chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 59: bí mật dưới rêu xanh

A Ninh nói xong nhắm đến túm thắt lưng của tôi, tôi chợt nóng nảy, không hiểu cô ấy muốn làm gì, vội che quần, lui lại một chút: “cô muốn làm gì?”( làm gì là làm gì?, ý anh là chị ấy muốn làm gì, là anh thật thà hay đầu óc em đen tối-.-)

A Ninh nói: “Đám này là thảo tử trùng, bị chúng cắn thực hết sức phiền toái. Anh cùng Bàn Tử bị cắn, nếu không muốn sau này nằm úp ngủ thì nhanh cởi quần ra đi, chờ một chút nữa nó đi đến trong đũng quần của anh thì coi như xong đời!”^^

Tôi vừa nghe, đúng là cảm thấy bộ phận nhạy cảm có điểm ngứa ngáy, nhưng dù thế nào cũng không thể để cho A Ninh giúp tôi xử lí (hẳn là ngại^^), vẫn ngoan cố túm lấy quần, nhìn A Ninh nói:“Vậy cô đưa dao cho tôi, tôi tự mình làm!”

“Anh tự nhìn mông mình kiểu gì?” A Ninh hỏi.

Lòng tôi nói cho dù như vậy cũng không thể để cho cô xem, lúc này Bàn Tử bên cạnh vừa cong mông vừa nói: “Đừng tranh cãi nữa.” Nói xong cầm dao trong tay A Ninh, bảo tôi: “cô ấy nói đúng đấy, đám trùng này thực vô cùng phiền toái, hai chúng ta sang bên kia, xử lí cho nhau.” (haizz cuối cùng người cướp đc đời xử nam của mông bạn Tà lại là Bàn mập, thậm chí còn ko phải là phụ nữ, khẩu vị của anh đúng là đặc biệt, ko là ăn tạp ms đúng-_-)

“Anh có biết xử lí hay ko?” A Ninh hỏi.

“Chỉ sợ dao ko đủ sắc, chứ lão tử cũng đã qua nửa đời người, ko phải trẻ con mà ko biết làm. Cô cũng nên tự mình kiểm tra đi, da thịt mềm mại, là chỗ loại sâu này khoái nhất.”

Nói xong chỉ chỉ mặt sau nhánh cây bên kia bảo tôi đi qua, nơi đó mưa cũng không lớn, chỉ là nhánh cây có vẻ không quá vững chắc, nhưng lúc này cũng không quản được nhiều như vậy.

Đi tới đó, có vẻ bọn A Ninh nhìn cũng ko tới, Bàn Tử mặt liền biến đổi, cởi quần của mình rồi nhìn tôi nói:“Mau mau mau! Lão tử ta bị cắn sắp chết rồi.”

Tôi đặt đèn mỏ lên một nhánh cây, vừa thấy mắt liền choáng váng, trên đùi và mông hắn đều là bánh bao huyết, lớn như đậu tằm, nhìn kĩ lại, thì tất cả đám bánh bao huyết tất thảy đều là đám tiểu trùng đã hút no kềnh máu, phình ra trong suốt.

“Anh muốn làm thế nào!” Tôi đột nhiên muốn nôn mửa, che miệng mình: “Thế này thật quá khoa trương, sao mà vào nhiều đc như vậy?”

“Quần này quá nhỏ, thời điểm lão tử dời đá ở trong quỷ thành đã bị rách!” Hắn lắc quần của mình: “vết rách lớn, con mẹ nó lúc ấy tôi còn muốn cảm lạnh đến nơi, thời điểm định tiến vào rừng quên ko xử lí, thật sự là làm bậy. Nhanh lên đi! Loại sâu này hút trong 2 hoặc 3 giờ, có thể tăng thể tích cơ thể lên đến 6, 7 lần, ba mươi vết chích có thể giết một con thỏ, đợi nó hút no chắc lão tử đã muốn thiếu máu, khả năng ko chịu được nữa.”

Tôi cầm lấy dao, chỉ cảm thấy dạ dày quặn lại, cũng không biết làm thế nào để cắt, mất nửa ngày đã nghĩ đến lấy luôn tay giật ra, Bàn tử liền lui mông né tránh nói: “Nhất định ko được túm, nó cắn vào thịt, đầu đã tiến vào trong da, anh mà túm thì đầu vẫn ở bên trong, dùng dao hơ lửa nóng!”

Tôi gật gật đầu, nhất thời quên cả ngứa, run rẩy lôi ra cái bật lửa, đem đầu dao găm đốt đỏ, sau đó một dao dí vào con sâu đang căng như khí cầu, sâu kia sợ nóng, nhất thời đem đầu rút ra, tôi bèn hất nó xuống đất, dùng chuôi dao đập nát bét, vỗ ra một túi máu lớn. Mỗi lần một con, Bàn Tử liền đau đòi mạng, đến sau đó, tôi xem chân anh ta đã nhũn ra, mà tay của tôi cũng vậy.

Ước chừng qua nửa giờ, mưa nhỏ dần, tôi mới xử lí sạch sẽ được đùi và mông Bàn tử, Phan Tử kiểm tra chính mình xong cũng qua hỗ trợ, nhưng anh ta vừa sang thì nhánh cây bắt đầu rung động, cho nên đành phải thôi. Anh ta nói chúng tôi làm xong phải khử trùng, bằng không sốt rét như chơi.

Sau khi hoàn tất khử độc xong cho Bàn Tử, đến lượt tôi cởi quần cho Bàn Tử xử lý(mình thắc mắc là tiểu ngô trong p1 gặm đc miếng máu kì lân đuổi đc du diên vs sâu bọ mà lại bị sâu cắn sưng mông là cái kiểu gì, chả lẽ em sâu này sống trong thâm sơn cùng cốc nên miễn dịch vs mấy trò đấy).Nói thật việc đứng tấn để cho người khác xem mông là vấn đề vô cùng nan giải, nhưng thật không có cách nào. May mà tôi bị cắn cũng nhẹ, qua 10’ đã xong, sau khi xong phát cuối cùng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc quần xong, chúng tôi bò lại chỗ mọi người, hai tên xấu hổ cười cười, Phan Tử liền hỏi chúng tôi thế nào, tôi gật đầu nói hoàn hảo, may chưa bị cắn sâu lắm. Lại hỏi bọn họ có bị cắn hay không.

Phan Tử cùng A Ninh chỉ bị vài vết trên cánh tay, Muộn Du Bình thì ko sao hết. Thảo tử trùng có khứu giác rất mẫn cảm, có thể đánh hơi đc mùi máu, xem ra máu của 2 người có vẻ hợp khẩu vị chúng.” A Ninh giải thích.

Tôi nghĩ lại chuyện vừa rồi, có chút xấu hổ, liền nói sang chuyện khác, hỏi cô ấy “Nơi này sao lại có nhiều thảo tử trùng như vậy. Loại trùng này ko phải ẩn trong cây cỏ sao? Bây giờ lại tụ tập trên cây làm gì, chẳng lẽ chúng cũng ra uống nước?”

Trùng hút máu bình thường đều sống trong thân cây, bởi vì trải qua thời gian dài, mà trong cây lại ko có.

A Ninh lắc đầu, tỏ vẻ cũng không thể lý giải: “Tuy nhiên, ở đây có loại sâu này, chúng ta về sau nhất định phải cẩn thận, đây là loại trùng hút máu đáng sợ nhất, muỗi hay đỉa hút máu ko có khả năng giết được vật chủ, nhưng loại sâu này chính là đem vật chủ hút thành cái xác khô. Tôi trước đây làm một dự án ở châu phi, từng chứng kiến một con hươu cao cổ chết trong tay đám sâu này, trên thi thể chi chít nhọt máu, vô cùng kinh dị. Chúng tôi nhất thời đã hấp dẫn đám thảo tử trùng, đông nghìn nghịt, lần đó, sợ tới mức dẫn đường phải dùng bình cứu hỏa trên xe ngăn cản, sau đó lái xe cuống cuồng chạy thẳng.”

Tôi nghĩ tới mông Bàn Tử có vẻ giống vs trường hợp của A Ninh, bèn không rét mà run.

Đang nói, tôi bỗng nhiên phát hiện thiếu một người, Muộn Du Bình đã không thấy đâu.

Hắn đã biến đi đâu vậy? A Ninh hất cằm chỉ chỉ phía dưới, tôi liền thấy Muộn Du Bình đã mò xuống chỗ lúc nãy, đánh đèn mỏ, không biết đang làm cái gì.

Tôi nhìn tò mò, hỏi A Ninh: “Anh ta xuống đó làm gì?”

“Ai biết.” A Ninh biểu tình phức tạp nhìn về phía ánh sáng đèn mỏ, “Không nói một tiếng đã đi xuống luôn, hỏi hắn, hắn cũng bơ người, tôi thực ko hiểu được vị bằng hữu này của anh.”

Tôi thở dài, từ sau lần nói chuyện ngoài thành quỷ, Muộn Du Bình càng ngày càng kiệm lời, thậm chí gần đây mặt hắn luôn lạnh te, một chút biểu tình cũng không có xuất hiện, cũng không hiểu trong đầu người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, có lẽ hắn thật sự giống như mình nói: trong thế giới của hắn, hắn vốn chỉ có một mình, cho nên cũng chẳng cần biểu đạt cảm xúc làm gì.

Nhìn ngọn đèn phía dưới, gió thổi qua khi ẩn khi hiện, tôi có điểm lo lắng liệu hắn có bất cẩn ngã xuống ko, hay lại lập tức tác nghiệp thành nhân viên của bộ phận mất tích mất dạng, lợi dụng thời cơ này, một mình chuồn mất?

A Ninh bọn họ không có kinh nghiệm, nơi này thì thật dị thường...... Tôi xem ngọn đèn chớp lên phía dưới, cũng không thấy rõ lắm rốt cuộc hắn còn ở đó hay ko.

Nghĩ đến đây, tôi ko thể yên tâm, vì thế mở đèn mỏ, nhìn A Ninh nói tôi đi xuống nhìn xem thế nào. Tiếp theo ôm lấy thân cây cẩn thận trượt xuống.

Đi đến bên cạnh đèn mỏ phía dưới, nhìn nhìn chung quanh, trong lòng nhất thời chợt lạnh.

Thật sự không có người!

Vừa rồi chúng tôi trốn mưa trong tán cây này, bây h đã trống trơn, ko còn thấy bóng dáng Muộn Du Bình!

“Chó chết!” Tôi thầm mắng một tiếng: “Chẳng lẽ thật sự chuồn rồi!” Lập tức thở ko thông. Người này là kiểu gì vậy, so với Bàn Tử còn xấu xa hơn nhiều, căn bản là coi chúng tôi không tồn tại, thật sự rất ư quá đáng.

Trong cơn giận dữ, đã muốn kêu bọn Bàn Tử xuống dưới thương lượng đối sách, đột nhiên nhánh cây chợt động, Muộn Du Bình từ trong đám thực vật hắc ám hiện ra, làm tôi sợ chết khiếp. Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra anh ta leo lên đỉnh tán cây, không biết đang nhìn cái gì.

Sợ bóng sợ gió một hồi, tôi không khỏi thở dài thườn thượt, hắn nhìn thấy tôi cũng xuống dưới, thoáng ngây người ra một lúc, liền ngoắc bảo tôi đi lên.

Tôi trèo lên, nhìn nhánh cây, dây ký sinh cùng dương xỉ đan nhau rối rắm, phù lên lớp rêu xanh ở mặt ngoài, đã bị hắn dùng dao cắt ra, rêu xanh bị khai phát, dây leo bị chặt đứt, lộ ra cái bọc ở bên trong. Trong mưa có thể nhìn thấy một số ít thảo tử trùng từ đám dây leo lao vào trong nước.

Tôi không biết Muộn Du Bình muốn tìm gì trong đống này, chỉ đến khi nghe thấy một mùi vô cùng khó ngửi, đang muốn sát vào để xem, Muộn Du Bình lại dùng lực xé tan cái bọc. Trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt cay xè, từ miệng vết xé một đoàn sâu hùng hổ tiến ra.

Tôi bị dọa chạy nhanh lui về phía sau, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống, may mắn trời mưa to, những con thảo tử trùng này lập tức bị mưa cuốn đi mất. Tôi túm lấy một bên nhánh cây, ôm ôm mũi, nhìn xem chúng ôm cái gì trong bọc.

Đó là một đoàn da lông hư thối bao lấy hài cốt động vật, da đã muốn chuyển thành màu đen, không biết là cái con gì. Muộn Du Bình dùng dao găm tiến vào lớp lông, gẩy gẩy một chút, phát hiện hài cốt đã muốn hư thối hết, bên trong da chính là xương cốt, đám dây leo còn mọc trong cơ thể, rối rắm trong xương cốt, đem hài cốt quấn chặt lấy thân cây. Mặt trên còn trùm đầy rêu xanh, cho nên chúng tôi mới nghĩ nó là quần thể thực vật hỗn tạp, mà đi vào phía dưới trú mưa.

“Không biết là con gì, rất lớn, có thể là bị hút máu rồi nhiễm trùng mà chết, trước khi chết bám vào cây này, kết quả đưa cả đám thảo tử trùng bay tới, bị hút máu đến khô queo. Sau sâu liền tránh nóng luôn trong thi thể.” Muộn Du Bình cau mày nói vs tôi.

Tôi nghe bèn nhớ tới lúc trú mưa dưới đây, liền cảm giác buồn nôn, nhìn Muộn Du Bình: “Thảo tử trùng nơi này lợi hại như vậy sao? Thi thể này đều đã rửa nát hết, mà chúng nó còn chưa chết?”

Muộn Du Bình lắc lắc đầu, đại khái tỏ vẻ không biết, rồi cúi đầu nhìn nhìn hài cốt kia, không biết lại muốn làm cái gì. Đột nhiên hắn rút ra hắc kim cổ đao, rạch tay mình một đường, dùng sức ép miệng vết thương, máu chảy ra, sau đó nắm lấy tay áo tôi, để máu dính lên.(bảo vệ ghê, chết mất, so romantic, mình thích chương này^^)

Tôi sửng sốt một chút, còn chưa ý thức được hắn có ý tứ gì, thì hắn đột nhiên cúi mạnh người, vươn tay ra, đem bàn tay đầy máu chạm vào hài cốt.

Nhất thời vô số thảo tử trùng chen chúc kéo nhau ra như thủy triều, tôi sợ tới mức hét to lên (hét chi nó bay vô mồm thì có máu tiểu ca cũng bó tay), như một tia chớp, tay hắn đã rút ra từ trong bộ hài cốt thứ gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro