chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 66: âm mưu của bầy rắn

Chúng tôi vừa rồi căn bản không chú ý cách dấu vết sắp xếp, nghe Muộn Du Bình vừa nói, ms nhìn lại đám dấu chân, quả thế, sự cảnh giác nhất thời tăng lên. Phan Tử lập tức giơ cao súng, nhắm ngay thi thể A Ninh.

Chúng tôi lui về phía sau vài bước, bên kia Muộn Du Bình giơ đèn mỏ chiếu thi thể, rồi bảo tôi gọi Bàn mập dậy.

Lúc trước trải qua một hồi sinh tử, sau lại gặp biến cố A Ninh đột nhiên tử vong, thần kinh của tôi sớm chịu đã không nổi. Hiện tại ko gian yên tĩnh đầu óc lại căng thẳng , làm cho tôi cảm giác rất chán nản, nhưng lại ko hề sợ hãi, vẫn lui về phía sau đến bên người Bàn Tử, vỗ vỗ vào tay hắn mấy cái.

Nhưng tên này ngủ như chết, tôi vỗ hắn như vậy, hắn mới hơi chút giật mình, vẫn còn chưa tỉnh lại. Tôi lại tiếp tục lay, nhưng cảm giác trên đầu Bàn Tử ướt đẫm mồ hôi.

Có điểm ko thích hợp, sao mà ngủ thôi cũng thành như vậy, chẳng lẽ sinh bệnh rồi? Vội sờ trán bàn tử nhưng cũng ko thấy nóng, lòng nói chẳng lẽ tôi đang nằm mơ? Đang muốn dùng sức véo hắn một cái, bỗng nhiên tôi liền thấy, ở bên cạnh chỗ nằm của Bàn Tử, xuất hiện những dấu bùn kia. Hơn nữa so với bên người A Ninh còn nhiều và hỗn độn hơn.

Lòng nghĩ không hay rồi, tôi đứng lên lui nhanh về phía sau, kêu to gọi Phan Tử.

“Làm sao vậy?” Phan Tử quay sang, tôi bèn chỉ vào nơi có dấu bùn “Nơi này cũng có!”

Phan Tử đang xem xét thi thể A Ninh, bèn thối lui đến bên người tôi, cúi đầu nhìn liền mắng một tiếng, giơ đầu súng tiến đến gần. Muộn Du Bình thấy thế cũng lui tới chỗ chúng tôi.

Ba người hết nhìn thi thể, lại nhìn Bàn Tử. Lòng tôi thầm nghĩ lần này phức tạp rồi. Phan Tử nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, trao đổi kí hiệu, rồi giơ súng lên thối lui đến chân phiến đá, rời xa thi thể và Bàn Tử, như vậy có thể đồng thời giám sát cả hai chỗ. Muộn Du Bình đem đèn đưa cho tôi, bảo tôi chiếu Bàn Tử, rồi cầm chủy thủ trong tay tôi, ngồi xổm chậm rãi tiến tới gần Bàn tử.

Đây là một tư thế nửa giống ngồi, hai chân gấp khúc, thân người cúi, nhưng cũng ko hoàn toàn ngồi xổm xuống, như vậy thời điểm phát sinh biến cố có thể ứng biến kịp thời. Anh ta tới gần Bàn Tử, ko quay đầu lại mà nhằm tôi ra dấu, bảo tôi đưa ngọn đèn dịch chuyển, hướng đến chỗ dấu chân cạnh người Bàn Tử.

Không khí thực căng thẳng, tôi thầm mắng một tiếng, ko hiểu đến khi nào chuyện kì quái này mới kết thúc? Đem ngọn đèn dời đi, trong nháy mắt ở chỗ đó, có hai hay ba vật thể bay vụt ra từ sau bả vai Bàn Tử, xẹt qua chỗ phạm vi chiếu đến của ngọn đèn.

Tốc độ kia quá nhanh, chỉ như chợt lóe qua mắt tôi. Tay tôi theo phản xạ có điều kiện lập tức hướng về chỗ vật nọ lao tới. Đáng tiếc không thấy thứ gì, chỉ nghe liên tiếp âm thanh có vật đáp xuống mặt nước. Đồng thời phía thi thể A Ninh đột nhiên cũng có động tĩnh, lại những âm thanh đáp nước, giống cảm giác ếch ven bờ ruộng bị giật mình kinh động.

Muộn Du Bình phản ứng ngay lập tức, nhưng vs tốc độ nhanh như thế, cháu cũng đành bó tay. Anh ấy xoay người, ko có ý định bỏ cuộc, phất tay bảo tôi đi tới, chiếu đèn xuống nước.

Giơ đèn mỏ hướng xuống, chỉ thấy vài gợn nước cùng vật thể gì đó may lẹ bơi đi, lẻn vào trong đầm lầy.

“Đó là cái gì? Chẳng lẽ chuột nước?” Tôi hỏi, cảm giác đầu tiên chính là như vậy. Trước những năm 90 khi đô thị vẫn chưa được xây dựng hoàn thiện, tôi ko ít lần gặp qua loại chuột đó.

Muộn Du Bình lắc đầu, sắc mặt âm trầm: “Là rắn! Rắn mào gà.”

Tôi ko nói nên lời, nhìn những dấu lưu lại trên nền đá, bỗng nhiên ý thức được, thì ra là dấu vết của rắn, khó trách có điểm giống dấu chân nhưng lại không phải. Trong lòng nhất thời vọt ra một dự cảm xấu, theo truyền thuyết loại rắn này có đặc tính trả thù, hơn nữa việc này quá sức quỷ dị, hiện tại quả nhiên đã được chứng kiến.

Lúc này tôi phát hiện Bàn Tử vẫn chưa tỉnh, tim không khỏi đập mạnh khác thường, chẳng lẽ bị rắn cắn rồi?

Lập tức qua xem xét Bàn Tử, bởi vì không biết lũ rắn đã đi hết chưa, cho nên tôi hết sức cẩn thận, đẩy đẩy trước vài cái. Không nghĩ hắn ngay lập tức hồi tỉnh, sắc mặt tái nhợt, người vẫn còn mơ mơ màng màng. Hắn hết nhìn chúng tôi lại nhìn trời, có chút khó hiểu. Thấy chúng tôi nhìn chằm chằm, sau hồi lâu mới nói: “Các người con mẹ nó định làm gì? Bàn gia ta bán nghệ không bán thân, nhìn nữa cũng vô dụng thôi.”(chết mất^^ chỉ sợ anh bán thân cũng ko ai dám mua)

Nhìn hắn như vậy xem ra là không có việc gì, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bản thân vẫn có chút lo lắng, bèn bảo Bàn Tử dịch qua đây, cho tôi kiểm tra xem, quả thật không có bị cắn. Bàn Tử thấy tôi cởi quần áo anh ta, càng cảm thấy vô cùng kì quái, hỏi tôi lại làm vậy, tôi bèn kể lại hết sự việc vừa rồi.

Bàn Tử nửa tin nửa ngờ, chúng tôi cũng không rảnh giải thích dài dòng , lại đứng dậy đi đến bên cạnh thi thể A Ninh. Tôi chiếu vào rìa đầm lầy, hoàn toàn một mảng tối đen, chẳng thể nhìn thấy cái gì, bên cạnh thi thể vẫn còn dấu vết của lũ rắn đã rời đi.

“Con mẹ nó thực tà môn, chẳng lẽ túi ngủ là do lũ rắn mở?” Phan Tử nhẹ giọng lầm bầu một câu, tay dùng súng vỗ vỗ thi thể, xem có còn rắn bên trong không.

Không có thêm rắn thoát ra, nhưng tôi vẫn thấy bất an vô cùng, một loại khủng hoảng từ tận đáy lòng trào ra. Thời điểm chúng tôi ngủ, có rắn mào gà từ đầm lầy bò lên, đi vào chỗ Bàn Tử và A Ninh, còn không biết làm sao mà mở được túi ngủ của A Ninh. Chuyện này thật kì quái, chúng rốt cuộc muốn làm gì? Tôi nhìn ra phía đầm lầy tối đen, cảm giác chính là, khẳng định có chuyện không lành đã xảy ra.

Mọi người đều chung cảm giác. Muộn Du Bình ngồi xuống, kiểm tra tình hình thi thể A Ninh, cũng không phát hiện được điểm khác thường, liền ra dấu, bảo chúng tôi bật đèn mỏ, để anh ấy nhìn kĩ dưới nước.

Tôi và Bàn Tử soi đèn cho Muộn Du Bình. Chúng tôi mở đèn đặt cả bốn phía, soi vào trong nước, mới quét chưa được vài cái, bỗng nhiên phía sau Bàn Tử hét to một tiếng.

Chúng tôi nghĩ rằng rắn lại xuất hiện, lập tức xoay người, nhìn theo hướng ngọn đèn của anh ta, liền thấy cách hơn 2 chục thước ở phía trong đầm lầy, có một người, hình như từ dưới bùn đầm lầy chui lên.

Ánh sáng một ngọn đèn mỏ ko thể soi rõ, lập tức gom hết toàn bộ lại, chỉ thấy một người toàn thân dính bùn, từ thắt lưng trở xuống ngâm trong nước, giống như một con thủy quái chằm chằm nhìn chúng tôi.

“Chó ngày, đây là cái gì vậy?” Bàn Tử hô.

Muộn Du Bình nhìn kỹ, sợ hãi kêu lên: “Trời ạ, là Trần Văn Cẩm!” Nói xong nhảy vào đầm lầy, chạy về phía người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro