã lại chính mình quay đầu lại, nhìn chúng tôi nói: “Đúng rồi, còn có một câu, tôi quên truyền đạt.”

Chúng tôi đều ngẩng đầu nhìn bà: “Cô ấy còn bảo tôi nói cho các ngươi, nó, ở ngay giữa các người, các người phải cẩn thận.”

Nói xong, bà tiếp tục xoay người, rồi đi vào trong lều, bên ngoài chỉ còn lại tôi và Muộn Du Bình, ngây ngốc ngồi nhìn lửa trại trước mặt.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, hắn lại nhìn ngọn lửa, không biết suy nghĩ cái gì. Tôi liền hỏi hắn: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vì cái gì mà nhắn cho chúng ta như thế?”

Hắn cũng không trả lời, muốn đứng lên.

Tôi xem thái độ của hắn, lập tức vô số vấn đề xông lên tận óc, ko còn tiếp tục khống chế được nữa, liền giữ lấy hắn: “Ko cho cậu đi.”

Hắn quay đầu thản nhiên liếc tôi một cái, thật ko đi nữa, ngồi xuống, nhìn tôi.

Hành vi này của hắn thực khác thường, tôi còn đang nghĩ hắn sẽ nghênh ngang mà bỏ đi, điều này khiến tôi có chút sửng sốt, không biết nói cái gì cho phải. Hắn nhìn tôi, hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Tôi vừa nghe xong trong lòng bốc hỏa, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, không được trốn tránh nữa, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Hắn đem mặt quay đi, nhìn ngọn lửa, nói: “Tôi sẽ không trả lời.”

Tôi liền nổi giận, kêu lên: “Con mẹ nó! Vì cái gì! Anh có cái gì mà không thể nói? Anh đùa giỡn chúng tôi, ngay cả cái lý do cũng không cho chúng tôi biết, anh cho chúng tôi là cái thứ gì?”

Hắn đột nhiên quay mặt nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt trở nên rất lạnh: “Cậu ko nghĩ là mình rất quái lạ sao? Đấy là việc của tôi, vì cái gì mà tôi phải nói cho cậu biết?”

Tôi có một chút cảm thấy nghẹn lời, quanh co một tiếng, cũng đúng, đó rõ ràng là chuyện của hắn sao phải nói cho tôi biết.

Không khí trở nên thực xấu hổ, tôi cũng không biết nói cái gì cho phải.

Im lặng hồi lâu, Muộn Du Bình uống một ngụm trà bơ đã muốn lạnh ngắt, bỗng nhiên nhìn tôi nói: “Ngô Tà, cậu theo tới đây làm gì? chú ba cậu vì cậu đã làm ko ít chuyện, kỳ thật cậu không nên dính vào việc này.”

Tôi bỗng nhiên sửng sốt một chút, theo bản năng nhẩm tính, 27 từ, hắn nói cả một câu dài như vậy, nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, lại không nhìn ra cái gì.

“Tôi cũng không muốn, kỳ thật yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cho tôi biết là chuyện gì đang xảy ra, tôi liền thỏa mãn, nhưng mọi người lại cố tình che giấu tôi, hay là đang bắt tay nhau làm việc xấu.” Tôi nhìn hắn nói.

“Cậu có từng nghĩ tới, bọn họ không cho cậu biết là có nguyên nhân hay không?”

Tôi nhìn ánh mắt Muộn Du Bình, bỗng nhiên phát hiện hắn đang thật sự cùng tôi nói chuyện, không khỏi giật mình, lòng nói tên này hôm nay uống nhầm thuốc.

Nhưng nói như vậy, có lẽ hắn có thể cho tôi biết cái gì đó. Tôi lập tức lắc đầu:“Tôi không nghĩ tới, cũng không biết phải nghĩ thế nào.”

Hắn thản nhiên nói:“Kỳ thật, có đôi khi người ta nói dối cậu, là vì mong bảo vệ cậu, có một số sự thật mà ko thể thừa nhận vs cậu.”

“anh đừng tự mình phán xét.” Tôi nói,“Có lẽ họ chẳng nghĩ là đang bảo vệ tôi đâu, còn đang mải cười thầm sung sướng nữa ấy chứ? Anh thì hiểu gì về sự thống khổ này?”

Muộn Du Bình trầm mặc, hai người im lặng trong chốc lát, hắn liền nói: “Tôi hiểu rất rõ.” Sau đó nhìn về phía tôi,“Hơn nữa so với cậu biết ít, còn có người biết nhiều hơn để mong giải thích, nhưng, tôi thì lại ko tìm được người như vậy để túm lấy mà hỏi.”

Điều đó nhắc tôi, hắn bị mất đi trí nhớ, chỉ tự muốn vả miệng mình một cái, lòng nói tự dưng lại đi so đo về chuyện này với hắn.

Hắn tiếp tục nói:“Tôi là kẻ ko quá khứ cũng ko có tương lai, sở dĩ làm việc này, chính là muốn tìm hiểu thực sự mình có liên hệ gì với thế giới, tôi từ đâu tới, tôi vì cái gì mà lại ở chỗ này?” Hắn nhìn bàn tay mình, thản nhiên nói,“Cậu có thể tưởng tượng, người như tôi, nếu một ngày biến mất khỏi thế giới, cũng chẳng ai phát hiện, giống như là chưa từng tồn tại, một chút dấu vết cũng không lưu lại? Có thời điểm nhìn vào gương, tôi thường hoài nghi về sự tồn tại của chính mình, phải chăng bản thân là một bóng ma.”

Tôi ko biết phải nói gì, nghĩ hồi lâu: “Đừng nói khoa trương như vậy, nếu anh biến mất, ít nhất tôi sẽ phát hiện ra.”

Hắn lắc đầu, không biết là ý gì, nói xong liền đứng lên:“Chuyện của tôi, có lẽ chờ ngày nào đó tôi biết rõ đáp án, sẽ nói với cậu, nhưng cái việc cậu bám lấy tôi sẽ ko thu được kết quả gì đâu. Hiện tại, tất thảy đối với tôi đều là điều bí ẩn, tôi nghĩ cậu cũng có đủ bí ẩn để suy nghĩ rồi , không cần biết nhiều thêm đâu.” Nói xong liền đi trở về.

“Ít nhất anh có thể cho tôi biết một việc ko?” Tôi kêu lên.

Hắn dừng lại, quay đầu, nhìn tôi.

“Anh vì cái gì mà lẻn vào Thanh Đồng môn?” Tôi hỏi hắn.

Hắn nghe xong, nghĩ nghĩ, nói:“Tôi chỉ là làm việc năm đó Uông Tàng Hải đã làm.”

“Vậy anh ở bên trong nhìn thấy gì?” Tôi hỏi,“Sau cánh cửa cực lớn ấy, rốt cuộc là nơi nào?”

Hắn quay đầu vỗ vỗ hạt cát trên người, nhìn tôi nói:“Ở bên trong, tôi nhìn thấy kết cục, kết cục của hết thảy vạn vật.”

“Kết cục?” Tôi nghĩ ko ra, còn muốn hỏi hắn. Hắn liền nhìn tôi thản nhiên nở nụ cười, xua tay làm cho tôi đừng hỏi, nói:“Ngoài ra, tôi đứng về phía của cậu.” Nói xong nhàn nhã bước đi, chỉ còn lại có tôi một mình. Tôi nhìn xuống mặt cát, cảm thấy rất đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro