chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 49: lạc đường

Gió nơi này đã ko còn giống ban nãy, đánh bạt cả về 4 phía, phía trước khẳng định có nơi chắn gió, nhưng vừa rồi đi với tôi còn 2 người nữa, tôi đi cũng không mau, chả lẽ họ lại tụt lại phía sau, con mẹ nó có phải là bị đá bay trúng người, nên mới bị tụt lại?

Tôi giơ cao đèn mỏ chiếu ra xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng dáng nào, không khỏi có điểm hối hận, vừa rồi quá tập trung chú ý, nên ko còn để tâm đến xung quanh. Tuy nhiên, trong cái dạng gió này, kỳ thật bốn phía có tình huống xảy ra cũng ko thể chú ý hết, tiếng gió vang nên mọi người nghe không được.

Đột nhiên còn lại một mình, tôi trong nháy mắt cảm giác được một loại sợ hãi, nhưng rất nhanh liền đem nó xua tan, tôi nghỉ ngơi một chút hổn hển thở mấy hơi, lại bắt đầu đi về phía trước. Lúc này tôi không thể lui về phía sau đi tìm bọn họ, vì căn bản chẳng còn cảm giác phương hướng, nếu trở về ko được chỗ lúc nãy thì sao, biện pháp tốt nhất chính là đi về phía trước.

Tôi suýt đánh rơi một bao trang bị, thứ này thật sự là quá nặng.

Nhưng bất luận tôi chạy như thế nào, ngọn đèn kia vẫn lại càng xa, một chút cũng ko gần lại, tôi hít một hơi, tính từ bỏ, nhưng lại không cam lòng. Chạy rồi chạy, ngọn đèn phía trước bỗng mờ dần.

Thời điểm tôi gục trên mặt đất, gần như mất đi toàn bộ cảm giác, đột nhiên, có người đem tôi kéo lên. Tôi cũng chẳng còn thể lực, liền để cho bọn họ kéo đi trên mặt đất. Ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua kính gió, tôi nhận ra ánh mắt hai người kia, một chính là Muộn Du Bình, một là kính đen, mà kính chắn gió của hắn cũng là màu đen. Hai người kia cấp bách đem tôi kéo đến, tha tôi theo một phương hướng cố định.

Tôi giãy bọn họ, chỉ vào phía trước, ý nói cho bọn họ nơi đó có điểm tránh gió.

Nhưng mà tôi vừa nhìn lại, liền lập tức ngây dại, trước mắt cái gì cũng ko còn, ngọn đèn phía trước đã tiêu biến, nơi đó là một mảnh hắc ám, ngay cả cái bóng dáng khổng lồ ban đầu cũng ko còn thấy được.

Muộn Du Bình cùng kính đen không để ý đến tôi, một đường kéo tôi, lúc này tôi nhìn thấy trong tay kính đen là súng báo hiệu. Hai người này khí lực thật lớn, tôi nặng gần trăm kg mà bị họ kéo đi nhanh chóng. Rất nhanh tôi cũng dần hồi tỉnh, bắt đầu dùng chân đạp, tỏ vẻ tôi có thể tự mình đi được.

Bọn họ buông ra tôi, bản thân liền có chút hối hận, hai người kia chạy quá nhanh, đi theo bọn họ quả thực muốn đứt hơi, tôi cắn răng chạy như điên, ước chừng sau hai mươi phút, trong ánh mắt cuối cùng chỉ còn chỉ còn thấy 2 hình bóng. Hoảng hốt tôi biết chúng tôi đã muốn xông lên bờ sông, bỏ qua một cái gò, tiếp theo hai cái bóng đen phía trước đã không còn thấy tăm hơi.

Tôi mắng to một tiếng, chân đột nhiên vấp ngã cả người lộn nhào, một chút lăn đến dưới sườn dốc. Tôi giãy dụa đứng lên phun ra cát trong miệng, nhìn xung quanh thì thấy, dưới sườn dốc là một rãnh sâu, bên trong đầy người, đều đang ở nơi này tránh gió. Nhìn thấy tôi ngã xuống, đều ngẩng đầu lên nhìn.

Chúng tôi ở nơi này, cát bụi trên đầu vẫn cuốn tung mù, trong gobi ko phải lúc nào cũng suôn sẻ, đặc biệt ở những nơi có sông đi qua, hai bên hà đạo có rất nhiều con nước lao tới mương nhánh, tạo thành trên mặt sa mạc những vết sẹo ko quá sâu, nhưng cũng tầm hai ba thước, cũng đủ cho chúng tôi chui vào tránh gió.

Tôi đã muốn sức cùng lực kiệt, vài người đi tới, kéo tôi xuống đáy mương. Lúc đầu ở một bên đáy mương có một chỗ rất lớn lõm xuống, hình như là một gốc cây hồ dương rất lớn đổ về phía sau, gốc gãy hình thành hố bị nước xói vào nên trở thành như bây giờ, thân cây hồ dương chôn chặt dưới đáy mương máng, chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận nhỏ, bọn họ đều lui vào bên trong vết lõm, ở đó đốt lửa sưởi ấm, một chút gió cũng không có.

Tôi đc mấy người đó tha vào, mương rất cạn, cũng ko cao, bên trong khá chật hẹp , bọn họ tránh ra cho tôi một vị trí, một bên có một người đưa cho tôi nước. Nơi này là góc chết của gió, họ đã có thể nói chuyện, nhưng lỗ tai của tôi còn chưa kịp thích ứng, nhất thời nghe không được bọn họ đang nói cái gì.

Sau khi uống mấy ngụm nước, tôi cảm giác tốt hơn nhiều, đem kính gió gạt bỏ, liền cảm khái con mẹ nó, Trung Quốc có nhiều nơi tốt như vậy, vì cái gì cố tình muốn tôi tới nơi này?

Tuy nhiên, gió lớn ở Sài Đạt mộc có vẻ ko hiếm gặp, trận gió này cũng chưa phải là lần đáng sợ nhất, năm trước tôi có xem qua phim phóng sự về thăm dò địa chất ở bồn địa Sài Đạt Mộc, thời điểm đội thăm dò hạ trại là đang trong đợt gió mùa, kết quả người cũng giống như diều bị gió thổi cho dựng đứng lên, vật tư trong nháy mắt bị thổi bay xa 10 dặm. Chẳng qua việc khiến tôi thấy kì lạ là Định Chủ Trác Mã vì cái gì không cảnh cáo cho chúng tôi? Gió mùa ở sa mạc Gobi hết sức rõ rệt, chưa kể đến người già, chỉ cần sống ở đây một thời gian là có thể nắm rõ quy luật này.

Tôi ko biết khi nào gió mới kết thúc, nhưng thường xuyên nghe người trên sa mạc nói, ở nơi này một năm 2 lần gió lớn, cách nhau 6 tháng, một khi bắt đầu thổi thì ko biết khi nào mới ngừng. Nếu thời gian dài không ngừng, chúng tôi liền xong đời .

Muộn Du Bình cùng cái tên kính đen rất nhanh lại ra ngoài, khẳng định đang tìm những người khác, những người ở đây hiển nhiên đều sợ hãi, rất ít người nói chuyện, tất cả đều túm tụm với nhau. Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, ban đầu còn tưởng đám người này như kiểu Indiana Jones, nhưng tôi bỗng nhận ra chân mình đang run rẩy, ko cách nào đứng lên được.

Người đưa tôi nước hỏi tôi có làm sao ko? Trên người có có nào bầm tím? Tôi lắc đầu nói không sao.

Thật sự, kí ức ở núi Trường Bạch mạo hiểm qua bão tuyết với tôi vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại so với khi đó, đã được xem như thư thái, ít nhất chúng tôi có thể trốn tránh, cũng không lo bị đông lạnh đến chết.

Đổ một ít nước ra rửa mặt, mắt lúc nãy đeo kính gió giờ rất đau, nhưng sau cũng dần giảm bớt.

Sau khi thả lỏng, tôi mới có thể quan sát người trong rãnh, ko nhìn thấy A Ninh. Ba người Định Chủ Trác Mã, cô con dâu cùng Trát Tây ở tận cùng bên trong, lão Tứ cũng ở đó, số người xem ra ko nhiều, có vẻ phần lớn vẫn còn ở bên ngoài, cũng ko nhìn thấy cậu da trắng.

Lòng tôi thầm nghĩ số người trong nhóm cũng khá nhiều, bọn A Ninh khẳng định vẫn đang tìm kiếm bên ngoài. Nhiều người như thế, cho dù bọn Muộn Du Bình có 3 đầu 6 tay, cũng tìm chẳng lại, may mắn không phải ở sa mạc trung, nếu không, sợ là cả đám người chúng tôi cũng đã chết hết rồi.

Ba giờ sau, gió mới có điểm chậm lại, bọn Muộn Du Bình mới mang vài người trở về, bọn họ thể lực cũng tiêu hao, sau cũng ko ra nữa. Chúng tôi toàn bộ lui ở bên trong, đợi cho đến khi sắc trời đen kịt một mảnh. Bên ngoài tiếng gió giống như tiếng quỷ kêu, ban đầu còn làm mọi người khó chịu, lát sau liền ngủ thẳng luôn.

Tôi đã chuẩn bị để qua đêm, cũng ko có gì ngạc nhiên, rất nhiều người kỳ thật ngủ rất sớm. Có người bất chấp gió đi ra ngoài, kéo về theo rất nhiều thực phẩm lấy từ hành lí, chúng tôi vội vàng chia nhau ăn một chút, sau đó tôi nằm lên cát rồi ngủ thiếp đi.

Cũng không ngủ được bao lâu, thời điểm tỉnh lại phong đã nhỏ đi rất nhiều, đó là một dấu hiệu tốt, tôi nhìn thấy đại bộ phận mọi người đều ngủ, Trát Tây ngồi trên hố trũng, chắc là gác đêm. Nơi này cũng không thực sự ổn định, trên đỉnh đầu chúng tôi ko phải là đá tảng, mà chính là bùn đất đá cát khô, cho nên thỉnh thoảng có hạt cát từ phía trên rơi xuống, thời điểm tôi ngủ ăn đầy một miệng hạt cát, cảm giác thực không thoải mái, liền đi ra bước đến ngồi cạnh Trát Tây.

Tôi cũng không muốn tìm Trát Tây nói chuyện, cậu ta ko có vẻ là một người có thể ở cùng tốt, thậm chí còn có chút đề phòng với chúng tôi, cho nên thái độ cậu ta tôi cũng không để ý. Tôi đi đến bên cạnh hắn, chính là muốn hít vài ngụm khí trong lành, tiện thể đổi chỗ ngủ.

Nhưng thời điểm tôi đi ra, chợt nghe bên ngoài có thanh âm, sau đó còn có ánh sáng đèn mỏ, có vẻ có người bên ngoài.

Tôi cảm thấy lạ, hỏi Trát Tây là sao? Cậu ta liền đưa tôi một điếu thuốc, nói A Ninh đã trở lại, gió nhỏ, bọn họ kêu người đi ra ngoài tìm những người khác, tiện thể nhìn xem xe cộ thế nào.

Tôi nghĩ đến chiếc xe đã bị vùi trong cát, trong lòng ko khỏi lo lắng, bão cát lớn như vậy, không biết xe đó đào lên còn dùng được ko, hơn nữa tôi còn lo cho cậu bạn da trắng, không biết hắn còn có thể trở lại ko, vì thế đội kính gió, mặc áo choàng rồi cũng bước ra bên ngoài, muốn đi hỏi một chút tình hình.

Vừa đi ra bên ngoài, tôi liền nhẹ nhàng thở ra, gió so với trong tưởng tượng của tôi còn có phần nhỏ hơn, xem ra tâm điểm đã qua đi, trong không khí cơ bản cũng ko còn cát bụi, tôi kéo áo choàng, mở lớn miệng hít thở ko khí mát mẻ trong sa mạc, sau đó chiếu đèn mỏ đi tới.

Đó là phương hướng lòng sông, tôi đi xuống, đến với họ.

Bọn họ đang xem xét một chiếc xe, chiếc xe này đã bị vùi trong cát, chỉ còn lại có đầu xe nhô lên, A Ninh cầm vô tuyến điện, đang ở bên cạnh lo lắng tìm tần số.

Tôi hỏi bọn hắn:“Thế nào?”

Một người lắc đầu, chỉ nói một câu: “hỏng bét.”

Tôi ko hoàn toàn hiểu ý anh ta, vì thế nhìn về phía A Ninh.

Cô ấy nhìn thấy tôi, miễn cưỡng cười cười, bước lại giải thích: “Vừa rồi Định Chủ Trác Mã nói, khả năng có gió lớn, chúng tôi phải mau chóng tìm được điểm tránh gió tốt. Nhưng đám xe thì bị mắc kẹt , có mấy cái khẳng định là hỏng, cần tu sửa.” dừng một chút nói tiếp,“Phiền toái nhất là, có bốn người mất tích, có khả năng ở thời điểm gió vừa mới nổi lên liền bị mất phương hướng, chúng tôi vừa tìm một vòng nhưng ko thấy.”

Tôi hỏi là những người nào, A Ninh nói có cậu bạn da trắng, cùng 3 người tôi ko biết.

Cậu bạn da trắng trước khi mất tích còn cùng tôi ở chung một chỗ, tôi liền chỉ cho họ phương hướng, hỏi xem đã tìm chỗ đó chưa. A Ninh liền gật đầu, nói phụ cận đều đã tìm khắp, những người này khẳng định đi xa hơn so vs tưởng tượng của cô ấy.

Tôi thở dài, an ủi A Ninh vài câu, nói cô ấy không nên gấp gáp. Những người này đều có GPS, hơn nữa gió lớn như vậy, khẳng định đi không xa, bây giờ còn có gió, tầm nhìn ko được rõ ràng, đợi cho đến lúc hừng đông, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.

Cô ấy cắn môi gật gật đầu, nhưng biểu cảm cũng ko có gì chuyển biến, làm cho tôi có chút cảm giác ko ổn. Tôi đối với sa mạc cũng không quen thuộc, lúc này không biết sẽ phát sinh chuyện gì, đành phải im lặng.

Chúng tôi mạnh mẽ mở ra hai cửa xe, lấy đi trang bị bên trong, sau đó bọn họ còn muốn đi tìm tiếp, nên tôi tiếp tục đi theo.

Lúc này tôi phát hiện xe mắc trong hố cát lún, có vẻ ko hay được tiểu thuyết đề cập. Dưới đáy sông cạn, sàn xe sụp xuống, kéo theo xe bị lôi xuống toàn bộ. Có người nói cho tôi biết, là do lớp vỏ muối bị nát vụn , phía dưới sa mạc nơi này rất nhiều điểm có các lớp vỏ muối, nơi này là lòng sông, trước kia từng có nước chảy qua, tình trạng đáy sông tương đối phức tạp, có rất nhiều trầm tích, sau khi khô hạn, thời điểm muối kết tinh liền để lại rất nhiều khe hở, cho nên dưới lòng sông tồn tại dạng địa hình giống miếng pho mát, chúng tôi đã dừng chân sai địa điểm.

Tôi kỳ quái nói:“Nhưng chúng ta một mạch tới đây đều là đi dưới lòng sông, có xảy ra việc gì đâu.”

Người nọ nói:“Đó là bởi vì đoạn phía trước chúng ta đi lòng sông đã khô cạn từ lâu, còn lòng sông phía dưới chúng ta hiện tại, nhiều nhất chỉ ms cạn trong vòng nửa năm trở lại đây. Cậu ko thấy nơi này ko phát hiện đc cỏ hay cây bụi hay sao?”

Tôi giật mình nhìn nhìn bốn phía, quả nhiên, bốn bề trụi lủi.

Người nọ hướng tôi nói:“Chúng tôi hiện tại khẳng định chỗ này hướng về thượng lưu, cuối khúc sông này là tòa núi cao, nếu con sông không có biến đổi, thì trong vùng lân cận con sông này khẳng định sẽ có cổ thành hoặc là di tích, điều này chứng tỏ bà già người Tạng kia ko phải dẫn đường mù quáng. Tôi sớm còn tưởng lão thái bà này là một kẻ nói dối.”

Tôi xem hắn chỉ thượng nguồn con sông, ở trên sa mạc bằng phẳng, hình như cũng có chút gì đó. Nhớ tới ở trong gió nhìn thấy bóng đen rất lớn, tôi cuối cùng cảm thấy hình như đó ko phải là ảo giác.

Vào ban đêm, chúng tôi phải tìm ra tất cả những chiếc xe, sau đó đem hành lý trên xe tập trung lại. Thời điểm hừng đông, khi những người khác bắt đầu thức dậy, A Ninh bắt đầu tổ chức bọn họ làm việc, sửa sang xe cộ, rồi đi tìm người.

Tôi cùng đám người ban đêm đi tìm xe ăn một chút, sau nó nằm trên túi ngủ, cực kì mệt mỏi, ngủ thẳng cẳng đến khi trời chiều ngả về tây.

Sau khi thức dậy, gió xem chừng đã dứt, cát bụi cũng biến đi, nhóm người kia hiệu suất rất cao, vài chiếc xe đều đã sửa hoàn hảo, chờ xuất phát, các loại vật tư cũng được bố trí lại, được chuyển lại lên xe.

A Ninh một ngày một đêm không ngủ, ở một góc không ngừng nghe vô tuyến điện, Muộn Du Bình cùng cái tên kính đen ko có ở đây, vừa hỏi, thì biết đã ra ngoài kiếm 4 người còn mất tích.

Tôi nghe xong cảm giác ko được tốt, đã qua một ngày, mà 4 người kia vẫn chưa tìm đươc, không phải có gps sao? Chẳng lẽ thật sự như Trát Tây nói, thứ này ở sa mạc cũng vô dụng?

Tôi cầm theo lương khô đi ra, vừa ăn vừa tiến đến chỗ A Ninh, hỏi tình hình cụ thể.

A Ninh cau mày, mắt thâm quầng, cảm giác thực tiều tụy, hỏi cô ta, cô ta cũng không có tâm tư mà trả lời tôi, bộ đàm vẫn là ở bên ngoài tìm người nói chuyện, dùng toàn tiếng Anh, tôi nghe xong qua loa, cũng không phải tin tức tốt.

Tôi hỏi cô ta có muốn tôi ra ngoài tìm kiếm một chút, cô ta liền lắc đầu nói không cần, ba nhóm đã được phân công đang đi tìm kiếm, tôi đi cũng không thấy hữu dụng. Tôi đi nghe ngóng một lúc, bọn người Trát Tây phát hiện cách 20km về phía trước có một cái quỷ thành, chờ một chút chúng tôi xuất phát tới đó nghỉ ngơi hồi phục, buổi tối có thể gió còn thổi.

Tôi xem bộ dạng cô ta cũng thương tật ít nhiều, cũng ko tiện làm phiền, liền đi xem nhóm khác sửa xe, tiện thể hỗ trợ.

Đại khái sau khoảng nửa giờ, Trát Tây từ phía xa xa lòng sông trở về, nhìn chúng tôi nói gió có vẻ lại bắt đầu thổi, phía trước đường chân trời đã nổi lên cát bụi, chúng tôi phải nhanh đi, bằng không sửa xe coi như toi công.

Chúng tôi lập tức chuẩn bị, nhanh chóng đưa mọi thứ vào vị trí sẵn sàng, bởi vì xe thiếu, xem lắp thêm xe kéo phía sau, tôi cùng vài người Tạng ngồi chung một chiếc xe, lên đường khởi hành về phía mặt trời lặn.

Sau khi đi trên sa mạc 20’, xuất hiện trong hoàng hôn một bóng hình, một tòa núi đá tảng dựng lên, trong bộ đàm truyền đến tiếng Trát Tây, chỉ dẫn chúng tôi điều chỉnh phương hướng, rất nhanh liền nhìn thấy một tòa thành khổng lồ xuất hiện trong tầm nhìn.

Đó là nơi tránh gió Trát Tây lựa chọn, chúng tôi mở đường tiến thẳng tới, khi nhìn gần, phát hiện đó là núi đá lớn hình thù như cái bánh bao, mặt sau chính là địa hình lớn ngày càng dày đặc, giống như công sự phòng ngự mặt sau tòa thành.

Quỷ thành mà như phong thành, tảng đá to bị gió lớn tạo hình thành ra hình dạng kì lạ, trong cả một khu vực rộng lớn, phân bố một lượng lớn đá kì dị như thế, có thể làm cho người ta tưởng tượng thành đủ các loại ma quỷ, hơn nữa thời điểm gió thổi qua các tảng đá, bởi vì sự phân bố đó, mà phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết, cho nên tên là ma quỷ thành. Ở sa mạc gobi, cảnh quan như thế khá phổ biến. Trước kia tôi có đi du lịch Tân Cương, lúc này đây cũng ko quá tò mò.

Chúng tôi ở bên ngoài “tòa thành”, ngừng lại ở một nơi bằng phẳng, Trát Tây nhảy xuống trước thét to, chúng tôi đều xuống dưới bắt đầu hạ trại, hai giờ sau, quả nhiên gió bắt đầu thổi, lát sau lại diễn lại cảnh bão cát che trời, rồi đến nửa đêm, mới giống ngày hôm qua chậm rãi tắt dần.

Gió quá lớn, ma quỷ trong thành gào khóc thảm thiết, ai cũng ngủ không được, gió nhỏ lại, mới dần dần từng bước ngủ thiếp đi. Hai người ngày ngủ thì giờ gác đêm, xem ra họ đối vs ma quỷ thành là có cảm thấy hứng thú, tôi cùng Trát Tây cũng không ngủ, tất cả đều đi ra bên ngoài chụp ảnh. Trát Tây nhắc bọn họ cẩn thận một chút, không cần đi vào, rất dễ lạc đường.

Ban ngày tôi đã ngủ nên tinh thần hiện tại rất tốt, A Ninh còn đang cân nhắc biện pháp tìm tòi ngày mai, tay vẫn cầm lấy bộ đàm, xem ra không tìm thấy mấy người kia, cô ta sẽ không nghỉ ngơi.

Tôi đi qua khuyên cô ta ngủ một chút, còn chưa nói được mấy câu, bỗng nhiên có người ở phía xa xa ngoài sa mạc kêu to:“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Bác sĩ của bọn A Ninh là một tên mập mạp, cũng không ngủ đang đọc sách, vừa nghe gọi liền tỉnh, chúng tôi cũng hướng bên kia nhìn lại, chợt nghe thấy bên đó kêu:“Mau tới đây! Tìm được K rồi!”

K chính là một trong bốn người mất tích, chúng tôi vừa nghe liền nhảy dựng lên, ba bước cũng thành hai bước chạy tới, một chút liền nhìn thấy 2 người đi chụp hình quỷ thành, trên một gò đất vẫy tay vs chúng tôi, tiến lên thì thấy, giữa gò có một hố to, có một người nằm dưới đáy hố, đúng là cậu K kia.

Bác sĩ chạy đến thở hồng hộc, nhảy xuống, sờ soạng một chút, liền kêu to:“Còn sống.”

Vài người luống cuống tay chân lao xuống nâng người lên, đem hắn vào bên trong lều trại.

Một cảnh hỗn loạn, Trát Tây theo đám người chạy trở về, tôi nhìn nhìn cái hố kia, lại nhìn đến phương hướng của chúng tôi, lòng nói trời ạ, người này như thế nào lại ngã vào nơi này, chỗ này và điểm ngày hôm qua chúng tôi dừng xe cách nhau hơn 20km, hơn nữa là còn ngược gió. Hắn đi ngược gió đến tận đây?

Trở lại trong lều của bác sĩ, ngay sau khi K được đưa đến và khám qua, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra nói hắn chẳng qua do mệt mỏi mà ngất xỉu. Bèn châm cho anh ta một kim, rất nhanh chóng liền tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh, chúng tôi liền hỏi là chuyện gì xảy ra, nhưng chính hắn lại kể cũng ko biết, trên đường cứ đi mãi, khi nhìn thấy phía trước có một bóng dáng liền nghĩ là có núi đá, liền hết sức đi qua nhưng kết quả là cũng không biết đã đi bao lâu, lại bị lọt xuống hố. Nói xong hắn liền hỏi: “Vậy cậu cao cao cùng 2 người nữa đã trở về chưa?”

Cao cao chính là cậu bạn da trắng, tôi vừa nghe hắn nói chuyện bóng dáng kia, liền giật mình, muốn bảo hắn kể lại. Nhưng A Ninh vừa nghe thấy hắn hỏi cậu cao cao, lập tức liền hỏi hắn vì cái gì mà hỏi như vậy, có phải đã gặp bọn họ trên đường.

Hắn nói:“Lúc ấy bọn họ đi ngay phía trước tôi, tôi có gọi thế nào, bọn họ cũng không hồi đáp, chắc tại ngược gió cho nên bọn họ không nghe được, sau đó tôi liền hôn mê, sao, bọn họ không trở về à?”

A Ninh kinh ngạc nói: “Anh nói trước khi ngất đi vẫn còn nhìn thấy bọn họ?”

K liền gật đầu, A Ninh quay lại nhìn tôi nói:“Có nghe không? Phát hiện lão k ngoài quỷ thành, phía trước lại chính là quỷ thành, nói như vậy, bọn họ đã vào bên trong! Khó trách chúng ta tìm thế nào cũng ko thấy.”

Cô ta lập tức lấy lại thần thái, vỗ vỗ tay xua chúng tôi đi ra ngoài, ra bên ngoài liền bàn luận, A Ninh kiên quyết muốn ngay lập tức vào bên trong quỷ thành tìm tòi.

Ko biết chuyện gì đã xảy ra vs mấy người đó, ra ngoài ngược gió 20 km, thấy lão k ở bên ngoài ngất xỉu, khả năng người ở trong thành cũng đã muốn sức cùng lực kiệt, phải lập tức tìm bọn họ đem ra, như vậy chúng tôi cũng có thể an tâm một chút.

Tôi tinh thần tốt, liền gật đầu đáp ứng. Chúng tôi lập tức phân phối đội ngũ, rất nhiều người đang ngủ, nên không đánh thức bọn họ, tôi, bác sĩ cùng A Ninh ba người chuẩn bị đi vào làm một vòng, chờ khoảng 2 tiếng nữa những người khác thức dậy theo vào cùng.

Nói xong chúng tôi lập tức bắt đầu chuẩn bị, vừa gói ghém xong, Trát Tây từ một bên đi tới, ngăn cản chúng tôi:“Chờ một chút, bà nội tôi nói, các ngươi không thể vào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro