chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 65: dấu chân thi thể

Nếu lúc bình thường thì đây cũng ko phải chuyện gì lạ, khi đi trong sa mạc, hay tiến vào ốc đảo, chúng tôi đều ko cởi quần áo ở nửa trên, chỉ cho chân vào trong túi ngủ sưởi ấm, như vậy thời điểm có việc xảy ra cũng có thể nhanh chóng đứng dậy. Dáng vẻ A Ninh nằm trong túi ngủ, cả đoạn đường đến đây đã nhìn ko biết bao lần, vô cùng quen thuộc, nhưng mà ngẫm lại, lại nghĩ tới cô ấy đã chết, cảm giác cực kì thê lương.

Thời điểm tôi đi ngủ rõ ràng thi thể khóa hoàn toàn trong túi ngủ, là ai đem cô ấy nhấc ra? Chẳng lẽ là Phan Tử? Anh ta đem cô ấy ra làm gì?

Đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể, tôi liền phát hiện có vẻ có điểm không thích hợp. Thi thể quả thật có người động vào, hai tay không biết vì cái gì cuộn lại quanh người, làm cả thi thể nhìn rất kì quái.

Tôi theo bản năng nhìn nhìn bốn phía, sắc trời u ám, trong đầm lầy ko giống ở khe núi, xung quanh cây cối có vẻ thưa thớt, không có cái gì để soi ra, ngọn lửa kia lại nhỏ, bốn phía hoàn toàn là một mảnh đen trầm, chả nhìn ra cái gì.

Xoay người đánh thức Phan Tử, Phan Tử ngủ không sâu, vỗ vai liền tỉnh lại, tôi liền hỏi anh ta có làm hay ko?

Phan Tử tỏ vẻ kì quái, quay đầu sang nhìn, liền lắc lắc, hơn nữa còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, tôi xem vẻ mặt anh ta có vẻ ko nói dối, càng cảm thấy buồn bực.

Sau một lúc nghĩ đến Bàn Tử, lòng nói chẳng lẽ hắn muốn lấy di vật trên người A Ninh? Tên vương bát đản này đến người một nhà cũng ko tha sao? Nhưng ấn tượng của tôi vs Bàn Tử, tên này vốn tham tài, nhưng loại chuyện này hắn sẽ ko làm.

Phan Tử đến bên đầm lầy rửa mặt, bước đến cạnh thi thể A Ninh, cầm đèn mỏ soi xuống nước, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Trên mặt A Ninh vẫn đọng lại biểu cảm lúc cô ấy chết, hiện tại làm cho tôi có chút sợ hãi. Thi thể bị mưa làm ướt, Phan Tử ngồi xổm xuống, đem tóc cô ấy chỉnh lại. Nhìn miệng vết cắn của A Ninh đã bắt đầu thâm đen, hư thối, trên da cũng xuất hiện vết tái loang lổ, nhiệt độ nơi này đã bắt đầu ăn mòn thi thể xinh đẹp của cô ấy.

Chiếu đèn mỏ, chúng tôi liền phát hiện trên quần áo có vài vết bùn. Phan Tử đưa tay sờ thử, có vẻ dính vào chưa được bao lâu, nhìn xuống theo dấu bùn, chúng tôi đột nhiên phát hiện ở bên cạnh thi thể, có mấy dấu chân bùn nho nhỏ tương tự.

Phan Tử nhìn tôi liếc mắt một cái, liền chiếu theo dấu chân, phát hiện chúng là từ đàm lầy đi lên, bởi vì trời mưa, nên ko còn rõ nét, chỉ có bên cạnh thi thể còn thập phần rõ ràng.

Trong đầm lầy có cái gì! Chúng tôi căng thẳng thần kinh, yết hầu nghẹn lại, nhìn nhau thoáng qua.          Tôi liền xoay người đi gọi bọn Bàn Tử. Phan Tử đứng lên cầm lấy súng, liền theo dấu chân đi tới bên cạnh đầm lầy, rồi ngồi xuống, soi đèn vào trong nước.

Bàn Tử gọi ko tỉnh, Muộn Du Bình thì lập tức mở mắt, cũng không biết có phải đang ngủ hay không. Tôi đem chuyện xảy ra kể lại, hắn liền nhíu mày.

Hai chúng tôi đi ra chỗ phan tử, dưới nước vẩn đục không chịu nổi, chiếu cái gì cũng không rõ ràng. Phan Tử chỉ mấy dấu chân cho Muộn Du Bình xem, rồi nói: “Mẹ nó, có vẻ lúc chúng ta ngủ, có cái gì đó đã ngoi lên, xem ra về sau đánh chết cũng ko dám ngủ nữa.”

Soi kĩ dấu chân, Muộn Du Bình mặt liền biến sắc, hắn tiếp nhận đèn mỏ, rất nhanh quét qua bốn phía thi thể, liền ngăn ko cho chúng tôi tiến lại gần đó.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Chỉ có một loạt dấu chân, cái đó vẫn còn chưa đi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro