chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 50: quỷ thành

A Ninh ngạc nhiên, hỏi: “Vì cái gì?”

Trát Tây nhìn chúng tôi nói: “Bà nội tôi nói, trước mắt các người là một tòa thành ma quỷ, không phải điểm tham quan du lịch, toàn bộ khu vực này cỡ khoảng 87 km2, vô cùng rộng lớn, bên trong vẫn còn ở trạng thái nguyên sơ, không có dấu hiệu chỉ dẫn, lại tiến vào trong đêm tối, nếu không quen đường, rất dễ dàng bị lạc. Hơn nữa nghe nói nơi này có rất nhiều hố cát, năm 1997 còn có người thuộc một đội khảo sát địa chất mất tích ở bên trong, đến lúc đi khỏi cũng vẫn chưa tìm được, sau đó trong đợt gió lớn năm 1999, vài thợ chụp ảnh tới tác nghiệp ở chỗ này đã phát hiện 2 xác khô quắt trong một hố cát, những người khác đến bây giờ vẫn không tìm được.”

A Ninh nghe xong lắc đầu, nói: “Anh không cần lo lắng, chúng tôi mang theo GPS. Nếu như anh nói, nơi này địa hình phức tạp, chúng tôi lại càng muốn đi vào, nếu đợi đến hừng đông ms đi tìm, nói ko chừng đã có chuyện xảy ra với bọn họ.”

Nói xong liền không nghe Trát Tây can ngăn, căn dặn vài người, bật sáng đèn pin, tính tiếp tục xâm nhập.

Tôi nghĩ cô ta nói cũng có lí, Trát Tây trước nay toàn đóng vai gieo hoang mang, hiện tại lời nói của hắn tất đã ko còn được tín nhiệm, hơn nữa hắn vốn là người ngoài, 3 người kia sống chết vs hắn cũng ko quan trọng. Ở lại với bọn A Ninh mà nói ko khác gì hành động tự tay giết chết 3 người kia, cũng chẳng còn cách nào ms phải đưa ra quyết định này.

Tôi tự nhiên muốn đi cùng, bởi vì ba người kia mất tích khi đang ở cùng tôi, ko nhiều thì ít, cũng phải có chút nỗ lực, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng tôi cũng ko thể yên. Hơn nữa ngồi ở chỗ này cũng hoàn toàn không thể ngủ được.

Trát Tây còn muốn nói chuyện, thì lúc này Định Chủ Trác Mã ở một bên lên tiếng, bà lắc đầu, làm cho Trát Tây ngừng lời, rồi dùng tàng ngữ nói rất nhanh với Trác Tây điều gì đó.

Trát Tây lập tức lộ ra thái độ không hiểu nổi, còn Định Chủ Trác Mã rất kiên quyết, làm hắn còn muốn phản đối, nhưng liền bị Định Chủ Trác Mã quát lớn một tiếng, bèn ko dám tiếp tục nói nữa. Hắn nhìn Định Chủ Trác Mã gật gật đầu, lui trở về, vẻ mặt buồn bực hướng chúng tôi nói: “Các người gặp may đấy, bà nội tôi bắt tôi đưa các người đi vào.” Nói xong bật đèn pin tiến đến nơi để hành lí của mình, bắt đầu sửa soạn.

Tôi nghe không hiểu tàng ngữ, bèn hỏi A Ninh lão thái bà kia đã nói gì. A Ninh cũng lắc đầu, nói rất khẽ nghe không được, có vẻ là “đã nhận tiền của họ, thì phải giúp họ thoát khỏi các nguy cơ”.

Trong lòng tôi thấy buồn cười, liền nhìn thoáng qua Định Chủ Trác Mã, nhưng xem chừng bà đã muốn quay lại lều trại, có vẻ chẳng lo lắng gì về việc này.

Trát Tây đem trang bị của hắn làm sạch một lần, nói chúng tôi cái gì ko cần thiết thì cứ bỏ lại, miễn mang theo đủ nước cùng lương khô, và cả súng báo hiệu, sau đó đánh thức một cậu lái xe, nói cho hắn dự tính của chúng tôi, bảo hắn ở bên ngoài đợi, chuẩn bị tiếp ứng, nếu nhìn thấy chúng tôi ở bên trong đánh đạn tín hiệu, không cần tiến vào, ngay tại bên ngoài bắn đạn tín hiệu để chỉ cho chúng tôi phương hướng. Nếu vẫn không thấy ra, thì chờ đến khi trời sáng đem những người khác vào tìm chúng tôi, trên đường nhớ lưu lại kí hiệu.

 Cậu lái xe kia mơ mơ màng màng hứa, chúng tôi bốn người chỉnh đốn một chút. Trát Tây vươn lên đi đầu tiến vào quỷ thành.

Chúng tôi tránh gió ở bên cạnh quỷ thành, sau phiến đá cao nơi hạ trại là một đường dốc, kéo dài xuống phía dưới. Sau cơn bão cát cuối cùng cũng nhìn thấy quỷ thành, nó có vẻ ở nơi khá cao.

Trát Tây ở trên đường dốc dùng đá vụn xếp một đống đá đôi kiểu Ả Rập (chả biết đúng ko đoán bừa), làm chỉ dẫn phương hướng cho người tới sau, hắn nói, trên đường đi qua chỉ cần thay đổi hướng thì sẽ xếp một cái, chẳng may đến lúc lại nhìn thấy đống đá mình xếp, chúng tôi sẽ ko đi lại lần nữa, tránh phải vòng vèo. Đây mới là điểm mấu chốt.

Chúng tôi cảm giác có lí, nói không thành vấn đề.

Rất nhanh bước đi qua cổng thành, nhằm hướng quỷ thành tiến vào trong, bốn phía bắt đầu xuất hiện khung cảnh quỷ dị, đưa mắt nhìn lại, nổi bật dưới ánh trăng tất cả đều là đá sỏi sa mạc sắc lẻm trên nham sơn màu đen, đèn pin chiếu tới có thể nhìn thấy phía trên núi đá bị phong hóa thành các khe rãnh rất rõ ràng. Trong khung cảnh đen tối này, vài ánh trăng len lỏi tỏa thứ ánh sáng bất thường xanh xao, loại cảm giác này, có điểm giống như bước đi mặt trăng.

Nhìn trên đường đi, tôi liền tưởng tượng tình hình địa chất năm đó, đã thay đổi chẳng còn một mảnh, chỉ biết là nơi này vốn quanh năm bị bào mòn bởi gió sa mạc, đại khái là địa thế có vẻ thấp, núi đá cùng gò đất lộ ra khỏi bề mặt ko bao lâu, cũng không bị phong hóa mạnh, cho nên đại bộ phận vẫn còn rất cao lớn.

Trong tình hình này, chúng tôi chỉ có thể đi ngang núi đá gò đống, không thể giống như nơi khác tùy tiện leo lên gò đất, chỉ có điều, địa hình trong sơn cốc này cũng không thực bằng phẳng, nơi cao thì đá sỏi sắc lẻm phía trên, vùng thấp thì bị sa mạc bao trùm. Về mặt địa chất, loại núi đá này kỳ thật đều bị cho là đỉnh núi dưới lòng đất, dù chỉ nhìn thấy hơn 10 thước cao, nhưng thực ra vài km dưới chân chúng tôi là nền móng khổng lồ của núi đá, ẩn dưới lớp sỏi đá là một trong các nhánh của núi Côn Luân. Về lí thuyết, chúng tôi hiện tại cũng chính là đang đi bộ trên núi Côn Luân.

Nhưng tôi ko có nhiều thì giờ để nghĩ về vấn đề này, tiến thêm 2, 3 km, A Ninh bắt đầu dùng bộ đàm gọi, chúng tôi la hét ầm ĩ, hy vọng ba người kia có thể nghe được, đáp lại chúng tôi.

Trong sự tĩnh lặng của quỷ thành, tiếng gọi của chúng tôi bị dội lại thành nhiều thứ âm thanh, chồng chéo lên nhau, có thể truyền đi rất xa. Nghe cực kì quỷ dị, giống như âm thanh đến từ cõi U Minh.

Cứ như vậy vừa đi vừa gọi, tìm chừng 2 hoặc 3 tiếng, xâm nhập vào sâu trong quỷ thành, đèn pin đảo 4 phía núi đá, ánh mắt ko ngừng tìm kiếm, miệng kêu la cũng đã tê rần. Nhưng căn bản ko có phát hiện thấy bóng dáng họ, tiếng la của chúng tôi cũng chẳng thấy hồi đáp, trả lại chỉ là tiếng vọng của chính mình cùng âm thanh của gió.

Chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, A Ninh hỏi Trát Tây, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tìm thế nào thì tốt hơn?

Trát Tây lắc đầu: “Cũng chỉ có loại biện pháp các người đang dùng, chúng ta hiện tại đã đi khoảng 7 km, cả một chặng đường dài thẳng tắp mà tiến, nhưng kỳ thật có lẽ đã sớm thay đổi phương hướng rồi, xem la bàn hiện tại hướng đi có vẻ gần giống như lúc đầu, nhưng người ở trong này cũng chẳng khác gì kiến, có lẽ bất giác đã đi theo đoạn đường hình chữ s, hiện tại tôi chỉ dám đảm bảo mang mọi người ra ngoài, còn việc tìm người thì ko thể đưa ra được lời khuyên nào......  nếu họ ở nguyên một chỗ thì thực may mắn, còn nếu ko, cô nói thử xem tám mươi kilomet vuông trong mê cung xác suất để hai nhóm các người gặp nhau là bao nhiêu?”

A Ninh đối vs câu trả lời này không hài lòng, nhíu mày nói: “trước đây các người ko có người bị lạc?”

Trát Tây đang chất đá, cũng không ngẩng lên mà lắc đầu: “Những nơi như thế này chúng tôi sẽ không tiến vào buổi tối.”

Nói xong hắn liền thở dài, không biết là cái ý gì.

A Ninh xem bộ dạng chúng tôi, liền động viên vài câu, nói ko được nản lòng. Nhưng hiển nhiên tác dụng không lớn, chúng tôi hút nhiều thuốc lá, khôi phục một chút tinh thần để tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng mà, sự tình ko phát triển theo hướng chúng tôi kì vọng. Lại vừa đi vừa gọi, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, nghỉ ngơi cũng đã đc 4 lần, Trát Tây xếp ko dưới 30 đống đá, nhưng ngay cả một bóng người cũng ko thấy được, cũng chẳng có gì hồi đáp, sự yên tĩnh trong quỷ thành giống như nuốt trọn tất cả các âm thanh.

Điều làm tôi cảm thấy đáng sợ rõ ràng là đi cả quãng đường ko hề nhìn thấy một đống đá nào Trát Tây xếp, điều đó chứng minh chúng tôi vẫn đang tiến về phía trước, tòa thành này rốt cuộc sâu đến tận đâu, không biết bên trong còn có bao nhiêu lộ trình.

Tiếp tục đi về phía trước, chúng tôi tiến vào một hẻm núi, phía dưới một tảng đá đồ sộ, thật sự là đi ko nổi nữa, chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi lần thứ sáu.

Lúc này cổ họng chúng tôi đều đã khàn khàn, kêu ko ra tiếng. Uống một ngụm nước lớn, tất cả mọi người tiến vào trạng thái câm lặng, đầu óc có chỗ trống rỗng.

Trầm mặc một thời gian, tê bác sĩ đột nhiên nói: “Phải chăng quỷ thành này thật sự có ma quỷ? Bọn họ là bị ma quỷ mang đi?”

Lời này nói ra rất đột ngột, chúng tôi đều sửng sốt một chút, Trát Tây trừng mắt liếc hắn một cái, làm cho hắn đừng nói bậy, người Tạng có vẻ truyền thống, đối với cách nói này nghe không được thoải mái.

“Ma quỷ khẳng định là không có, người cũng khẳng định ở trong này.” Sau một lúc lâu, Trát Tây miệng ngậm một ngụm nước, chậm rãi nuốt qua cuống họng nói: “Chẳng qua hiện tại không biết là cái tình trạng gì.”

Vài người bắt đầu trầm mặc, đều đang chính mình tự cân nhắc. Trên thực tế tôi biết hiện tại trong lòng vài người hy vọng đã vô cùng nhỏ, vừa mới bắt đầu tiến vào, tôi còn cho rằng xác suất tìm được bọn họ rất lớn, ít nhất có thể phát hiện chút dấu vết, nhưng hiện tại, hoàn toàn không có ý tưởng.

Lại nghỉ ngơi một lúc, A Ninh nhìn đồng hồ đứng dậy, nhắc mọi người chuẩn bị tiếp tục xuất phát, chúng tôi theo phản xạ có điều kiện đứng lên, hít sâu, chuẩn bị phấn chấn một chút, tiếp tục hò hét.

Ngay phía sau, vài người chúng tôi đều nghe được trong bộ đàm của A Ninh đột nhiên truyền ra một tiếng người kêu. Âm thanh rất lớn, cực kì chói tai, nghe không ra là nói gì.

Bốn phía im lặng kinh khủng, đột nhiên âm thanh này vang lên dọa chúng tôi chết khiếp, lập tức nhìn về phía bộ đàm của A Ninh.

A Ninh cũng ngây ngẩn cả người, mất vài giây mới phản ứng lại, đưa bộ đàm lên cẩn thận nghe ngóng.

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, vẫn rất chói tai, nhưng có thể nghe ra rõ ràng là một người đang gọi.

“Bọn họ ở gần đây!” Chúng tôi la lên. A Ninh gần như nhảy dựng.

Trong địa hình của quỷ thành, bộ đàm cơ bản không có tác dụng, chỉ có khi ở rất gần, mới thu được tín hiệu. A Ninh một mạch đến đây chỉ mong nhận được tín hiệu như vậy, nhưng mà đều không có kết quả, hiện tại tín hiệu đột nhiên lại vang lên, hiển nhiên bộ đàm đối phương đang ở nơi rất gần đây.

Chúng tôi trong lòng thở phào một cái, A Ninh lập tức điều chỉnh tần số, âm thanh kia liền rõ ràng lên, nhưng vẫn như cũ nghe không ra hắn đang nói cái gì. Tiếp theo cô ấy nhằm bộ đàm kêu to:“Tôi là trưởng nhóm, chúng tôi đang tìm các cậu, các cậu đang ở chỗ nào?”

Trả lời lại là một loạt âm thanh ú ớ, nhưng ngữ điệu đã thay đổi, hiển nhiên đối phương đã nghe thấy tiếng chúng tôi.

Uể oải qua đi, bác sĩ hét to một tiếng “yes”. Tôi cũng lấy ra bộ đàm của mình, vỗ vỗ, chỉnh một chút, nhìn xem có phải máy móc gặp vấn đề hay không, rất nhanh trong đó cũng vang lên âm thanh, cùng là một kiểu ồn ào đó.

A Ninh gọi lại lần nữa, lúc này đây thanh âm đã có chút rõ ràng, chúng tôi cố gắng lắng nghe, hy vọng có thể nghe ra đối phương muốn nói gì.

Nghe ngóng một lúc, tôi liền phát hiện thấy không đúng, đầu bên kia bộ đàm không phải đang nói chuyện, cái loại ngữ điệu nói chuyện này, thập phần cổ quái, rất khó tả, cẩn thận nghe lại, hình như là một người oán độc đang cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro