chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 53: quan tài Tây Vương Mẫu

Vừa rồi trong nhiều giờ liền chỉ nghe được tiếng cười oán độc kia, trong đầu đã thành quen với loại âm thanh này, hiện tại trong thuyền đã yên ắng lại, tôi đã có điểm ko thoải mái. Không biết vì sao, bây giờ khi lại nghe được thứ âm thanh giống thế phát ra từ bóng tối, nó vẫn làm cho tôi cảm thấy có điểm ko ổn, trong lòng cảm thấy rất dị thường.

Tuy rằng cũng có thể chỉ là nghe nhầm, nhưng ở cái nơi này chẳng có cái gì có thể chắc chắn 100%, nên tôi kéo khóa áo, bật sáng đèn pin, hướng đến xem xét mặt sau tảng đá.

Tảng đá rất bất quy tắc, không biết là đá gì. Nơi này đều là gò đất, không biết loại đá này từ đâu mà có, chẳng lẽ là nhô ra từ lòng đất.

Mặt sau tảng đá tối đen một mảnh, có một đèn pin ko thể chiếu được hết các góc. Chiếu tới chiếu lui, cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì, khe hở mặt sau tảng đá rất nhỏ, không có khả năng che giấu cái gì. Tôi đá một phát vào tảng đá, ko thấy điểm gì ko ổn, lại chiếu 4 phía một lần nữa, cũng không thấy được cái gì, hết thảy đều thực tĩnh lặng, lòng thầm nghĩ chắc tôi thực sự nghe nhầm. Lắc đầu, tôi bước trở về, A Ninh hỏi tôi làm sao vậy, tôi bèn bảo cô ta chắc tại thần kinh tôi quá nhạy cảm, nên nghĩ nơi này có cái gì đó.

Ngồi trở lại bên lửa trại sưởi ấm, cả hai đều không nói chuyện, tôi dựa vào tảng đá, tính nhắm mắt nằm nghỉ, sợ sau còn có chuyện cần chúng tôi hỗ trợ. Nhưng mệt mỏi nhanh chóng ập đến, tôi rất nhanh mơ mơ màng màng, cũng không biết đã ngủ từ khi nào.

Thời điểm tỉnh lại, trời đã gần sáng. Lúc này gió đã gần như ngừng hoàn toàn, tôi nghe được tiếng của Trát Tây, đứng lên thì thấy, những người bên ngoài đã tiến vào, bốn phía là lều cùng lửa trại. Cậu da trắng đã được chuyển vào trong lều, A Ninh vẫn nghỉ ngơi trong túi ngủ, quanh cảnh xung quanh rất bận rộn.

Trên người tôi có tấm chăn, ko biết do ai đắp, đấu tranh để đứng dậy, ngáp ngắn ngáp dài, nhìn ngáo ngơ xung quanh. Điều đầu tiên đập vào mắt, là cảnh sắc hấp dẫn của nham thạch bốn phía, trong đầu không khỏi sửng sốt một chút.

Ban ngày, tầm nhìn trong quỷ thành cực kì rộng lớn, những núi đá sói mòn so với tối qua ngoạn mục hơn nhiều, cảm tưởng như kim tự tháp mọc lên từ lòng đất dựng đứng bốn xung quanh. Những tảng đá đen như mực đêm qua, hiện tại hiện ra đủ loại hình thái kỳ dị, loại cảm giác đồ sộ này, không ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

Nơi này không phải trưởng thành nhã đan mạo, nếu lại tiếp tục trải qua một trăm vạn năm bão cát ma luyện, thì cảnh sắc nơi này còn đồ sộ tới mức nào?

Tôi ngẩn người trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần, chú ý nhìn mọi người, bọn họ chuyển đồ này nọ từ trong xác tàu đắm ra. Gò đất này so với thời điểm tối qua còn có vẻ cao lớn hơn nhiều, nhưng phía trên đã được đóng đinh và cố định dây thừng, bây giờ có thể dễ dàng leo lên, còn đặt thêm một cái giỏ, người bên trên khai quật, lão Tứ ở đưới tiếp ứng và điều chỉnh, trực tiếp đem giỏ đồ thả xuống.

Định Chủ Trác Mã cùng con dâu nấu điểm tâm cùng bơ trà, bà ấy thấy tôi đã dậy, liền vẫy tay bảo tôi qua ăn. Tôi đi qua uống bát trà, cầm một ổ bánh mì, vừa ăn vừa đi đến chỗ lão Tứ hỏi họ đang làm gì.

Lão Tứ nghe nói là được Cừu Đức Khảo thuyết phục đi chuyến này, nhìn thấy tôi có chút thích thú, liền gật gật đầu, nói với tôi vết thương của cậu da trắng có vẻ nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra miệng vết thương trên bụng hắn có dấu hiệu nhiễm trùng, cho nên có khả năng đội nghiên cứu phải quay trở lại. Nhưng bọn họ không muốn tay trắng trở về, trầm thuyền này cũng coi như có phát hiện, nên muốn ghi lại một chút, để có thứ về báo cáo lại với công ti.

Tôi ngồi vào bên cạnh ông ta, nhìn lên đỉnh trầm thuyền, ghê gớm thật! Tối qua không có cảm giác lớn như vậy, bây giờ nhìn kĩ thì đây đích xác là thuyền buôn, một đầu do gò đất sụp xuống mới lộ ra, sừng sững giữa không trung.

Lại cúi đầu xem bọn họ rửa sạch thứ gì đó lấy ra từ bên trong. Cả đám bình gốm này đều có nhà xí lớn (cái này mình ko biết đâu, sao bình gốm mà mọc ra nhà xí, chắc dịch sai-_-), thần kỳ là chúng hầu như ko bị hư hại, xem ra quá trình hư hại của tàu khá chậm. Trên mặt bình có hoa văn đặc hữu của Tây Vực, một số là bản vẽ màu đen, số còn lại là văn tự gì đó, ko phải chữ hán. Tôi hỏi cái này là cái gì, lão Tứ liền lắc đầu nói ko có ai biết. Văn hóa Tây Vực hết sức đặc biệt, hết sức thần bí, hơn nữa những gì bảo tồn được lại vô cùng khan hiếm. Tây Vực hàng ngàn năm lịch sử, số cổ thành nhiều như vậy, nhưng hầu hết đều bị cát vàng sa mạc vùi lấp. Trong quá khứ khả khả tây cùng tháp khắc lạp mã, thời cổ đại đều gọi là tây hoang, dân cư phân bố vô cùng thưa thớt, hiện tại việc nghiên cứu thật sự quá khó khăn .

“Nhưng những món đồ gốm sứ có lịch sử lâu dài, bình thường chúng ta giao dịch với Tây Vực chủ yếu là đồ sứ. thời điểm gốm sứ phát triển cao nhất, hẳn là triều Đường trước kia. Không biết là Trung Nguyên vận ra đến Tây Vực, hay Tây Vực vận chuyển đến Ả Rập. Khu vực này ko phải là lãnh thổ của Tây Vương Mẫu Quốc, thì cũng cùng với Tây Vương Mẫu Quốc có mối quan hệ.” một người đàn ông đeo kính ở bên cạnh nói.

Lão Tứ liền gật đầu đồng ý, nói: “Tôi cũng cảm giác có khả năng ấy, mọi người xem.” Ông ta chỉ tay vào một hoa văn trên bình gốm, đó là một mô hình chim.“Đây là dấu hiệu đồ đằng trong truyền thuyết Tây Vương Mẫu, ba con chim xanh. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người nước khác cũng có sử dụng. Bởi vì lúc ấy Tây Vương Mẫu quốc vẫn là tâm điểm của Tây Vực, bởi vì nơi này quá quỷ dị thần bí, cho nên dù nó ko còn trong thời kì cường thịnh nhất, thì các quốc gia khác vẫn nể sợ ma lực trong truyền thuyết của nó, mà đều phải đến nhà giàu, hoặc trong các hoạt động tôn giáo.”

Tôi đối với mấy phạm trù thuộc loại khảo cổ ko có hứng thú, vì thế liền chen ngang, hỏi: “trong bình kia là thứ gì? Xem hay ko xem đây, lãng phí thời giờ.”

Miệng bình đều bị bịt kín bằng một loại bùn đặc biệt, xanh xanh, đen đen, có điểm giống loại bùn nắp bình rượu. Tôi ngửi ngửi, có chút vị cay, cảm giác rất quen thuộc, đem lắc lắc một chút, khẳng định bên trong có thứ gì đó, nhưng ko phải chất lỏng.

Tôi hỏi bọn họ vì cái gì mà không mở ra? Lão Tứ nói bọn họ muốn mọi thứ nguyên vẹn, chờ một chút xem có tổn hại gì ko, vạn nhất bên trong có đồ quý, lại ko chịu được sự oxi hóa, vẫn nên cẩn thận, tránh lãng phí cổ vật.

Tôi liền nở nụ cười, lòng nói bọn người chú ba chả bao giờ có cái bộ dạng này, nếu Bàn tử ở đây khẳng định ko chần chừ mà mở ra cho bằng được.

Tuy nhiên tôi nên tôn trọng phương pháp làm việc của người khác, ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, liền bảo họ khi nào mở bình đầu tiên nhất định phải gọi tôi đến. Nói xong tôi đi vào lều trại của cậu da trắng, xem tình hình của cậu ấy.

Bước vào lều đã thấy chật chội, nhìn kỹ, mới phát hiện hai thi thể kia cũng đã được mang xuống, nằm ở một bên. Bác sĩ cả một đêm không ngủ, mí mắt đã thâm sì, đang ở đó đo nhiệt đọ cho cậu da trắng.

Tôi hỏi tình hình cậu ta, hắn bảo, tình hình rất mơ hồ còn nói mê, nhưng so với phía trước có chút khởi sắc, hít thở ko thông ko còn là vấn đề, mà chủ yếu là do vết thương ở trên bụng. Hắn cho tôi xem 2 thi thể kia, cũng có vết thương tương tự, một cái ở ngực, một bên sườn, đều chảy ra ít máu, nhưng trên áo khoác thì ko thấy có lỗ, không biết mấy vết đó do đâu mà có.

Tôi đi đến bên cạnh cậu bạn da trắng, sắc mặt cậu ta trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, nhưng hô hấp đã có phần ổn định. Tôi nhìn thấy miệng hắn vừa động, giống như đang nói cái gì, tôi ghé sát lại nghe, không phải tiếng Trung, hình như là tiếng Anh.

“Hắn đang nói cái gì?” Tôi hỏi bác sĩ. Tiếng anh của tôi ko giống thế này, nói chuyện làm ăn còn có thể, nhưng nghe người nói trong mê sảng thì bó tay.

Bác sĩ cũng lắc đầu, nói hắn cũng nghe không rõ lắm, hắn tiếng Anh cũng không tốt.

Tôi cúi thân mình xuống, sát vào nghe cho rõ, vẫn là không được, liền bỏ qua. Đi ra khỏi lều trại, định bụng trở về ngủ tiếp, dù sao nơi này cũng không có chuyện của tôi.

Về lại chỗ nằm, định cân nhắc lại việc đêm qua, nhưng rất nhanh liền thiếp đi, ko biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên có người gọi tên tôi. Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy xung quanh lão Tứ có rất nhiều người, ông ta ngoắc tôi ra đó, có vẻ có việc gì đó.

Tôi đứng lên đi tới. Vừa đi đến gần bọn họ, đã nhửi thấy một mùi hết sức cổ quái, nói thối không thối, nhưng cay cay ở cổ họng như hít phải hơi a xít sunfuric, hết sức khó chịu. Tôi bịt mũi đi tới, có lẽ bọn họ tìm được một vài bình đã hư hại, lọ bị đập vỡ, lão Tứ nhích ra cho tôi xem.

Có mười mấy bình đã vỡ, lão Tứ đang đổ ra từ bên trong thứ gì đó. Thứ đầu tiên tôi thấy là những mảnh bùn khô, bên trong đều là bùn, tất cả đền dính bùn, trông tởm tởm. Kỳ quái là, trên đó dính rất nhiều tóc đen, điểm này thực sự rất không thích hợp.

Đã đổ ra đến mười mấy cái, vẫn ko biết là bên trong đựng cái gì, lòng tôi nói chẳng lẽ là năm đó đựng dưa hấu, hiện tại đều biến thành tảng đá?

Đến gần nhìn kĩ lại lần nữa, tôi liền cảm giác hít thở ko thông. Tôi đã biết, cái thứ khóa trong đống bùn đó, cái thứ mà đám tóc đem dính vào, chắc chắn là đầu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro