chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 51: quỷ gọi

Tôi “ah” một tiếng, liền cảm giác không được ổn, nghe đi nghe lại, càng nghe càng thấy giống, cái này tuyệt đối không phải nói chuyện, không thể khẳng định chính xác là tiếng cười, nhưng cực kì giống nhau.

Vài người khác cũng ý thức được, A Ninh ngừng gọi, chúng tôi nhìn nhau, đều có điểm kinh ngạc.

Bác sĩ nói:“Sao lại thế này? Bọn họ như thế nào ở đây...... cười? Có phải nghe được chúng ta nên vui vẻ?”

Trát Tây liền hỏi ngược lại: “Cậu có thể cười vui vẻ trong hoàn cảnh này ko?”

A Ninh bày ra vẻ mặt nghi hoặc, không hề gọi, mà tiếp tục điều chỉnh bộ đàm, muốn cho âm thanh bên trong rõ ràng thêm một chút.

Điều chỉnh thử không có tác dụng, nhưng âm thanh kia lại vang thêm vài phần, chúng tôi lại chìm vào nghe ngóng, lại càng thấy rõ ràng hơn, thật sự giống tiếng cười lạnh cực kì, còn có vẻ oán độc, căn bản không giống như người bình thường mà như từ trại tâm thần phát ra. Cẩn thận nghe đi nghe lại, cảm giác sau tiếng cười này, còn có một ít âm thanh khác, rất rất nhỏ. Hai loại thanh âm hỗn tạp cùng lúc trộn lẫn với sắc thái ma mị trong quỷ thành nghe ra thực sự quỷ dị.

Nghe điệu cười chế nhạo độc ác này, tôi thực cảm thấy không thoải mái. Thậm chí trên khuôn mặt tự mãn của Trát Tây cũng lộ vẻ trắng bệch, nuốt nước miếng:“Sao lại thế này, cái điệu cười chết tiệt này.”

A Ninh làm một cử chỉ ngăn anh ta nói, đem bộ đàm dán sát vào chính lỗ tai mình, lại nghe trong chốc lát, rồi nói: “Nó có vẻ ko phải giọng nói của con người!”

“Cô đừng nói lung tung!”  Bác sĩ kêu lên: “Không phải người chẳng lẽ là quỷ?”

“Mọi người cẩn thận nghe xem.” A Ninh bảo chúng tôi để sát vào, “âm thanh này tần suất rất nhanh, hơn nữa, ngữ điệu rất bình ổn, đã vang đến 5 phút rồi, có ai thử cười liên tục 5 phút cho tôi nghe xem?”

Tôi vừa nghe, cảm thấy rất có lí, lại hỏi: “Thế rốt cuộc là cái gì?”

“Loại tần số này thu được âm thanh rất máy móc, ví dụ đem đồng hồ dán vào bộ đàm, nhưng tần suất ko ổn định, cũng có thể nghe thành tiếng người ko ngừng dùng móng tay gõ vào bộ đàm.” A Ninh làm mẫu một chút,“Hơn nữa âm thanh tĩnh điện, biến nó trở thành như thế.”

“Dùng móng tay gõ bộ đàm, vì cái gì bọn họ lại làm như vậy?” Bác sĩ cãi,“Vì cái gì không kêu lớn lên, như vậy có lẽ chúng ta không cần bộ đàm cũng có thể nghe thấy.”

Hắn vừa nói, sắc mặt Trát Tây cùng A Ninh đều thay đổi, tôi cũng đột nhiên ý thức được: “Bọn họ khả năng không thể kêu to, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng phương thức này liên lạc vs chúng ta.”

“Lưu sa hố (hố cát lún)! Bọn họ rơi vào trong lưu sa hố!” Trát Tây kêu lên: “Khả năng đã chìm chỉ còn lại có cái đầu, trong cái tình huống này, có đánh cái rắm cũng rất nhanh sẽ chìm xuống!”

“Chó chết!” Chúng tôi liền khẩn trương đứng lên, nhìn về phía bốn phía đen đặc. Lòng nói ko biết phải tới chỗ nào.

A Ninh lúc này vẫn rất chấn tĩnh, cô vỗ vỗ tay làm cho chúng tôi không cần bối rối:“Bình tĩnh, bình tĩnh, bọn họ có thể phát tín hiệu thì có vẻ hiện tại tạm thời vẫn an toàn, chúng tôi có thể thu được tín hiệu, chứng tỏ bộ đàm của bọn họ cũng ở chỗ lân cận đây, chúng ta hẳn là có thể tới rất nhanh.”

“Nói là lân cận, nhưng lân cận này cũng là vô cùng lớn đấy. Tìm như thế nào?”

A Ninh bảo chúng tôi làm theo, bắt đầu cầm bộ đàm đi chung quanh, phán đoán phương hướng tín hiệu truyền đến.

Tôi thấy cũng đúng, thế nào mà lại không nghĩ tới, uổng công tôi coi như là người có tí hiểu biết. Trong khu vực này, có thể thu được tín hiệu vô tuyến điện, tất nhiên ở bốn phía có sóng radio nhiễu xạ, hơn nữa mức độ phát sóng vô tuyến mạnh hay yếu, cực kì liên quan đến khoảng cách, cho nên thông qua đối chiếu mức độ sóng vô tuyến bộ đàm có thể phán đoán chúng tôi có ở gần hay ko.

Chúng tôi lập tức theo sau, đi một vòng, liền phát hiện khe sâu trong hẻm núi tín hiệu mạnh nhất, nguồn gốc tín hiệu hẳn phát ra từ sâu trong đó. A Ninh gọi một tiếng, chúng tôi ngay lập tức hướng bên trong chạy tới, đồng thời chiếu đèn pin, Trát Tây kêu to: “Để ý dưới chân!”

Chúng tôi cũng quản không được nhiều như vậy, vừa chạy vừa tìm kiếm, rất nhanh đi đến cuối khe sâu, ở trước mặt chúng tôi, xuất hiện một gò đất lớn hình bán nguyệt chặn đường, cao chừng năm mươi thước, giống như một cánh buồm khổng lồ dốc đứng, có vẻ ko thể trèo qua.

Bối rối xem tín hiệu bộ đàm, trong địa hình như vậy ở hẻm núi hay trong sơn cốc, tín hiệu vô tuyến điện là yếu nhất. Nhưng hiện tại nhìn vào, âm thanh thập phần rõ ràng, ko hề yếu bớt đi chút nào. Cho nên chắc chắn, phát ra tín hiệu phải ở đâu đó quanh khu vực gò đất này.

“Ngay tại nơi này?” Chúng tôi đều toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác không đúng, bởi vì đảo đèn pin qua, nhìn cái nơi này liền hiểu ngay, ngay cả ma cũng không có.

“Chẳng lẽ đã chìm xuống?” Một suy nghĩ ko may lướt qua óc tôi.

A Ninh lắc đầu, bởi vì âm thanh trong bộ đàm vẫn vang lên như cũ, bèn kêu một tiếng bảo chúng tôi tách ra đi tìm.

Chúng tôi phân tán đi, cẩn thận tìm tòi mọi dấu vết, rất nhanh Trát Tây đã kêu lên, chúng tôi liền tiến tới, phát hiện trên mặt đất có dấu chân hỗn độn bất thường. Nhưng không phải chúng tôi.

“Bọn họ ngay tại nơi này.” Trát Tây nói,“gò đất hình bán nguyệt này là nơi tránh gió, bọn họ khẳng định là tránh cuồng phong buộc phải tới đây, mà nơi này cơ bản ko có gió, dấu chân mới có thể lưu lại.”

Chúng tôi lập tức theo dấu chân tìm về phía trước, dấu chân trên đất cát rất rõ ràng, có thể thấy được là ba người, chúng tôi theo dấu chân đi xa hơn mười thước, đến gốc god đất, dấu chân cũng đến đó dừng hẳn. Không có dấu chân quẹo sang hướng khác, cũng không có lưu sa hố.

“Chết tiệt. Chẳng lẽ là đi vào bên trong?” Trát Tây tặc lưỡi nói.

“Không phải!” A Ninh lộ ra biểu cảm kiểu không thể tưởng tượng, cô ta ngẩng đầu nhìn về hướng gò đất, mặt trên một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy,“Bọn họ leo lên.”

Cái quái gì, chúng tôi đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng lên, chỉ thấy che bóng gò đất là một mảnh tối đen, giống như tấm màn đen khổng lồ. Chúng tôi đưa đèn pin chiếu lên, bởi vì thật sự là rất cao, ánh đèn in nhỏ bé căn bản chiếu không ra được toàn cảnh.

Bọn họ đi lên làm gì? Chẳng lẽ trên gò đất này có cái gì đó?

A Ninh lúc này chỉ chúng tôi lui lại đằng sau, sau đó lấy ra súng báo hiệu, hướng lên trời bắn một phát.

Đạn tín hiệu nóng rực bay lên giữa không trung, nổ mạnh sau đó chiếu sáng như ban ngày, trong nháy mắt, cảnh tượng bốn phía đều hiện ra.

Chúng tôi toàn bộ đem ánh mắt nhìn xung quanh, đột ngột sáng bừng có điểm không thích ứng, còn chưa nhìn rõ ràng, chợt nghe thấy A Ninh kêu lên sợ hãi: “Trời ạ!”

Chúng tôi nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn vào ko trung, trong ánh sáng của đạn tín hiệu, chúng tôi thấy một ngọn đồi lớn ở sườn gò đất bán nguyệt, thậm chí được khảm một vật thể khổng lồ, một nửa chôn bên trong gò đất, một nửa cao chót vót giữa ko trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro