chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 52: thuyền đắm trong biển cát

Trong rồi sau phát đạn tín hiệu mấy chục giây, chúng tôi toàn bộ đều sợ ngây người. Mọi người đều nhìn vật to lớn ấy, đầu óc trống rỗng, mãi cho đến khi đạn tín hiệu tắt, mới bắt đầu phản ứng lại, lập tức nhất loạt chiếu đèn pin về hướng đó.

Ánh sáng vụn vặt ko thể soi sáng hết được toàn cảnh vật nọ, trong ánh sáng đèn pin, chúng tôi chỉ biết có một cái gì đó, nhưng mà nhìn qua cũng mơ hồ không rõ. Nếu vừa rồi không có đạn tín hiệu chiếu ra, chỉ là đèn pin đảo qua chúng tôi khẳng định sẽ không chú ý tới điểm khác thường. Mà nhìn từ dưới hướng lên, cũng thật sự chẳng phân biệt được rõ.

“Đó là cái gì?” Trát Tây lầm bầm lầu bầu một tiếng.

Không ai có thể nói được đó là cái gì, tôi chỉ có thể khẳng định đây là một khối gỗ đổ nát cổ đại, nhưng lại không biết đống đổ nát đó của cái gì. Thoạt nhìn có vẻ giống một cỗ quan tài khổng lồ, nhưng mà nhìn kỹ lại phát hiện hình dạng không đúng, có vẻ như là đống đổ nát của một tòa nhà. Nhưng mà, tôi chưa từng gặp qua tòa nhà nào có hình dáng lạ lùng như thế.

“Leo lên xem thử!” Tôi ko biết ai đó nói to, chúng tôi mới phản ứng lại. Vài người trong số họ đã muốn leo lên dốc, tôi liền ngăn lại, nói:“Đừng xằng bậy, bình tĩnh một chút, cao như vậy, hơn nữa còn là gò đất, không phải tùy tiện muốn đi là đi, nếu ko phải ngoài ý muốn thì ko nên.”

A Ninh cũng gật đầu nói:“Đúng, ba người kia còn chưa tìm được, xung quanh đây cũng đã xem xét qua nhưng ko phát hiện dấu vết gì, như vậy có khả năng bọn họ ở bên trên, hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, khẳng định là có vấn đề. Nói không chừng phía trên kia có cái gì đó nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận. Tôi lên trước xem thử, nếu mọi việc đều ổn, mọi người sẽ theo lên sau.”

Nói xong cô ta đem đèn pin dắt vào dây lưng để cho mình leo đến đâu chúng tôi cũng có thể thấy, rồi chuẩn bị leo lên.

Lúc này Trát Tây ngăn cản cô ấy, nói:“Đợi đã, để tôi lên, loại chuyện này không có lí gì lại để phụ nữ làm. Gò đất kiểu này trước đây tôi đã leo nhiều, so với cô chắc chắn kinh nghiệm nhiều hơn.” Nói xong cũng không chờ A Ninh đáp lại, liền cắn dao găm, nhảy lên gò đất, sau đó dùng con dao để leo lên, bắt đầu hướng về phía trên.

Động tác của hắn rất nhanh, tư thế nhanh nhẹn y như hầu tử. Chúng tôi lấy đèn pin soi hắn, hầu như ko tốn tí khí lực. Nhìn hắn “Hấp” một tiếng đi đến phía dưới vật khổng lồ đó. Hắn tìm một chỗ đứng vững, sau đó ra hiệu cho chúng tôi, ý nói ko khó leo, rồi dùng đèn pin chiếu sáng vật nọ.

Ở dưới chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy động tác của hắn, chứ ko nhìn được hắn chiếu ra cái gì, trong lòng gấp gáp, rồi tay bác sĩ hỏi:“Đó là cái gì vậy?”

“Tôi không biết.” tiếng Trát Tây từ phía trên truyền xuống. Tôi xem hắn ở trên đó gãi gãi đầu, nói vài câu tàng ngữ, sau đó tiếp:“Trời ơi, thứ này...... Hình như là một chiến thuyền.”

“Thuyền?” Chúng tôi nhìn nhau. Trát Tây lại tiếp tục:“Đúng là thuyền! Các người chính mình lên xem thử.”

Hắn vừa nói xong A Ninh lập tức leo lên, tôi vụng về, đi theo cô ta. Tay bác sĩ rất béo, nhích lên vài bước lại trượt xuống. Chúng tôi để hắn ở dưới đợi, tránh làm liều, sảy chút ngã như chơi, sau đó theo hướng Trát Tây leo lên.

Gò đất này quả thật không khó đi, độ dốc ít, tuy rằng đất rất mềm, nhưng bề mặt ko bằng phẳng, có rất nhiều chỗ để đặt chân. Chúng tôi học Trát Tây dùng dao găm để leo lên, nhanh chóng đã leo được.

Tôi leo đến một bên Trát Tây, phía trên này rất lạnh. Lại bước vào vài đám đất lở, bị trượt một chút, sau khi đã cố định vị trí liền đưa mắt nhìn. Tuy nhiên tôi cách khá xa, tầm mắt lại bị Trát Tây che khuất , cũng không thấy rõ lắm cái kia có thực sự là thuyền hay không?

Tôi di chuyển một chút, rời khỏi vị trí, thế mới có thể thấy rõ ràng. Dưới ánh đèn pin của Trát Tây, đống đổ nát chìm vào trong gò đất, chỉ lộ ra một nửa, một nửa rất sâu vào bên trong, xem hình dạng, quả thật là một trầm thuyền cổ đại.

A Ninh thắp một pháo hoa lạnh, ném vào trong thuyền. Lúc này bốn phía sáng lên, tôi phát hiện mức độ tan rã của trầm thuyền này rất kinh khủng, gần như tan chảy vào trong bùn, vỏ gỗ bị phá vỡ hoàn toàn, đã gần như than hoá. Trong thuyền gỗ có một vết nứt lớn, phía trong hình như trống rỗng, tôi có thể nhìn thấy bên trong bùn, nhưng nơi tối tăm nhất sâu bên trong thì ko thể nhìn thấy gì.

Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, lòng thầm nghĩ đây quả là phát hiện tuyệt vời. Nơi này trước kia hẳn là dòng sông cổ, trầm thuyền này chìm nghỉm giữa lòng sông, bị khóa lại trong lớp bùn. Thật bất ngờ nơi trc đây từng là đầm lầy, dòng sông thế mà bây giờ hóa sa mạc, hơn nữa còn bao vây trầm thuyền trong thổ khâu(gò đất), thậm chí cao hơn mặt đất rất nhiều.

A Ninh đi đến kia bên mép cổ thuyền, lấy đèn pin chiếu vào khe nứt, liền chiếu ra bên trong toàn là bùn cùng những thứ gì đó bị khóa lại phía trong. Ở trong bùn, còn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ có vẻ là đồ gốm.

A Ninh nói: “Đây chắc là chiếc thuyền chở hàng hóa đi Tây vực, những thứ này là hàng hóa của họ, điều này quả thực là phát hiện đáng kinh ngạc, thời điểm này vẫn còn có rất nhiều người nhận định Tây Vực thời đó không có tuyến vận tải bằng đường thủy.”

Trong thời cổ đại, nơi này là một trong mười bảy tuyến đường tơ lụa nguy hiểm nhất, mà các quốc gia Tây Vực đều phân bố tại những vùng hoang sơ, nơi này là điểm giao dịch trung gian giữa văn minh Ả Rập cùng văn minh Trung Hoa. Trước kia nơi này tập trung vô số con sông cực kì nhộn nhịp, không biết đã có bao nhiêu vải vóc cùng tơ lụa thông qua các đường sông này tới tây phương, nghe nói hoàng thất các quốc gia Tây Vực còn có thể ăn được cả dưa hấu Trung Nguyên. Lúc ấy nơi này đường sông thiên biến vạn hóa, cũng có không ít thương lữ bởi vì tuyến đường sông cổ thay đổi mà mắc cạn chìm nghỉm, nơi này ở chỗ sâu trong sa mạc ít nhất vùi lấp hơn một ngàn chiến thuyền đắm, nhưng mà bởi vì sa mạc biến hóa rất thường xuyên, nên dường như không có cách tìm kiếm, không nghĩ tới tại nơi này thế này lại có một con thuyền.

Tay bác sĩ ở bên dưới ko thể nhìn thấy cái gì, rất sốt ruột liền kêu to: “Nhìn thấy cái gì? Ba người kia có trên đó hay ko?”

Trát Tây nhìn phía dưới kêu vài tiếng trả lời hắn, bác sĩ còn nói cái gì đó nhưng căn bản nghe ko được.

Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến cậu bạn da trắng, khả năng bọn họ cũng bởi vì nhìn thấy chiếc thuyền đắm này, sau đó mới lên trên xem xét. Phía dưới đã đi tìm, không có phát hiện người nào, bọn họ hẳn là ngay trên đây. Nhưng bốn phía vách tường đều đã xem qua, chẳng thấy có ai, ba người này đã đi đâu.

Nơi này ngoài các vết nứt trên thuyền, không có nơi nào khác có thể giấu người, chẳng lẽ ba người kia đã đi vào bên trong trầm thuyền?

Lúc này ánh trăng bị mây đen che khuất, vài người chúng tôi tìm vị trí để đứng vững. Tôi bảo A Ninh mở bộ đàm ra,  tìm vị trí tín hiệu.

A Ninh lấy ra bộ đàm, vừa mở ra, âm thanh kia lại vang lên, vô cùng rõ ràng. Cô ấy vẫy tay một chút, tín hiệu đều không sai khác lắm. Tiếp theo Trát Tây chỉ chỉ thuyền, làm cho A Ninh nhắm ngay hướng cổ thuyền thử xem, nhằm vào vết nứt, chúng tôi chợt nghe thấy vô cùng rõ ràng âm thanh trong bộ đàm truyền ra.

Chúng tôi nhìn nhau, đều cảm giác rất kì lạ, xem ra, tín hiệu này thật sự là từ bên trong trầm thuyền vọng lại.

Trát Tây nhìn nhìn vết nứt, nói:“thật quỷ quái, chẳng lẽ ba kẻ kia ngu ngốc đi vào bên trong?”

Vết nứt thực sự rất rộng có thể bò người vào, nhưng ko biết ko gian nào bên trong có thể chứa được tất cả bọn họ. Chúng tôi lấy đền pin ra soi, phát hiện bên trong cực kì thâm, tận cùng bên trong cũng cực kì tối. Tôi hô vài tiếng, nhưng không có người đáp lại.

“Làm sao bây giờ?”

“Có thể bọn họ đã đi vào, nhưng rồi lại đi ra, sau đó đem bộ đàm đặt ở bên trong.” A Ninh nói,“Cũng có khả năng bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn trong đó.”

“Vâng, nếu thế thì âm thanh kia làm sao để phát ra?” Tôi hỏi.

“Cái này chẳng ai trả lời cho anh được, cùng lắm thì vào xem sẽ biết.” A Ninh nháy mắt vs tôi, bảo đặt balô lại, hình như muốn tôi đi cùng cô ta vào trong.

Trát Tây dẫn đường, để bảo tồn sức lực. Nơi này so với cơ thể của tôi và A Ninh có vẻ bình thường, tôi cũng không có cách nào nói ko được. Cô ta cởi áo khoác, cắm dao găm vào thắt lưng leo lên khe nứt.

Đi vào, bùn giữ cho thân thuyền ko bị rơi xuống, thân thuyền có vẻ rắn chắc hoàn hảo. A Ninh ngừng lại vài giây sau khi di chuyển, ổn định một lúc, Trát Tây liền đưa đèn pin cho cô ta. Sau đó tôi cũng cởi áo khoác đi vào.

Vết nứt chỉ vừa vặn cho tôi bò vào, nhưng bên trong so với tôi tưởng có phần rộng hơn. Tôi vụng về đi vào, phát hiện bên trong hoàn toàn là thế giới của bùn đất, trên đỉnh đầu tất cả đều là bùn khô, người ko cách nào ngồi xuống được, chỉ có thể sát xuống đất mà đi tới. Không gian trong khoang thuyền này hẳn là rất lớn, nhưng mà hiện tại trên cơ bản nhồi toàn bùn đất, kỳ thật chúng tôi đang ở trong một hố bùn.

A Ninh mở bộ đàm, lúc này âm thanh như cười lạnh kia phát ra hết sức rõ ràng. Hơn nữa trong ko gian này lại càng đặc biệt vang dội. Nhìn bên trong khoang thuyền tối đen một mảnh, rốt cuộc là cái loại âm thanh này từ đâu phát ra?

A Ninh ở bên trong dùng một tư thế như binh lính tha súng bò về phía trước. Cô ấy dùng một tay đi tới, tay kia cầm đèn pin chiếu bốn phía. Tôi thở hổn hển học theo bộ dáng của cô ấy, cũng bắt đầu lấy đèn pin chiếu xung quanh, trừ bỏ thi thoảng thấy các mảnh gỗ lẫn bên trong, thật sự tất cả đều là bùn, tôi cảm giác giống như đang ở trong hầm quân sự.

Đó hẳn là các mảnh vỡ của thuyền khi bị chìm trong bùn đất. Tại thời điểm đó thuyền hẳn là không hoàn toàn chìm nghỉm, cho nên bùn không tràn vào toàn bộ khoang thuyền. Ngay dưới bùn chắc là hàng hóa, nhưng ko xác định đc là cái gì.

Đi sâu vào khoảng 7, 8 thước, chúng tôi có thể trực tiếp nghe được cái âm thanh kỳ quái kia. Không có bộ lọc của bộ đàm, âm thanh này nghe có vẻ hơi khác, được vọng ra rất nhẹ từ tận sâu trong khoang thuyền. A Ninh dừng lại, tắt bộ đàm, rồi đi tới phía nguồn âm thanh.

Tôi giữ một khoảng cách nhỏ với A Ninh, để cô ta có thể dễ dàng lùi lại phía sau. Đi thêm vài bước, A Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi dừng lại. Tôi cũng chạy nhanh qua đó, đến bên cạnh cô ta thăm dò, liền nhìn thấy ở phía cuối khoang thuyền bùn đất, bao trùm trên sàn là một lỗ lớn, hình như là đất lở ra. Phía dưới còn có khoảng trống, tôi lấy đèn pin chiếu xuống, phía dưới một mảnh hỗn độn, tất cả đều đang sụp xuống từ phía trên, một người bị chôn vùi trong đó, chỉ lộ ra nửa thân trên.

Chiếu đèn, đó là người trong đám mất tích, trên mặt đều là nê, nét mặt xanh xao, không biết là sống hay chết. Âm thanh cười lạnh kia, chính là từ dưới này vọng tới.

“Thật sự ở bên trong!” Tôi kêu to, lòng nói đám người này cũng thật biết đùa giỡn.

Tôi ko mong đợi một tiếng gọi bất ngờ, nhưng đột nhiên âm thanh kia liền im bặt, toàn bộ khoang thuyền đột ngột lặng ngắt.

Sự yên tĩnh này làm tôi hoảng sợ, tay chân vô tình đờ ra.

Sau đó, tôi nghĩ, vừa rồi chúng tôi đoán rằng thanh âm này là tín hiệu cầu cứu của bọn họ, hiện tại tôi hô to một tiếng, âm thanh này liền ngừng, hiển nhiên là có người nghe được của tiếng kêu tôi, vì thế dừng phát ra tín hiệu. Điều này có hai khả năng, một là hắn tin rằng đội cứu hộ đã ở xung quanh, không cần phải tiếp tuc phát tín hiệu cầu cứu chúng tôi; một cái khác là, hắn nghe được chúng tôi đã đến, ý niệm liền buông lỏng, liền mất đi ý thức.

Bất kể là thế nào, chúng tôi đều phải lập tức đem hắn ra, đặc biệt là sau khả năng 1, tôi biết có rất nhiều người gặp nạn trước thời điểm của sự cứu rỗi liền mất đi ý chí muốn sống để rồi thất bại trong gang tấc.

A Ninh cũng nghĩ vậy, liền bảo tôi chiếu sáng cho cô ta, sau đó thật cẩn thận xoay người trượt vào lỗ. Tôi định theo sau, liền bị ngăn lại, ý là ở trên tiếp ứng.

Trát Tây ở bên ngoài nghe thấy được tiếng kêu của tôi, liền kêu to, hỏi tình huống bên trong. Tôi bảo hắn chờ đợi, có gì nói sau.

Ở vị trí này, càng nhìn thấy rõ ràng. Phía dưới khẩu động kia, hẳn là kho để hàng hoá chuyên chở, hoặc còn gọi là khoang đáy. Bình thường chỉ dùng để đặt các vật dễ hư hỏng, bởi vì phía dưới sẽ ko bị rung lắc quá dữ dội. Không gian của khoang đáy không lớn, bên trong cũng toàn bộ là bùn đất, nhưng mức độ bào mòn thì ít hơi những chỗ tôi đã đi qua. Tôi cơ bản còn có thể tưởng tượng ra đây là bên trong một con thuyền, có thể nhìn thấy giữa đống hỗn tạp bùn đất rất nhiều bình gốm, hẳn là hàng hóa, không biết bên trong chứa cái gì.

Sau khi A Ninh đi xuống, lập tức moi người đàn ông đó ra, sau đó sờ lên cổ anh ta, cảm nhận mạch đập.

Tôi vội hỏi:“Thế nào?”

A Ninh run rẩy một chút, hướng về phía tôi lắc đầu, ý bảo đã chết.

Tôi thở dài. A Ninh bắt đầu đào, rất nhanh đem người kia đào ra, sau đó dụng lực kéo sang một bên. Lúc này tôi liền phát hiện bên trong lớp đất đã đào ra, xuất hiện thêm một người. Tôi nhìn thấy tóc cùng một bàn tay, A Ninh tiếp tục đào bới, nhưng người này được chôn tương đối chặt. Một mình cô ta đào lúc lâu cũng ko có tiến triển.

Tôi ko thể tiếp tục đứng nhìn, bèn nhảy xuống hỗ trợ. Nhất thời đụng đến người đó, trong lòng liền trầm xuống, tay người này hoàn toàn lạnh lẽo, có vẻ đã chết.

Chúng tôi nỗ lực hết mức mới đem hắn đào ra được, cũng kéo qua một bên. Tôi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu bạn da trắng, hắn cuộn thân mình lại, trừng trừng ánh mắt, tay kéo dài về phía trước, nắm chặt bộ đàm, vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc, hình như là muốn leo lên từ phía trong.

Xem ra tín hiệu là hắn phát, nhing bộ đàm trên tay hắn tôi thầm nghĩ.

Tôi đưa hắn lôi ra, A Ninh lại sờ sờ cổ hắn, mặt biến sắc nói,“Còn sống!” Liền lập tức cởi quần áo của cậu ta, sau đó làm hô hấp nhân tạo, đồng thời kêu to với tôi:“Nói cho Trát Tây, bảo bác sĩ chuẩn bị, có người bị vùi lấp thở ko thông.” Nói xong tiếp tục hô hấp nhân tạo.

Tôi liền đứng dậy hướng ra bên ngoài kêu to, sau khi Trát Tây nghe được, lập tức cũng đi gọi bác sĩ dưới gò đất. Tôi quay đầu, nhìn thấy cậu da trắng run rẩy một chút, liền ngồi dậy, đồng thời bắt đầu nôn mửa, nhưng hiển nhiên đã hô hấp trở lại.

“Anh qua đây!” A Ninh nói với tôi, ngữ khí bình ổn, nhưng tràn ngập uy nghiêm.

Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên như bị cô ta xẹt điện, giống như là phản xạ có điều kiện, lập tức làm theo lời cô ta nói. Tiếp theo A Ninh nhanh chóng cởi áo của mình, cột vào người cậu da trắng, làm một cái cáng đơn giản, đem một tay áo ném cho tôi, sau đó bảo tôi kéo.

Tôi ở phía trên cắn chặt răng dùng hết sức kéo, cô ta ở dưới đó nhấc chân, chuyển cậu da trắng lên khỏi miệng hố. Sau đó, tôi một mạch dùng sức đưa hắn tha ra khỏi vết nứt trầm thuyền.

Bên ngoài Trát Tây đã chuẩn bị. Câu da trắng vừa được đưa ra, Trát Tây liền cõng cậu ta lên, dùng dây lưng cố định, sau đó leo xuống. Tôi mệt hết nổi, vừa giúp A Ninh từ trong thoát ra, vừa thở phì phò, rồi theo sau Trát Tây, đi xuống.

Mất sức, vài lần nhìn đến Trát Tây thiếu chút nữa đã rơi xuống, nhưng may mắn hắn phản ứng rất nhanh, mỗi lần đều có thể dùng dao găm trụ vững thân hình. Thật vất vả mới xuống được đến bên dưới gò đất, bác sĩ đã chuẩn bị xong đâu đấy, chúng tôi đem cậu da trắng thả xuống đất cho bác sĩ chữa trị.

Nhưng vừa cởi áo của cậu ta, cậu ta đột nhiên liền run rẩy, nắm chặt lấy áo của bác sĩ. Chúng tôi chạy nhanh đi qua đem cậu da trắng đè lại. Bác sĩ vạch áo khoác của hắn, tôi liền muốn nôn kinh khủng, bên trong áo khoác giữ ấm của cậu hắn, toàn bộ đều là máu, giống như có ngoại thương.

Đội y dùng kéo cắt áo trong, nhấc ra mảnh vải ngăn máu, hắn kêu một tiếng:“Trời ơi.” Lúc này tôi chỉ chực nôn ra. Trên bụng của cậu da trắng, đầy các lỗ nhỏ, không chảy nhiều máu, mấy cái lỗ này nhỏ nhưng dày đặc, chừng hai ba chục cái.

“Đây là cái miệng vết thương gì vậy?” Trát Tây hỏi.

Đội y lắc đầu:“Không biết, hình như là...... Bị cái gì đó chích, kích cỡ như đầu tua vít vậy. Nhưng quần áo lại còn nguyên? Các ngươi lúc ở đó không chú ý tới à?”

Chúng tôi đều lắc đầu, kỳ thật lúc ấy rất hỗn loạn, chúng tôi thực không có chú ý tới bụng hắn, nhưng quần áo hắn không có lỗ chúng tôi có thể xác định. Hẳn là không phải do sụp xuống tạo thành ngoại thương.

Hiện tại cũng lo không được nhiều như vậy, bác sĩ bảo chúng tôi giữ chặt cậu ta, rồi kiểm tra đơn giản một chút, liền cho hắn tiêm vào thứ gì đó, cuối cùng lấy ra bình oxi cho cậu ta thở. Đại khái do tác dụng của mũi tiêm, cậu da trắng dần trở nên bình tĩnh lại.

Làm được xong điều này thì toàn thân chúng tôi đã đổ đầy mổ hôi, bác sĩ lau mồ hôi còn chúng đang tôi nghĩ cách. Người này hiện tại cực kì yếu, chúng tôi không thể đem cậu ta ra ngoài, nhưng phần lớn thiết bị đều đặt trên xe ở bên ngoài, cần mang vào, mặt khác còn cần lều và túi ngủ để giữ ấm cho cậu ta, chờ cậu ta ổn định ms có thể đưa ra được.

Chỗ này chỉ có Trát Tây mới hiểu được cách xếp đá của mình, nên hắn nói hắn đi lấy, đồng thời kêu người vào hỗ trợ. Chúng tôi đi vào cũng mất rất nhiều thời gian, nhưng bây h muốn đi ra cũng mất tương đương như thế, tôi nói cùng hắn đi, hắn nói không cần, hắn một mình đi nhanh hơn, tôi nên ở trong này.

Nói xong hắn bỏ đi. Bác sĩ cởi bỏ áo A Ninh trên người cậu da trắng trả cho cô ta, sau đó lấy từ trong ba lô ra túi giữ ấm đắp ở những bộ phận quan trọng trên người cậu da trắng.

Tôi thắp một cái bếp ko khói, tăng ngọn lửa, đặt sang một bên, cho mọi người sưởi ấm, đồng thời lấy ra rượu trắng, mấy thứ này đều dùng chống lạnh. Chúng tôi vừa rồi người ra đầy mồ hôi, giờ thấm hơi lạnh sa mạc, rất dễ sinh bệnh.

Lửa to thắp lên, chiếu sáng bốn phía, một chút liền ấm áp lại. Bác sĩ tiếp tục xử lý miệng vết thương của cậu da trắng, tôi cùng A Ninh lui sang một bên, mệt nhọc vài giờ qua lập tức bừng lên toàn bộ. Tôi ngồi trên một khối đá tảng uống nước, A Ninh phủ thêm quần áo, trên mặt cả hai toàn là bùn đất, cực kì chật vật. Tôi nhìn cô ta cười khổ một tiếng, nhưng cô ấy mệt mỏi dựa lưng vào tảng đá, đùa nghịch bộ đàm, bộ dạng tương đối uể oải.

Tôi nghĩ thầm đối với loại khí thế của cô ấy, có được thật ko dễ dàng, con gái như cô ta trong những trường hợp như thế này lại cực kì tài giỏi, có lẽ cũng do bắt buộc mà thành, ngẫm lại một cô gái mạnh mẽ đến như vậy, thật là có điểm chua xót.

Nhưng cũng có điểm kì lạ, bộ dạng cô ta xem ra ko phải kẻ thiếu tiền, đi làm loại chuyện này cũng ko lấy gì làm vui vẻ. Cô ta rốt cuộc vì cái gì mà làm việc cho Cừu Đức Khảo? Nhưng sao phải bán mạng tới mức này, thật sự là không nghĩ ra, về sau có cơ hội tốt phải đem ra hỏi cô ta mới được.

Uống mấy ngụm nước nghĩ ngợi quẩn quanh, luẩn quẩn xuống thổ đấu rồi hải đấu, vào sa mạc nhìn bộ dạng mấy người này, tôi cũng thành quen.

Nước tiểu, nước tiểu, bỗng nhiên tôi chợt nghe có tiếng phát ra sau tảng đá, một giọng cười lạnh quái dị, giống y như âm thanh trong bộ đàm lúc trước, nhất thời làm tôi cả người chợt lạnh. Quay đầu nhìn lại hướng tảng đá kia, thầm lắng nghe âm thanh kia, chẳng lẽ tôi gặp phải ảo giác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro